PART 3Thứ 7,sáng:Bính…boong…bính…boong– Xin cho hỏi ai vậy ạ? Tiếng nói phát ra trong màn hình.

– À,cháu là Bảo Ngọc con nhà họ Trần ạ.

– Ồ,cô Ngọc mời cô Ngọc.

Nói thật làm bạn than của Phong cũng rất lâu rồi, từ khi 2 đứa còn học mẫu giáo cơ.

Nhưng mà nó chưa tới nhà hắn baogiờ cả.

Nhà hắn rất đẹp.

Nó nghĩ ” Khu vườn trong xanh, nhiều hoa quí.

Ngôi nhà màu trắng, được thiết kế theo phongcách cổ điển của Pháp, trong rất lãng mạn.

”Ở dưới nhà là một cô gái xinh xắn đang chơi đùa với những bông hoa lan quí hiếm.

Còn ở trên tầng 2 là một người contrai hoàn mĩ đang ngắm co gái đó.

Người và cảnh như hoà vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Ngắm cảnh xong, nó vào nhà.

Căn nhà này thật lạ, đúng như kiểu nhà nó thích khi còn ở Pháp.

Lại còn có rất nhiều bứctranh nghệ thuật ở cuộc triển lãm mà nó đã cùng xem với hắn.

Trên lầu hắn bước xuống, với nụ cười tươi bao nhiêu thìnó nhăn nhó bấy nhiêu.

– Chào người bạn thân quí mến, bạn sẽ ở lại đây 3 năm.

Hắn hớn hở.

– Đừng có mà giở trò gì với tui, ông sẽ biết tay Ngọc này.

Nghe rõ chưa? Nó nói rồi chạy một mạch len phòng.

Nhưng mà lên tới lầu 2,nó lại không biết phòng mình ở đâu.

Có hai phòng đối diện nhau.

Nó vào đại một phòng thấycăn phòng có màu đen,trắng nó đoán là phòng của hắn.

Nó nở nụ cười quỉ dị và làm một cái gì đó trong phòng.

Xongrồi,nó trở về phòng và giả bộ đang xếp đồ.

Nhưng thật ra nó đã chuẩn bị rất kĩ rồi.

Nó đã nhét quần sao của nó vào chỗkhác rồi lấy đồ hạng hiệu đắt tiền nhất của hắn đem vào tủ.

Xong rồi nhét hai miếng bông gòn vào tai.

Như dự đoán, 5phút sau,phòng đối diện đã vang len tiếng hét và cửa phòng nó bật mở.

Hắn lấy cây kéo trên bàn mở tủ ra vaf cắt loạnxạ hết đồ đạc.

Cắt tới cái áo cuối cùng,nhìn lại đôsng đồ dưới đất, hắn mới thắc mắc: