Trình Lộc liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy bên cạnh là một thiếu niên mặc áo thun màu xanh đang mỉm cười với cô, trong một đám người đang chịu áp lực, vô cùng dễ thấy.

Trình Lộc mím môi, cũng nhỏ giọng nói: “Đừng ồn ào.”

Thiếu niên này chính là tên tóc xanh đã chơi bóng rổ với Trình Lộc lần trước.

Bây giờ Triệu Trừng đã nhuộm đen lại mái tóc xanh của mình, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, hơi thở xã hội trên người cậu ta cũng nhạt đi không ít.

“Không phải vừa bị mang ra ngoài là một cô gái khác à? Sao đi vào lại thành cô thế?” Triệu Trừng ngờ vực hỏi.

Cậu ta nhìn qua khá thông minh, nhưng dường như lúc này lại chẳng hiểu được tình huống là thế nào.

Lúc này trời đã tối, trong ngân hàng được bật đèn lên, ánh sáng trắng có hơi chói mắt.

Trình Lộc lại đè giọng mình xuống thấp hơn, hỏi: “Đầu tiên không nói đến những chuyện này, những tên côn đồ này có hành động nào khác không?”

Triệu Trừng nhíu mày suy nghĩ một hồi, thật sự không nghĩ ra được gì.

Một cô gái nhỏ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tôi thấy người kia ôm một cái hộp đen ra đằng sau.”

“Hộp đen?” Mi tâm Trình Lộc nhảy lên.

Cô gái nhỏ kia cẩn thận tả lại hình dáng của hộp đen cho Trình Lộc nghe, cô thầm than không ổn.

Cô nói, nếu những kẻ này không vì tiền mà chỉ muốn làm dáy lên sự khủng hoảng, thì sao có thể đợi lâu đến thế mà chẳng ra tay, hóa ra là lại muốn chơi lớn như thế.

Cái hộp đen kia hẳn là bom, tính toán thời gian một chút, vậy có khi đám người này đã đặt không ít bom ở đằng sau!

Vị trí của ngân hàng Phổ Thiện là mảnh đất phồn hoa, dân cư đông đúc, ở xung quanh lại có bệnh viện và cả trường tiểu học.

Nếu nơi này phát nổ, vậy chắc chắn tổn thất và thương vong không phải con số nhỏ!

Sắc mặt Trình Lộc lạnh xuống, cô xoay còng tay trên cổ tay mình một chút, Triệu Trừng còn đang nói: “Không biết khi nào cảnh sát mới có thể cứu chúng tôi ra ngoài nữa, tôi đói sắp chết rồi.”

Trình Lộc không nhịn được phỉ nhổ một câu: “Lòng dạ cậu lớn thật đấy.”

Cô lần mò chiếc còng tay, trước đây cô đã học được ở trường, cho nên lúc này xử lý cái còng tay này khá dễ dàng.

Chưa đến mười phút, cô đã mở được còng tay.

Ở bên kia, tên mặt râu đang chỉ huy người đi làm mấy chuyện khác, gã ta chợt nghe tiếng của Triệu Trừng, cho nên bèn nhìn sang bên này.

Tên mặt râu đi tới, gã nhếch môi cười để lộ hàm răng trắng toát, nhìn qua khá đáng sợ.

Trong tay tên mặt râu đang cầm một điếu thuốc cháy dở, khói thuốc bay lên lượn lờ, trong cả ngân hàng tràn ngập mùi thuốc lá khó ngửi.

Gã ta nói: “Vẫn còn cho rằng cảnh sát có thể cứu chúng mày ra ngoài à? Cũng không nhìn mà coi, cảnh sát đã ngồi xổm ở đây rồi, lát nữa mày chôn thây theo nhân dân của mày đi.”

Gã ta ồn ồn nói xong, câu cuối là nói với Trình Lộc.

Trình Lộc ngẩn gương mặt nhỏ lên, cô nhìn vào tên mặt râu chẳng chút sợ hãi: “Bọn mày muốn làm gì?”

Tên mặt râu ném tàn thuốc xuống, đạp tắt rồi hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Trình Lộc.

Cũng không biết có phải công việc ở sau ngân hàng đã đi đến điểm cuối hay không, tên mặt râu và đám người cùng đi ra đằng sau ngân hàng, chỉ chừa lại hai người cầm súng canh chừng chỗ này.

Hai tên kia một trái một phải, họng súng đen ngòm chỉ vào mọi người.

Trình Lộc còn có thể cảm nhận được cô gái bên cạnh mình run lên, cô nàng run run môi: “Tôi không chết chứ? Tôi sắp kết hôn rồi, cha mẹ tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tôi không muốn chết ở đây, hu hu hu.”

Tiếng nghẹn ngào của cô gái vang lên bên tai, Trình Lộc từ đằng sau nắm lấy tay cô nàng, cô nhẹ nhàng siết bàn tay ấy, an ủi cô nàng: “Đừng sợ, tôi nhất định sẽ đưa mọi người ra khỏi đây.”

Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Trình Lộc.

Trình Lộc khẽ cong môi, nở một nụ cười xán lạn, cô gật đầu: “Cô phải tin tưởng cảnh sát.”

Cô gái lại khóc thút thít một tiếng, Triệu Trừng lết lại gần nhỏ giọng nói: “Chị, chị là cảnh sát thật à?”

Trình Lộc liếc nhìn cậu ta: “Đã nói tôi là bà cô của cậu.”

Trình Lộc không có tâm trạng cãi nhau với Triệu Trừng, cô nhìn thể trạng của hai tên côn đồ canh giữ tại đây.

Một mình cô chỉ có thể đẩy ngã được một người, còn một người khác, cô không chắc chắn.

Huống chi, trong tay đối phương còn có súng.

Có lẽ đám côn đồ kia thấy ở chỗ này chỉ là một đám người ô hợp, không làm được gì cho nên chỉ để lại hai người canh giữ.

Hoặc là, ở đằng sau đang đi đến hồi kết, hai tên còn lại này chỉ là người bộc hậu.

Cô nhíu mày nghĩ, chợt thấy Triệu Trừng móc ra một con dao gọt trái cây, còn làm ra hành động im lặng với cô.

Triệu Trừng nhỏ giọng nói: “Chị, tôi giúp chị.”

“Giúp cái rắm! Không muốn chết thì ngoan ngoãn đợi ở đây!” Trình Lộc có hơi tức giận, cô không thể để Triệu Trừng đi mạo hiểm.

Nhưng sao ngờ được, tính khí của đứa nhỏ Triệu Trừng này cứng rắn, cậu ta bĩu môi, nhân lúc tên bên trái không để ý đã cầm dao xông tới.

Người bên trái không chú ý, nhưng người bên phải lại cảnh giác.

Trình Lộc hết cách rồi, cô vung tay đá một cước vào kẻ đang giơ súng lên, súng trên tay bị Trình Lộc đá văng đi.

Những con tin còn lại thấy thế, một vài người trẻ tuổi khỏe mạnh vội tới hỗ trợ, giúp Triệu Trừng khống chế kẻ xấu.

Trình Lộc ở bên này khống chế một người khác, đối phương không có súng, Trình Lộc và gã ta đánh qua lại khiến con tin có được cơ hội chạy trốn.

Nhưng cô hội này không kéo dài được bao lâu, những tên đằng sau nghe được động tĩnh chắc chắn sẽ chạy ra.

Trình Lộc quay đầu lại, nói với Triệu Trừng: “Mau chạy đi!”

Mọi người bắt đầu ào ra, đám người lão Chu đã sớm tiếp ứng bên ngoài.

Lão Chu nhìn thấy Trình Lộc túm lấy một tên côn đồ đi đằng sau cùng, Triệu Trừng đi trước mặt cô.

Lúc này, đám người đằng sau cũng nhào ra, một tên côn đồ không chút nghĩ ngợi mà nổ súng.

Tiếng súng vang lên, nổ tung ngay bên tai.

Mi tâm Trình Lộc nhảy lên một cái, cô che chắn đằng sau Triệu Trừng theo bản năng, cũng vung tay đẩy cậu ta ra ngoài cửa.

Ngoài cửa, tiếng người ồn ảo không dứt, Trình Lộc chỉ cảm thấy sau lưng mình mát lạnh.

Rõ ràng là trời nóng như thế, nhưng sau lưng cô lại lạnh đến đáng sợ.

Rất lâu sau, cảm giác đau đớn mới lan ra khắp toàn thân.

Trình Lộc còn bước vẫn không quên liếc mắt nhìn Triệu Trừng, nhưng những cảnh sắc trước mắt bỗng dần tan đi, cô cắn răng, bước ra ngoài một bước, lão chu tiến lên ôm lấy cô.

“Hành động!” Lão Chu quay ra sau lưng rống lên một tiếng, cảnh sát vũ trang và cảnh sát nhân dân cùng xuất động.

Chút thời gian ít ỏi là đã đủ để bên cảnh sát vũ trang xông vào từ phía sau, khống chế những kẻ đang gài bom.

Lão Chu nhìn gương mặt đã tái đi của Trình Lộc, trên lưng cô, máu thấm ướt một mảnh.

Ông ta lo lắng gọi hai tiếng: “Tiểu Lộc! Tiểu Lộc!”

Triệu Trừng cũng nhào tới gọi: “Chị! Chị có sao không?”

Trình Lộc chớp chớp mắt, trong đầu chợt nghĩ đến Lâm Phùng.

Không biết Lâm Phùng còn ở bệnh viện hay không, không biết cuộc phẫu thuật của Tần Văn Hương thế nào rồi.

——

Trong bệnh viện, Tần Văn Hương đã vào phòng phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, mà trước khi vào bác sĩ đã có nói, cuộc phẫu thuật này phải kéo dài đến mười tiếng, hai mươi tiếng.

Một đám đậu đỏ đang ngồi ngay ngắn ở một bên, hệt như đang ở trong lớp học vậy.

Khi ánh mắt Lâm Phùng đảo qua chúng, tư thế của chúng sẽ càng ngay ngắn hơn, hệt như một đám học trò lên lớp không ngoan bị giáo viên bắt được tại trận.

Lâm Phùng lấy điện thoại ra, ở trang tin tức hôm nay đang phát đưa tin ngân hàng Phổ Thiện gặp kh ủng bố.

Lâm Phùng vừa nhìn đã thấy hình ảnh lão Chu đang ôm một cô gái nhỏ nhắn, trên người cô gái kia dính đầy máu, sắc mặt đã trắng tái.

Lâm Phùng đứng bật dậy.

Một loại học sinh nhỏ ở đối diện sợ đến mức ngồi nghiêm chỉnh lại, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng dám lộ.

Lâm Phùng đảo mắt nhìn qua một hàng đậu đỏ nhỏ, anh ngăn lại cô y tá vừa bước qua: “Có thể trông chừng tụi nhỏ này một lát không? Tôi có việc gấp.”

Cô y tá bỗng bị Lâm Phùng kéo lại như thế khiến trái tim nhảy lên một cái, cô ta bị sắc đẹp của Lâm Phùng mê hoặc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã rất thành thật gật đầu.

Lâm Phùng không dám kéo dài thêm, anh vội vàng bước ra ngoài bệnh viện.

Vừa mới bước đến tầng trệt đã thấy bác sĩ và y tá đẩy một giường bệnh đến, trên giường bệnh chính là Trình Lộc đang nằm với cả người đầy máu.

Lão Chu lo lắng đi theo sau bác sĩ, ông ta chợt nhìn thấy Lâm Phùng thì có hơi sững sờ, chưa kịp chào hỏi đã thấy Lâm Phùng vội đuổi theo Trình Lộc.

Cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Máu tươi chảy ra từ sau lưng cô, hệt như một đóa hoa diễm lệ nở rộ dưới người cô.

Bỗng nhiên Lâm Phùng thấy lòng mình rất khó chịu, anh rất ít khi có tâm tình khác, vẫn luôn là người nhẹ như mây gió không màng thế sự.

Nhưng bây giờ, lòng anh lại khó chịu đến đáng sợ.

Trước khi cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, cổ họng anh khô rát, anh ở bên cạnh cô gọi một tiếng: “Trình Lộc.”

Trình Lộc nằm trên giường hơi nhúc nhích mí mắt, nhưng không mở mắt ra.

Hộp đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Lâm Phùng đứng bất động ngoài cửa rất lâu.

Lão Chu đi đến bên cạnh anh, trên người lão Chu dính đầy máu, nhìn qua có hơi thảm.

Lão Chu thở dài đầy âu lo, ông ta muốn tìm thuốc lá trên người mình.

Nhưng chợt nhớ ra trước đó đang làm nhiệm vụ cho nên không mang theo, ông ta bèn hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, có thuốc lá không?”

Ánh mắt lạnh băng của Lâm Phùng nhìn sang, cánh môi mỏng nhếch lên, không nói gì.

Lão Chu đã hiểu: “Bỏ đi, trong bệnh viện không nên hút thuốc.”

Ông ta đi tới băng ghế ngồi xuống, ghế kim loại lạnh toát khiến cho ông ta rùng mình một cái.

Lão Chu chán nản đặt tay lên trán, cả người lộ vẻ mỏi mệt.

Lâm Phùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa không nhúc nhích của phòng phẫu thuật, như thể muốn nhìn cho ra Trình Lộc.

Sau khi lão Chu nhận được tin tức từ đội cảnh sát vũ trang, xác nhận lần hành động này không có thương vong nặng, đồng thời cũng ngăn cản được một vụ bom nổ, lúc này mới hoàn toàn có thể thở phào một hơi.

Ánh mắt của ông ta cũng đang nhìn hộp đèn “Đang tiến hành phẫu thuật”, xong nhìn sang Lâm Phùng đang đứng bất động trước cửa phòng phẫu thuật, lại thở dài.

Lão Chu đã vào sở cảnh sát khá lâu, lâu hơn Trình Lộc năm năm.

Ban đầu, ông ta là người dẫn dắt Trình Lộc, cũng không ngờ cô gái này lại làm nhiệm phụ một cách liều mạng như thế.

Chưa đến một năm, trong sở cảnh sát đều biết, tên tội phạm nào rơi vào tay Trình Lộc thì coi như xong đời.

Lão Chu còn nhớ, lúc Trình Lộc mới vào sở cảnh sát rất hoạt bát, dáng vẻ kia còn chói chang hơn cả ánh mặt trời mùa hè này.

Chỉ là sau đó, sau khi cô và Hứa Qua chia tay, tính tình của cô mới thu liễm lại nhiều.

Nhưng lão Chu lại thích cô lúc mới đến sở cảnh sát hơn, là một cô gái với nụ cười rực rỡ.

Lão Chu biết Trình Lộc, cô là trẻ mồ côi, cha mẹ đã qua đời khi cô còn bé, cho nên mới đến viện mồ côi.

Viện trưởng viện mồ côi đối xử với cô rất tốt, sau đó viện trưởng lại đổ bệnh, tốn rất nhiều tiền, cũng hao tổn rất nhiều tinh lực của Trình Lộc.

Lão Chu thường âm thầm giúp đỡ Trình Lộc, tuy rằng mỗi một lần cô đều trả lại cho ông ta.

Nhưng lão Chu thật sự xót cho Trình Lộc.

Tuy mới đến cục cảnh sát không bao lâu, nhưng mỗi khi có nhiệm vụ gì Trình Lộc đều sẽ cướp đi.

Dù là nhiệm vụ hay vụ án nguy hiểm cỡ nào, Trình Lộc đều sẽ dốc hết sức ứng phó.

Thậm chí có một lần lão Chu chính mắt nhìn thấy cô nằm vùng, suốt hai ngày trời không ăn không uống, cuối cùng bắt được kẻ tình nghi.

Lão Chu nghĩ, cô thật sự đã giao mình cho nhân dân, cho nên mới không sợ hãi như thế.

Vì thế ông ta mới đau lòng Trình Lộc như thế, một cô gái tốt đến vậy, đáng có được sự đối xử tử tế.

Lão Chu thầm lo lắng, lo lắng cho Trình Lộc.

Ông ta bực bội cào tóc mình, lại nhìn về phía Lâm Phùng, nhân lúc không có ai bèn nói: “Giáo sư Lâm, nếu cậu có việc thì cứ về trước, tôi ở đây canh chừng Tiểu Lộc là được.”.