Trình Lộc khá mơ hồ về Lâm Phùng, cô hiểu cái gì? Cô có biết cái gì đâu!

Chỉ tiếc là Lâm Phùng đang không được khỏe, cũng không muốn nói nhiều với Trình Lộc mà chỉ đỡ hông đi ngủ.

Trình Lộc ngồi trước giường anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Tú, Hứa Tú đáp lại sẽ đến ngay.

Cô gửi xong tin nhắn thì thoát ra ngoài, lại phát hiện nhóm lớp yên lặng đã lâu nay bỗng ồn ào cả lên.

Trình Lộc kéo lên trên xem thử, thì ra là Hứa Qua phát thư mời cho cả lớp, mời đám bạn học đến tham dự lễ đính hôn của anh ta.

Cô thấy ở cuối có một bạn học bất ngờ gửi một tin nhắn: [Hứa Qua, cậu đính hôn với Trình Lộc à?]

Ban đầu trong nhóm có vài người nói chúc mừng, sau đó dần yên tĩnh lại.

Hứa Qua không hề giải thích, Trình Lộc cũng gửi một tin nhắn: [Chúc mừng đính hôn]

Cứ thế, một vài bạn học không hiểu chân tướng mới biết, thì ra Hứa Qua và Trình Lộc đã chia tay rồi, đối tượng đính hôn của Hứa Qua không phải Trình Lộc.

Nhưng nhân duyên của Hứa Qua khá ổn, có rất nhiều bạn học cũ nói chắc nịch rằng mình sẽ đến, chỉ có một vài bạn học đã đi quân sự khác biểu thị mình không có thời gian.

Mà có một vài người bạn khá thân với Trình Lộc bèn đến hỏi Trình Lộc: “Tiểu Lộc, chúng tớ không đến lễ đính hôn của Hứa Qua đâu, trước kia tốt với cậu như thế, bây giờ lại phủi mông coi như chẳng có gì, xem cậu là người dễ bị khi dễ à?”

Trình Lộc cười cười, ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cô, khóe môi cô khẽ cong lên, nhưng trong ánh mắt ấy chẳng có chút ý cười.

Cô trả lời lại tin nhắn của bạn: “Các cậu thôi đi, dù sao tớ cũng không đi, tớ bận.”

“Cậu bận gì?”

“Tớ phải kiếm tiền làm phẫu thuật cho viện trưởng.”

Trình Lộc vẫn còn liên lạc với những người bạn này đến sau tốt nghiệp, lúc trước họ cũng biết cô và Hứa Qua chia tay, vì thế, họ còn thiếu điều giơ dao đi chém người mà thôi.

Nghe Trình Lộc nói phải kiếm tiền, mấy chị em bèn thảo luận một chút, cuối cùng gom góp gửi đến cho Trình Lộc năm mươi nghìn tệ.

Trình Lộc vừa nhìn thấy tiền được chuyển đến, cô nghẹn ngào nói một câu với họ: “Cảm ơn, đợi đến khi tớ thoải mái hơn sẽ trả lại cho các cậu.”

Cô để điện thoại di động xuống, người đàn ông nằm trên giường vừa nói buồn ngủ lúc này đang mở to mắt nhìn cô, màu mắt anh hơi trầm xuống, vừa nhìn lướt qua đã khiến Trình Lộc sợ hết hồn.

Cô hít sâu một hơi: “Không phải anh nói muốn ngủ à?”

Lâm Phùng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vừa khóc?”

Trình Lộc cong khóe môi: “Không khóc.” Mồ hôi trên người cô đã sớm khô hết, chỉ là người rất dinh dính khó chịu, cô nói với Lâm Phùng: “Tôi đã nhắn Hứa Tú tới, anh còn tỉnh vậy tôi đi trước.”

Cô đang định đứng dậy, Lâm Phùng lại đưa tay giữ cô lại.

