Theo cảnh tượng đuổi người của bảo vệ, Trương Xảo Yên có hơi sững sờ, cô ta hoàn toàn không ngờ Lâm Phùng lại có thể nói ra được mấy lời này.

Trương Xảo Yên biết rất rõ Lâm Phùng là kiểu người thế nào, tạm thời không nói đến chuyện trong tay anh có ba mươi phần trăm cổ phần.

Chỉ với địa vị của Lâm Phùng ở vòng thương nghiệp thôi cũng đủ khiến người trong vòng kính ngưỡng anh.

Trước khi Trương Xảo Yên đính hôn với Hứa Qua, người nhà họ Trương đã dặn đi dặn lại rằng phải tạo dựng mối quan hệ với Lâm Phùng.

Nguyên nhân chính là, Lâm Phùng không chỉ là một thành viên nhỏ tuổi nhất của nhà họ Lâm, cũng không chỉ là một giáo sư ngành quản lý của trường đại học Lâm Sơn.

Quan trọng nhất là, Lâm Phùng có trình độ trong lĩnh vực thương mại.

Nghe nói trước kia khi doanh nghiệp Thượng Ngô đang đứng trên đà phá sản, Lâm Phùng đã tạo ra một kỳ tích thương mại.

Trong vòng một năm rưỡi anh đã cứu sống được doanh nghiệp này, thậm chí còn khiến doanh nghiệp Thượng Ngô trở thành một trong mười con quái vật đứng đầu thành phố Lâm Sơn.

Loại năng lực này mới là sự tồn tại khiến người của cả Lâm Sơn kính ngưỡng.

Thậm chí nhà đầu tư Tinh Quang đã từng mời Lâm Phùng đến bình luận một lần, tổng giám đốc Khương của Tinh Quang còn rất lễ độ với Lâm Phùng.

Trong mắt người khác, Lâm Phùng xưa nay là người tự phụ tự kiềm chế mình, có rất ít người có thể mời được anh đến nói đôi lời.

Nhưng lần này, anh lại nói ra lời khiến người người kinh ngạc như thế.

Cũng cùng lúc này, Trương Xảo Yên nhìn Trình Lộc một cái thật sâu, dáng vẻ kia của Trình Lộc hiển nhiên cũng hơi choáng váng.

Lâm Phùng quay đầu lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Trên tay cô có băng gạc màu trắng rất dễ thấy, không biết cô lại làm gì bị thương, đúng là chẳng biết chú ý gì cả.

Anh nhấp môi, sự ác liệt vừa nãy trong đôi mắt anh đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ hao tâm tổn sức.

Anh vẫn không nói gì, rất nhanh đã quay đầu rời đi.

Trình Lộc muốn đuổi theo nói cảm ơn, lại bị Trương Xảo Yên chặn lại.

Trình Lộc sợ Trương Xảo Yên hiểu lầm quan hệ bây giờ của cô và Hứa Qua, cô bình tĩnh giải thích: “Cô Trương, cô không cần nghe Đỗ Khê nói lung tung, bây giờ tôi và Hứa Qua đã không còn liên quan gì nữa.”

Trương Xảo Yên mỉm cười, mắt mày cong cong, không nhìn ra được nửa phần giận dỗi nào.

Trình Lộc không khỏi cảm thán trong lòng, cuối cùng đúng là người xuất thân từ gia đình giàu có.

Dưới tình cảnh thế này mà còn có thể khắc chế tốt như thế.

Cánh môi Trương Xảo Yên hơi động, nói với Trình Lộc: “Cô Trình, có thể đến nơi khác nói chuyện một chút không?”

Trình Lộc nghiêng đầu nhìn Lâm Phùng, nhưng bóng người Lâm Phùng đã hoàn toàn biến mất trong đám người.

Nếu anh vẫn còn ở đây, Trình Lộc vừa nhìn đã có thể thấy được ngay.

Cô thu hồi ánh mắt rồi gật đầu đồng ý với lời mời của Trương Xảo Yên.

Hai người một trước một sau cùng bước lên phòng trang điểm trên lầu, Trương Xảo Yên cởi đôi giày cao gót tám centimet ra, cô ta mệt mỏi ngồi xuống, đuôi mắt cũng rũ xuống theo.

Trương Xảo Yên lấy ly rượu ra, cô ta rót rượu đỏ vào ly rồi đẩy sang chỗ Trình Lộc, hỏi cô: “Có muốn uống một chút không?”

Trình Lộc từ chối: “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”

Trương Xảo Yên thu ly rượu lại, tự mình nhấp một ngụm rượu.

Sau khi uống xong, cô ta mới bắt đầu vào vấn đề chính.

“Cô Trình, tôi có biết đến chuyện trước đây của cô và Hứa Qua.”

Trình Lộc cũng không bất ngờ, cô đoán, từ lúc Trương Xảo Yên nhìn thấy cô thì đã biết rồi.

Thủ đoạn của những người nhà giàu như họ, cô đã thấy nhiều lắm rồi.

Độ cong như có như không thường ngày trên môi cô đã hoàn toàn biến mất, cô vẫn giải thích: “Nhưng hôm nay tôi tới đây, chỉ với danh nghĩa là một người bạn học và đồng nghiệp mà thôi.”

“Tôi biết, nếu như không biết thì từ khi thấy danh sách khách mời đã cãi nhau với Hứa Qua rồi.”

“Vậy cô…..?”

“Hứa Qua là một người đàn ông tốt, dù có phải vì gia tộc hay không thì tôi đều rất yêu anh ấy.” Trương Xảo Yên cười ngọt ngào, dường như nhìn thấy được rất nhiều hình ảnh đẹp của mình và Hứa Qua: “Tôi đã nghe Hứa Qua kể lại chuyện của hai người, lúc đó tôi rất đố kỵ.”

Ánh mắt Trương Xảo Yên lấp lánh, cô ta nhìn Trình Lộc.

Trình Lộc nhìn thấy được sự uy hiếp trong ánh mắt này, cô cũng chẳng phải ngồi không, thường ngày cô nhìn thấy không biết bao nhiêu kẻ liều mạng và người vô cùng độc ác.

Ánh mắt của Trương Xảo Yên trước mặt cô chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Trình Lộc không lên tiếng.

Trương Xảo Yên nói tiếp: “Ngày mà tôi và Hứa Qua quyết định chuyện này, tôi hỏi anh ấy có phải anh ấy vẫn còn yêu cô hay không, nếu còn, tôi sẽ từ bỏ.”

“Cô đoán xem khi đó Hứa Qua đã nói thế nào.” Ngoài miệng Trương Xảo Yên bảo Trình Lộc đoán, nhưng ngữ điệu kia của cô ta lại chẳng có ý muốn dừng lại.

Cô ta nhấp một chút rượu, tiếp tục nói: “Anh ấy nói, sẽ ở cạnh tôi.

Chuyện đã qua thì cũng đã qua, tương lai tới chỉ có một mình tôi.

Trong một giây đó, tôi đã không còn đố kỵ cô nữa.”

Rèm mi của Trình Lộc thoáng run run, bàn tay cô khẽ động đậy, trong lòng cũng hơi nhói.

Cô gật đầu, cô cảm thấy mình nên rất buồn khi nghe được mấy câu thế này, cũng nên đau lòng không thôi mới đúng.

Lại không ngờ cô lại chẳng có bao nhiêu cảm giác, thậm chí còn muốn sớm đi tìm Lâm Phùng nói cảm ơn anh, hỏi xem hôm nay anh nói thế là sao.

Trình Lộc nói: “Cô Trương, tôi hiểu ý của cô.

Cô yên tâm, từ khi tôi và anh ta chia tay tôi cũng đã không còn tâm tư gì với anh ta nữa, cô có thể hoàn toàn yên tâm.”

Trương Xảo Yên nghe xong lời bảo đảm của Trình Lộc mới phất tay một cái, để Trình Lộc đi xuống dưới dùng cơm.

Cô vừa bước ra khỏi cửa đã lập tức đi tìm kiếm bóng người Lâm Phùng.

Lâm Phùng thích yên tĩnh, cô tìm được anh ở một nơi ít người.

Anh đang cầm đọc một quyển sách có bìa màu xanh, cho dù bốn phía ồn ào thế nào, lại như thể chẳng hề làm phiền đến anh.

Trình Lộc sờ sờ mũi mình, cô dần bước đến gần Lâm Phùng theo tiếng người rộn rã.

Cô từ đằng sau bước tới, nhìn thấy sau gáy anh lộ ra đốt xương khi anh cúi đầu đọc sách.

Trình Lộc chưa từng thấy ai mê người thế này, ngay cả một tấc xương của anh cũng khiến người ta hưng phấn.

Ngón tay Lâm Phùng dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, dư quang thoáng thấy Trình Lộc, trên mặt chợt có thêm mấy phần khó chịu.

Dù là ai cũng sẽ có phản ứng thế này khi nhìn thấy bạn gái cũ đã đá mình, giáo sư Lâm cũng không ngoại lệ.

Ngón tay anh nắm chặt trang sách, có chút căng thẳng.

Trình Lộc bước qua ngồi xuống bên cạnh anh, cô tách ra một khoảng cách nhỏ.

Vẻ mặt của Lâm Phùng vẫn bất biến, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào trang sách không nhúc nhích.

“Giáo sư Lâm, hôm nay rất cảm ơn anh, cảm ơn anh giải vây thay tôi.” Trình Lộc mở lời.

Lâm Phùng vốn chẳng muốn nói chuyện với Lâm Phùng, nhưng bản thân anh vẫn chưa sụp đổ, anh vẫn còn cảm thấy Trình Lộc là bạn gái của mình cho nên không nhịn được đáp lại: “Không cần.”

“Giáo sư Lâm, anh là người tốt, người như tôi không xứng với anh.” Giọng của Trình Lộc hơi thấp đi, hoàn toàn không còn phong thái dạt dào của ngày thường nữa: “Tôi là cảnh sát, mạng sống của tôi đã giao hết cho quốc gia và nhân dân, ở cùng với tôi, tôi không thể cho anh được gì.”

Mà lý do quan trọng nhất chính là Trình Lộc cảm thấy gia thế hai người không xứng.

Cô ở cùng Hứa Qua.

Cô ở cùng Lâm Phùng, đều như nhau cả.

Cuối cùng Lâm Phùng cũng không đọc sách nữa, anh thầm hít sâu một hơi, bỗng nhiên đóng sách lại.

Ngày thường anh đều ung dung thong thả, duy chỉ có lần này âm thanh đóng sách của anh có hơi lớn.

Tiếng đóng sách này, hệt như là tiếng động thể hiện sự tức giận của anh.

Trình Lộc sợ Lâm Phùng tức thật rồi, cô quay đầu nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau, cô bị ánh mắt của Lâm Phùng dọa suýt nhảy lên.

Đôi con ngươi đen nhánh, sâu thẳm không thấy đáy, chợt nhìn như thể cả người rơi vào hầm băng.

Cô chợt nhớ đến hình ảnh khi anh đứng trên sân bóng rổ, rõ ràng kỹ thuật của anh không tốt mấy, nhưng lúc anh cười lên khi bóng vào rổ, thật sự rất rực rỡ.

Lâm Phùng mấp máy cánh môi mỏng: “Trình Lộc, cô không cần tự ti, cô giỏi hơn bất kỳ người nào.”

Giọng điệu của anh khá thờ ơ, nhưng ngoại trừ Tần Văn Hương ra, thật sự chưa từng có người nào nói lời này với cô.

Cô há hốc miệng, những lời cảm ơn chưa ra khỏi miệng chôn chặt trong lòng.

Xưa nay anh vẫn luôn là người lãnh đạm tự cao, mặc dù trên người khoác bộ âu phục, nhưng hoàn toàn chẳng có khí tức của thương nhân, ngược lại càng khiến anh thêm vẻ hào hoa phong nhã.

Lâm Phùng đứng lên, anh cụp mắt nhìn Trình Lộc đang ngửa đầu nhìn anh: “Cô rất giỏi.”

Anh lặp lại lời vừa nãy thì trong lòng đã hơi hối hận, bình thường đọc biết bao nhiêu sách, nhưng bây giờ muốn khen cô một câu, trong đầu lại nhảy ra toàn tư liệu phân tích marketing vừa xem qua.

Lâm Phùng hơi mím môi, vẫn không nghĩ ra được lời nào khác để khen cô.

Một cô gái sắt đá như Trình Lộc lại không nhịn được nóng mặt, chủ yếu là vì khi nãy Lâm Phùng xoay người đi, cần cổ lộ ra ngoài của anh đã đỏ cả lên.

Trình Lộc vừa định nói đã dừng lại, cô mím môi cười.

Lúc vừa quen biết Lâm Phùng cô còn ôn hòa và rụt rè phần nào, nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Phùng một quãng thời gian, tính tình cũng thoải mái hơn.

Cô đứng dậy đi tới sau lưng Lâm Phùng, giọng điệu ngập ý cười: “Giáo sư Lâm, cổ của anh khi đỏ lên rất đẹp đấy, trắng mịn hồng hồng.”

Lâm Phùng chợt thẳng lưng lên, cả người cứng đờ.

Cánh môi anh run run, anh đưa tay kéo cổ áo sơ mi lên, muốn che lại toàn bộ cổ của mình.

Trình Lộc này… Tốt thì tốt, nhưng cô thật không biết rụt rè!

Lâm Phùng nói: “Cô, cô đừng nói bậy.”

Anh cầm sách của mình, lập tức đi sang hướng khác mà chẳng quay đầu lại.

Anh đi vào đám người, tay chân và dáng dấp nhìn rất đáng yêu cũng rất dễ thấy.

Sau khi Lâm Phùng rời đi, trái tim anh rung động không ngớt.

Lúc Trình Lộc nói chuyện, giọng điệu của cô hệt như một cây trêu mèo gãi vào lòng anh, thật quá mê người.

Trái tim anh vẫn không bình tĩnh lại được, Hứa Qua từ đằng sau đi tới, bỗng gọi anh một tiếng: “Chú nhỏ, cháu nghe nói vừa nãy bên này có chút chuyện?”

Lâm Phùng sầm mặt xuống, anh lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Hứa Qua còn định nói thêm gì đó, nhưng anh ta lại chợt do dự.

Lâm Phùng nhíu mày, anh thẳng thắn nói: “Cháu muốn hỏi đến chuyện của tôi và Trình Lộc thì cứ hỏi, học cái tính tình của mẹ cháu từ khi nào thế.”

Hứa Qua lúng túng xoa xoa tay.

“Chú nhỏ, chú và Tiểu Lộc….

Thật sự ở cạnh nhau?”

Ánh mắt Lâm Phùng sâu thẳm, anh híp mắt nói: “Ừ, đúng.”

Đã từng ở cạnh nhau cũng được coi là ở cạnh nhau, đây là sự thật.

Sau khi thừa nhận xong, Lâm Phùng lấy điện thoại di động ra, anh mở ứng dụng ngân hàng lên, nhanh chóng tìm được số tài khoản của Hứa Qua rồi chuyển sang bảy trăm nghìn tệ.

Hứa Qua nhìn xong một chuỗi thao tác của anh thì mở to mắt: “Chú nhỏ, chú làm gì thế?”

Lâm Phùng lặng lẽ cất điện thoại đi, anh sửa lại áo vest của mình: “Không có gì, chỉ là chuyện của bạn gái tôi không cần người khác bận tâm.

Cho dù cô ấy phải trả tiền, cũng nên trả cho tôi.”

Giọng điệu của Lâm Phùng rất xa cách, anh cụp mi xuống, trong ánh mắt ấy là sự lạnh nhạt thờ ơ.

Hứa Qua cũng lấy điện thoại di động ra, anh ta muốn chuyển trả lại một trăm nghìn tệ cho anh: “Chuyển nhiều một trăm nghìn rồi.”

Lâm Phùng tiếp tục nói: “Cứ coi như là tiền tiêu vặt chú thím cho cháu.”

Cho dù là chia tay, cũng không thể thua kém khí thế của bạn trai cũ được!

Hứa Qua dừng tay lại, anh ta đột nhiên mỉm cười, bỏ điện thoại vào trong túi, lễ phép nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”

Lâm Phùng cảm thấy nghi thức đính hôn đã hoàn thành, anh cũng không muốn ở lại thêm làm gì, tránh cho lát nữa Thẩm Linh bắt lấy anh không buông.

Anh vừa định đi, Hứa Qua từ sau lưng anh nói thêm một câu: “Chú nhỏ, tính tình của cảnh sát Trình không tốt lắm, chú nhớ phải bao dung cô ấy.”

“Tính tình của cô ấy rất tốt.”

Nói xong, Lâm Phùng sải bước đi.

Anh lên xe của mình, cuối cùng những tiếng ồn ào bên tai cũng hoàn toàn biến mất.

Anh thả lỏng người dựa vào ghế, lấy điện thoại di động ra nhìn wechat.

Trong wechat của anh chỉ có duy nhất lịch sử trò chuyện với Trình Lộc, dừng lại ở ngay ngày cô nói chia tay anh.

Lâm Phùng xoa nhẹ mi tâm mình, anh mở trang web trên điện thoại lên, anh nhập một dòng chữ vào thanh tìm kiếm —- Phải làm sao để quay lại với bạn gái cũ.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Tôi muốn quay lại.

Các độc giả: *Đưa tay chỉ giường* anh đi ngủ đi..