Khương Diệp về đến nhà tìm vali hành lý của mình, đi vào phòng ngủ thu dọn mấy đồ tắm rửa và quần áo, cửa phòng ngủ vừa mới mở ra đã thấy một mảnh hỗn độn, trên mặt đất còn rơi rụng đầy quần áo ngủ của cô.

Bị xé hỏng rồi.

Cô nhìn chằm chằm đống vải trên mặt đất, không khó tưởng tượng hai người họ làm tình kịch liệt bao nhiêu.

Chỉ là, cô không rõ, vì sao Lộ Du Hi lại muốn mặc đồ ngủ của mình, như vậy sẽ rất kích thích sao?

Cô đẩy vali hành lý qua gõ cửa nhà đối diện, người ra mở cửa là Lộ Du Hi, cô ta về sớm đang thu dọn hành lý, sẽ cùng Ngụy Thành Huy lên máy bay vào lúc mười một giờ đêm nay, bay đến Serbia.

Hai người đã lên kế hoạch hành trình trong bảy ngày.

“Hi!” Lộ Du Hi rất vui vẻ chào hỏi về phía cô, quay đầu lại hô lên:

“Lão Bùi, đến cầm hành lý!”

Khương Diệp nói: “Không cần.”

Hành lý cũng cũng không nặng, cô cúi xuống thay giày, Bùi Chinh đã đi đến trước mặt, ngực anh vẫn còn đeo tạp dề, trên người có mùi hương của thịt bò.

Anh đưa tay nhận chiếc vali của cô, dùng một tay nhấc lên, trực tiếp mang vào phòng cho khách. Khương Diệp nói một tiếng cảm ơn phía sau, cô đi vào toilet rửa tay, sau đó ngoài đứng ở phòng khách nhìn Lộ Du Hi thu dọn, vali hành lý của cô ta rất loạn, đồ trang điểm cũng nhét hết cả vào, phía dưới là chiếc bikini quần chữ (丁) có đai deo.

Lộ Du Hi ngồi trên sô pha, một bên cùng bạn mình nói chuyện điện thoại, một bên đang tô vẽ màu đen lên ngón chân mình.

Khương Diệp đi vào phòng bếp, Bùi Chinh mới lấy ra từ lò nướng một phần hạt dẻ bọc đường, anh bóc vỏ một hạt, cúi đầu thổi thổi, đưa đến bên miệng Khương Diệp, có ý bón cho cô.

Khương Diệp hé miệng ngậm lấy, môi đụng đến đầu ngón tay người đàn ông.

Thật mềm.

Cô không tô son, sắc môi hồng hào, khóe môi giương lên, tâm tình có vẻ khá tốt.

Bùi Chinh cúi đầu bóc hai hạt nữa, cùng một tay, cùng một tư thế, bón cho cô hai lần, sau đó mới hỏi: “Ăn ngon không?”

Khương Diệp gật đầu: “Ừm.”

“Đêm nay không có rượu.”

Đôi tay Bùi Chinh chống trên bàn, sống lưng đè thấp, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Có thể lộ ra một chút, bí mật nhỏ của em không?”

Bùi Chinh và Khương Diệp được coi như là cùng một loại người, một vẻ chậm nhiệt xưa cũ.

Mặc dù là người quen đã lâu, cũng khó có thể mở ra nội tâm của họ.

Nhưng đêm qua Bùi Chinh lại mổ một bụng tâm trí anh, hết thảy đều nói cho cô, bình tĩnh nghĩ lại, Khương Diệp cũng nên đáp lại một chút.

“Tôi có một nhũ danh.” Khương Diệp suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng:

“Gọi là Tam Tam, là mẹ đặt cho, bởi vì tôi sinh vào ngày mùng 3 tháng 3.”

“Tam Tam.” Bùi Chinh trầm thấp niệm một lần: “Rất êm tai.”

“Giống như tiểu tam ấy.” Khương Diệp nhìn anh nói:

“Mẹ tôi đã làm tiểu tam của người khác, bị người ta chửi là tiểu tam, bà nói tôi là báo ứng.”

Mỗi lần Đinh Liên mắng chửi người đều rất ác độc.

Dường như những gì khó nghe nhất sẽ từ miệng bà thốt ra, bà hận không thể quật ngã Khương Diệp trên mặt đất mà lộng chết, rồi sau khi nổi điên lại hối hận, ôm lấy Khương Diệp bất lực khóc thút thít, không ngừng nói: “Là mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con đừng nên trách mẹ.”

“Thời thơ ấu thật không tốt?” Bùi Chinh hỏi.

“Trái lại, khá tốt.” Khương Diệp khẽ cong môi cười: “Ông bà nội rất tốt với tôi.”

Thật ra ông ngoại bà ngoại cũng đối tốt với cô, chỉ là sau khi Đinh Liên không màng người trong nhà phản đối, quyết định tự mình gả cho một người đàn ông hơn bà tận hai mươi tuổi, lúc này mới cùng ba mẹ anh em thân thích hoàn toàn đứt cương, từ đây cắt đứt liên hệ.

“Một vấn đề cuối cùng.”

Bùi Chinh không nghe thấy cô nhắc đến ba mình, trong lòng đã có suy đoán về quá khứ của cô:

“Trong cuộc đời em, từng có gì tiếc nuối chưa?”

Tiếc nuối.

Khương Diệp đếm qua dĩ vãng, có quá nhiều thứ không kịp tiếc nuối, nhưng cô không hối hận, cả đời này của cô sớm đã thành định số, nhắc đến nuối tiếc trong dĩ vãng, tất cả đều có chút không cam lòng.

Cô không trả lời mà hỏi lại: “Còn anh?”

“Không thể sớm một chút gặp được em.”

Bùi Chinh nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn: “Tính không?”

Khóe môi Khương Diệp cong lên.

Cuối cùng, cô gật gật đầu: “Tính.”