Trình Lộc quay đầu nhìn anh, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, dáng vẻ khi anh đỡ eo cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Cánh môi mỏng của Lâm Phùng hơi mấp máy: “Tôi muốn tắm rửa.”

Ánh đèn trong bệnh viện rất sáng, Trình Lộc nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Phùng, giáo sư Lâm ngày thường hay cẩn trọng, lúc nói ra lời này trong ánh mắt không nén nổi vẻ ngượng ngùng.

Nhìn rất đáng yêu.

Lâm Phùng thấy Trình Lộc nhìn mình, anh bèn bổ sung thêm một câu: “Tôi không muốn Hứa Tú giúp tôi.”

Nghĩa bóng là để Trình Lộc dẫn anh đi.

Cũng may bệnh viện có phòng tắm, bây giờ Trình Lộc cũng không vội về nhà.

Cô đưa Lâm Phùng đến bên ngoài phòng tắm, cô đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Phùng đỡ eo bước vào bên trong tắm rửa.

Lâm Phùng không quen lắm với kiểu phòng tắm nhiều người ra vào này, vì thế anh tắm rất nhanh, khi bước ra trên tóc có mấy giọt nước, anh vừa động đậy một chút nước cũng theo đó mà rơi xuống.

Anh đi tới, trên người đều là mùi sữa tắm.

Không khí bên ngoài phòng tắm cũng đầy mùi hương này.

Lâm Phùng nói: “Đi thôi.”

Trình Lộc đứng lên, cô đưa tay muốn dìu anh đi, Lâm Phùng cũng không từ chối.

Quay về đến cửa phòng bệnh chợt nghe được giọng của Hứa Tú vang lên từ bên trong phòng: “Điện thoại di động của chú nhỏ đang ở đây, nhưng người đâu rồi!”

Trình Lộc liếc nhìn Lâm Phùng: “Hứa Tú tới rồi.”

Lâm Phùng khó chịu, mặt mày anh lạnh tanh, anh đẩy cửa đi vào thì thấy Hứa Tú đang cầm điện thoại di động của anh.

Mà, ở bên cạnh Hứa Tú là một người đàn ông cao lớn, người kia thoáng sững sờ, nhìn sang Lâm Phùng gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”

Trình Lộc vừa bước một chân vào đã nghe được giọng nói này, cô cứng cả người.

Lâm Phùng cảm nhận được sự thay đổi của Trình Lộc, anh liếc nhìn Hứa Qua một cái thật sâu.

Trình Lộc không bước nữa, nếu cô lùi ra ngoài thì có cảm giác như mình sợ Hứa Qua, cô thoáng do dự, cuối cùng vẫn đỡ Lâm Phùng đi vào.

Lần này đến lượt Hứa Qua ngây người.

Hứa Tú bước lên mấy bước muốn đỡ Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng lại linh hoạt né đi, Hứa Tú buồn bực sờ mũi một cái: “Không phải chú nhỏ bị thương à, sao cháu thấy chú còn nhanh nhạy thế.”

Lâm Phùng lạnh mặt nhìn Hứa Tú, khiến Hứa Tú sự đến mức không dám hó hé nữa.

Trình Lộc mím môi cười trộm, cô đứng trong cái bóng đổ xuống sàn của Lâm Phùng.

Cô đỡ Lâm Phùng đến giường nằm xuống, lúc này Hứa Qua mới hoàn hồn lại, anh ta lịch sự cười với Trình Lộc: “Thì ra Tiểu Lộc quen chú của anh à, lần này thật cảm ơn em.”

Không chờ Trình Lộc đáp lại, Hứa Qua lập tức cảm giác được có một ánh mắt nóng rực như lửa dừng lại trên người mình.

Anh ta nhìn theo ánh mắt ấy, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Lâm Phùng.

Lâm Phùng thoáng đảo mắt, không nói gì.

Trình Lộc xa cách lùi về sau một bước: “Vì nhân dân phục vụ mà.” Giọng của cô rất lạnh nhạt: “Nhưng tổng giám đốc Hứa đây không làm cảnh sát nữa, không biết có phải đã sớm quên câu này rồi hay không.”

