Đến gần tối Lâm Phùng mới bước ra khỏi phòng sách.

Anh liếc nhìn Trình Lộc đang ngồi trên ghế sofa, nói một cách tỉnh bơ: “Còn chưa đi à?”

“Lão Chu vẫn chưa đến thay ca cho tôi.” Trình Lộc ngước mắt lên, đôi mắt đen láy trong veo tựa như nước, như thể chỉ vừa liếc mắt nhìn đã có thể nhìn ra được màu sắc dưới đáy mắt, cô khẽ cong cong môi nói: “Giáo sư Lâm yên tâm, bây giờ cục cảnh sát đã có đầu mối, chắc chắn chưa đến ba ngày nữa sẽ tra ra được.”

Lâm Phùng “Ừ” một tiếng, anh cũng không quá lo lắng.

Anh đi rót một cốc nước sôi, sau đó bỏ vào cốc nước thủy tinh trong suốt ấy hai hoa cúc và kỷ tử, anh lại thờ ơ lạnh nhạt đặt lên bàn.

Hứa Tú ngủ trưa một giấc rồi đi ra, cô nàng ngáp một cái, còn chưa mở mắt đã hỏi Trình Lộc: “Chị gái nhỏ, đã có cơm tối chưa?”

Lâm Phùng nhíu mày, lạnh nhạt đưa mắt nhìn sang.

Hứa Tú như có cảm biến, cô nàng cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, cơn buồn ngủ theo đó tản đi.

Cô nàng cười ha ha hai tiếng, bước mấy bước đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Lộc.

Hứa Tú lấy điện thoại di động ra, cô nàng đang định mở game lên chơi thì điện thoại bỗng vang lên đột ngột, cô nàng sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại.

“Cái quỷ gì thế, mình vừa đổi số mà ai gọi được thế?”

Hứa Tú lẩm bẩm rồi xem điện thoại di động, là một số điện thoại lạ.

Hứa Tú ngưng tay đang định nhập cuộc gọi, cô nàng thẳng thắn cúp máy.

Lâm Phùng rủ mắt, anh chẳng nhiều lời.

Trong nhà nháy mắt rơi vào yên tĩnh, Trình Lộc lại có chút tò mò.

Trình Lộc hỏi: “Sao không nghe?”

Hứa Tú ngượng ngùng nói: “Có thể là nhân viên chào mời mua bảo hiểm, không nghe thì hơn.”

Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại vừa nãy gọi tới.

Hứa Tú cắn răng, cô nàng thở phì phò ấn nút nhận cuộc gọi.

Bên đầu dây bỗng vang lên tiếng thét gào của đàn ông: “Tú Tú! Anh nhớ em, có phải em bị người nhà nhốt trong nhà rồi không? Em yên tâm, sau này họ sẽ không dám bắt nạt em nữa đâu!”

Chỉ vừa nghe được thế Hứa Tú đã cúp máy, đồng thời mở chế độ máy bay.

Dù mở chế độ máy bay, nhưng vẫn có thể chơi game được.

Sau khi cô nàng mở game rồi chọn tướng xong, vừa mới vào trận bỗng có một cuộc gọi video wechat gọi đến.

Hứa Tú vốn định tắt đi, kết quả cô nàng run tay một cái cuối cùng vô tình bấm nhận.

Ngay sau đó gương mặt Lý Tinh Lãng lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại, thấy Hứa Tú nhận cuộc gọi, Hứa Tinh Lãng bên kia như gào lên: “Tú Tú! Em đang ở đâu!”

Cậu ta vô tình nhìn thoáng qua, liếc thấy Lâm Phùng đang đứng ở mặt sau ghế sofa uống trà hoa cúc thì bắt đầu kêu la: “Là anh ta! Có phải anh ta….”

Lý Tinh Lãng còn chưa nói dứt lời Hứa Tú đã vội cúp máy, cô nàng gửi vào game một câu: [Xin lỗi mấy anh em, có việc nên tắt máy.]

Hứa Tú gõ xong mấy chữ này thì vội vàng tắt nguồn điện thoại, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Trình Lộc híp mắt lại, cô nhìn thấy lão Chu gửi tin nhắn nói mình đã đến khu chung cư.

Cô đứng dậy từ trên ghế sofa, nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, lão Chu đã đến khu chung cư rồi, tôi đi đón ông ấy.”

Lâm Phùng chẳng thèm nâng mắt, anh chỉ “Ừ” một tiếng.

Bây giờ Hứa Tú không có chuyện gì làm, cô nàng bèn đứng dậy nói: “Thế này đi, tôi đưa chị đi, dù sao thì khu chung cư này cũng hơi khó đi chút, tôi sợ chị lạc đường mất!”

Trình Lộc cười đồng ý.

Lâm Phùng cũng không nói gì, chỉ là khi Trình Lộc bước đến cửa, cô chợt cảm giác được có một ánh mắt bỗng quét qua lưng mình.

Cho nên cô lập tức bước nhanh hơn chút.

Đã gần tám giờ, nhưng vì lúc này đang vào hạ, thời tiết nóng bức mà mặt trời cũng lặn trễ hơn, bầu trời bên ngoài vẫn còn khá sáng, ở nơi chân trời cách đó không ra hiện rõ một màu diễm lệ.

Đám mây được nhuộm rực rỡ bởi ánh sáng mặt trời bay bồng bềnh giữa không trung, giờ phút này đèn trong khu chung cư cũng dồn dập sáng lên.

Hứa Tú đi tới, cô nàng gọi Trình Lộc một tiếng: “Đi thôi, vị cảnh sát khác đang ở cửa khu chung cư à? Đúng rồi, mà chú tôi gặp phải chuyện gì thế?”

Trình Lộc nhìn sang cô nàng.

Hứa Tú lại líu ríu nói tiếp: “Chị Trình Lộc, chị đừng thấy dáng vẻ lạnh lùng khó ở chung của chú tôi mà hiểu lầm, thật ra chú ấy là người rất tốt.”

Trình Lộc nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, cô trả lời Hứa Tú “Cô đừng lo, không phải lỗi của giáo sư Lâm.” Cô thu hồi ánh mắt: “Người vừa gọi điện thoại cho cô là ai thế?”

Hứa Tú chớp mắt, cô nàng không ngờ Trình Lộc lại chuyển đề tài nhanh như thế, nhưng Hứa Tú vẫn đáp: “Một tên bạn học đáng ghét thôi, vừa tốt nghiệp trung học đã quấn lấy tôi rồi, chết cũng không chịu buông.

Hai ngày trước đã chia tay với cậu ta, bây giờ cậu ta đang tìm tôi khắp thế giới đấy.”

Trình Lộc nghe được giọng điệu của cô nàng đã biết người này không mấy thân mật, thậm chí còn quá mức cực đoan.

Dù khi nãy đối phương chỉ nhắc đến Lâm Phùng một lần, nhưng phản ứng ấy thật sự chẳng hề tốt gì.

Trình Lộc tiếp tục hỏi: “Cô dẫn cậu ta đến gặp giáo sư Lâm rồi à?”

“Không có, nào có thể chứ.” Hứa Tú sờ cằm mình, hệt như cô nàng nhớ đến gì đó nên bèn nói thêm: “Chỉ là có một lần tôi đã nói với cậu ta rằng người nhà tôi luôn hạn chế tự do của tôi, rất có thể cậu ta đã cảm thấy chú tôi là người làm thế, cho nên mới có phản ứng lớn đến vậy.”

Trình Lộc im lặng, cô mỉm cười ôn hòa.

Cô thoáng rủ mắt, dưới đáy mắt là sự lạnh nhạt.

Rất nhanh sau đã đến cửa lớn khu chung cư, lão Chu đã đi vào, chỉ là không biết nhà Lâm Phùng ở đâu cho nên lúc này đang nói chuyện phiếm với bảo vệ bên ngoài.

Ông ta nhìn thấy Trình Lộc đi tới bèn giơ tay lên vẫy cô.

Trình Lộc giới thiệu Hứa Tú cũng như nói sơ lược lại tình huống cho lão Chu biết, xong hết cô mới rời đi.

Trở lại cục cảnh sát, La Thứ vẫn còn đang xem lại video giám sát trong trường học, đồng thời còn có vài thiết bị được đặt ở đó.

Cậu ta nghe động tĩnh nên bèn quay đầu lại, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

La Thứ dụi dụi mắt mình, gọi một tiếng: “Chị Lộc.”

Trình Lộc mua cho cậu ta một ly cà phê, cô đưa tới, La Thứ cũng chẳng khách khí nhận lấy rồi uống một ngụm.

Trình Lộc ngồi xuống bên cạnh La Thứ, cô đưa mắt nhìn video giám sát đang được tua nhanh rồi hỏi: “Thế nào, có manh mối gì không?”

La Thứ ngáp một cái: “Không có manh mối nào cả, mấy người tới lui trong này không phải giáo viên thì là sinh viên, nhìn qua chẳng có vấn đề gì cả.

Cũng đã điều tra những sinh viên ra vào văn phòng hoặc có tiếp xúc gần với giáo sư Lâm rồi, cũng chẳng có vấn đề gì.”

Trình Lộc bắt chéo chân, bàn tay cô đặt trên đầu gối, cô thoáng im lặng.

La Thứ lại uống thêm một ngụm cà phê, mùi cà phê đậm đặc thơm nồng bay ngập cả phòng.

Trình Lộc nói: “Thế này đi, tôi sẽ xem giám sát này thay cậu, cậu đi điều tra cháu gái Hứa Tú của Lâm Phùng và bạn trai của Hứa Tú cho tôi.”

“Được, ngày mai em sẽ đưa cho chị.”

La Thứ đứng dậy chuẩn bị đi điều tra, Trình Lộc bỗng gọi cậu ta lại: “Ai đi điều tra bên chuyển phát nhanh rồi?”

“Là Yến Tử, Yếu Tử vừa gọi về nói mình đã tìm được người giao hàng rồi, bây giờ đang lần theo địa chỉ giao hàng.”

“Được, cậu đi điều tra trước đi.”

La Thứ vừa đi thì không khí trong cục lập tức trở nên quanh quẽ, trong phòng chỉ còn lại mùi cà phê thơm nồng.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt chăm chú chẳng rời.

Cả đêm cô chẳng về nhà mà là ở lại trong cục cảnh sát, La Thứ nửa đêm rời khỏi, cậu ta còn tưởng Trình Lộc cũng sẽ về nhà.

Nào ngờ, sáng ngày hôm sau tới làm thì thấy Trình Lộc đang ngồi gục xuống bàn ngủ.

Một đống nho nhỏ nằm ở đó, lúc cô say ngủ hoàn toàn chẳng có sự ác liệt như ngày thường.

Năm nay La Thứ mới vừa đến cục cảnh sát, tuy nhiên cậu ta đã nghe được không ít chuyện liên quan đến Trình Lộc, nhiều nhất là moi ra được từ miệng lão Chu.

Nghe nói trước đây tính tình của Trình Lộc rất không tốt, động một cái là nổi nóng.

Sau đó cô có một người bạn trai, lúc này mới bớt lại rất nhiều.

Chỉ là năm ngoái người bạn trai kia đột ngột chia tay Trình Lộc, cũng không biết lý do là gì.

Trong đội đồn đại rất nhiều phiên bản, có người nói người kia vì phải tham gia nhiệm vụ cho nên mới bất đắc dĩ chia tay với Trình Lộc.

Cũng có người nói vì người kia không chịu nổi tính tình của Trình Lộc cho nên mới chia tay.

Cũng có người nói rằng mình tận mắt nhìn thấy người kia đi cùng cô gái khác, Trình Lộc đã nói chia tay.

Nhưng sự thật thế nào, thật sự chẳng có người nào dám đi hỏi Trình Lộc, La Thứ cũng không dám.

Cậu ta còn nghe nói, năm đó trong đội đang điều tra một vụ án mạng, Trình Lộc và thủ phạm chạm mặt nhau, tên kia là một kẻ cường tráng cao tận một mét chín, kết quả đã bị Trình Lộc đánh cho chẳng thể nhúc nhích nổi, lúc này mới bị bắt đền tội.

Nhưng lúc đó Trình Lộc cũng bị thương một chút.

Trình Lộc đang ngủ bỗng động đậy một chút, cử động này cũng khiến La Thứ hoàn hồn lại.

Trình Lộc mở mắt ra, cô lập tức nhìn thấy vẻ mặt như đang suy tư gì đó của La Thứ, cô bèn lấy áo khoác đang đắp trên người mình ném sang một bên rồi hỏi cậu ra: “Tìm được tư liệu rồi à?”

La Thứ “Ừ” một tiếng, cậu ta lấy mấy trang giấy trong ba lô sau lưng mình ra, đang lúc muốn đưa cho cô lại bỗng do dự.

“Chị Lộc, chị muốn xem thật à?”

Trình Lộc lập tức cảm thấy có vấn đề, cô nhíu mày, vươn tay ra muốn lấy tư liệu.

La Thứ hết cách, cậu ta chỉ đành đưa tư liệu cho cô.

Trang đầu tiên đập vào mắt cô là lý lịch của cha mẹ Hứa Tú, cô biết thân phận của Lâm Phùng không đơn giản, nếu anh thật sự chỉ là một giáo sư bình thường, anh nào mua nổi biệt thự trong khu kia.

Thế mà cha mẹ Hứa Tú lại là đổng sự của tập đoàn Thương Hải, không ngờ Hứa Tú lại là một thiên kim tiểu thư.

Cô lật sang trang thứ hai, những gì cô nhìn thấy khiến cô sững sờ.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao La Thứ lại không muốn cô xem rồi.

Bởi vì ở trang thứ hai này, đúng lúc là lý lịch của Hứa Qua.

Sau khi Hứa Qua từ chức ở cục cảnh sát, rất ít người trong cục nhắc đến anh ta trước mặt cô, thế nhưng cô biết, trong đó có không ít người âm thầm bàn tán.

Lão Chu cũng chẳng giấu giếm trước mặt La Thứ, La Thứ chẳng ngốc, cậu ta biết Hứa Qua này có quan hệ thế nào với cô.

Còn chẳng phải quan hệ tốt.

Trình Lộc chỉ dừng lại một chút đã dời mắt đi, cô lật sang trang thứ ba.

Trang thứ ba là lý lịch của Lý Tinh Lãng.

Lý Tinh Lãng này có vẻ ngoài không tệ, khó trách một thiên kim tiểu thư như Hứa Tú lại qua lại với cậu ta một đoạn thời gian.

Gia cảnh của Lý Tinh Lãng cũng tốt, nhưng vẫn lệch khá nhiều so với Hứa Tú.

Cô chạm tay vào trang giấy, chạm vào gương mặt trên tấm hình của Lý Tinh Lãng: “Điều tra xem gần đây cậu ta có xuất hiện gần trưởng đại học Lâm Sơn không.”

“Chị Lộc, chị nghi ngờ cậu ta à?”

“Ừ.” Trình Lộc không nhiều lời, bây giờ không có nhiều chứng cứ, cô chỉ có thể điều tra một chút dựa vào cảm giác của mình mà thôi.

Phàm là những người có liên quan đến vụ án, vẫn nên điều tra một chút thì hơn.

La Thứ vừa đi, Trình Lộc lại rơi vào im lặng.

Hứa Tú là cháu gái của Lâm Phùng, mà Hứa Tú và Hứa Qua lại là anh em ruột, vậy không phải Lâm Phùng cũng là….

Chú nhỏ của Hứa Qua sao?

Cô phì cười một tiếng, đúng là cô cứ day dưa không dứt được với cái nhà này.

Khó trách trước kia cô vẫn cảm thấy Lâm Phùng nhìn quen mắt như thế, bây giờ thấy được quan hệ giữa ba người này cô mới chậm rãi hồi tưởng lại.

Hứa Qua đã từng cho cô xem ảnh gia đình anh ta, đúng thật là một gia đình lớn, có đến tận ba bốn người chú thím.

Cô thấy Hứa Qua thì có hơi phiền lòng, cô lập tức vò nát tư liệu rồi ném vào thùng rác.

Đến trưa, cô đang đợi kết quả bên chỗ Yến Tử cho nên đã để một cô gái mới đến cục đi bảo vệ Lâm Phùng.

Chuông cửa biệt thự Lâm Phùng vang lên, Hứa Tú đang đi toilet cho nên Lâm Phùng đành phải tự đi mở cửa.

Vốn tưởng là Trình Lộc đến đổi ca, nào ngờ khi vừa mở cửa đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ, Lâm Phùng bỗng nhíu mày.

Nhưng vì đối phương mặc đồ cảnh sát cho nên anh không thể đóng cửa.

Lâm Phùng đứng che trước cửa hỏi một câu: “Cảnh sát Trình không tới sao?”

Cuối cùng thì cô nàng cảnh sát này vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến, cô nàng lập tức bị khí tràng lạnh băng của Lâm Phùng dọa sợ, cô nàng nói: “Chị Lộc đang bận điều tra chuyện khác, cho nên để, để tôi đến đây.”

Săc mặt Lâm Phùng lập tức trở nên âm trầm.

Nếu trước đó khi anh mở cửa chỉ là lạnh nhạt xa cách, còn bây giờ có thể nói là gió mưa sắp tới.

“Vào đi.” Lâm Phùng đi vào bên trong, cô nàng cảnh sát cũng đi theo sau, cô nàng chợt nghe anh đi đằng trước cắn răng nói một câu: “Đúng là không biết kiên trì.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng không biết tại sao mình lại dùng một đống để hình dung chị Tiểu Lộc nữa, đừng hỏi tôi o( ̄ヘ ̄o).