Hứa Tú há miệng, ghé sát vào Trình Lộc hỏi: “Chị quen với anh tôi à?”

Hứa Tú suy nghĩ một chút, cũng đúng, trước đây anh trai của cô nàng đúng là đã làm cảnh sát ở Lâm Sơn, quen Trình Lộc cũng là chuyện bình thường.

Hứa Qua muốn nói gì đó, đã chợt nghe được giọng nói hơi mất kiên nhẫn của Lâm Phùng: “Tới đón tôi à?”

Hứa Qua thoáng sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại thì gật đầu.

Vốn dĩ bác sĩ muốn để Lâm Phùng trong bệnh viện theo dõi một đêm, nhưng Lâm Phùng chắc chắn rằng hông mình vẫn ổn, nằng nặc đòi về nhà.

Hứa Qua bèn để Hứa Tú đưa Lâm Phùng lên xe trước, còn anh ta cùng Trình Lộc đi chậm hơn một bước.

Đến cổng bệnh viện, thấy Lâm Phùng đã lên xe thì Hứa Qua chợt dừng chân, cơ thể vạm vỡ và khuôn mặt anh bị ánh đèn trắng bao phủ.

Lúc Trình Lộc ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy có hơi chói mắt.

Hứa Qua mở miệng nói: “Lần trước anh có chuyện muốn nói với em.”

Trình Lộc dời mắt đi, cô cúi đầu, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tóc từ phía sau đầu rơi xuống che lại gò má của cô, lúc này cô mới nhớ, dây buộc tóc của cô vẫn còn ở chỗ Lâm Phùng.

Cô liếc mắt nhìn xe của Hứa Qua, anh ta đã đổi một chiếc xe khác, đắc hơn chiếc trước cả mấy chục lần.

Cô lỡ đãng nói: “Tôi biết anh muốn nói gì.” Cô vén tóc ra sau tai: “Hứa Qua, tôi thừa nhận tôi yêu anh, cũng không dễ dàng buông xuống như thế.

Nhưng, kể từ sau khi chúng ta chia tay, tôi chưa từng níu kéo anh, anh cũng không cần lo sau này anh và cô ta kết hôn tôi sẽ chợt xuất hiện.”

Giọng điệu của cô chẳng khác gì với ngày thường, vẫn trong trẻo nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói lộ ra ý kiên định.

Đã lâu rồi Hứa Qua chưa nghe được giọng điệu thế này của cô, anh ta không khỏi có hơi hoảng hốt.

Anh ta cũng cười một tiếng, gật đầu nói: “Anh biết em là hạng người thế nào, anh cũng không hề lo lắng.

Chỉ là chuyện của Lý Tinh Lãng lần trước, anh muốn chính miệng anh thay chú nhỏ anh cảm ơn em một tiếng.”

“Chú của anh là một người không thích nói chuyện, có thể không nói cảm ơn em, anh thay chú ấy cảm ơn em.”

Hứa Qua nói xong, Trình Lộc chỉ thoáng gật đầu.

Cô lùi về sau một bước, nở nụ cười lịch sự với Hứa Qua sau đó quay người rời đi.

Mãi đến khi cô lái xe đi mất, Hứa Qua mới thở dài một hơi, bước ra khỏi bệnh viện.

Hứa Qua lên xe, sắc mặt của Lâm Phùng rất kém.

Mặc dù thường ngày vẻ mặt của Lâm Phùng vốn đã lạnh lùng, nhưng lúc này sắc mặt anh rất kém, hệt như có kẻ nào đó thiếu nợ anh mấy trăm nghìn tệ vậy.

Hứa Tú có hơi sợ hãi, nhưng trong nhà cũng chỉ có cô nàng là có quan hệ khá ổn vơi Lâm Phùng, cho nên cô nàng bèn hỏi: “Chú nhỏ, hông chú sao bị thương vậy?”

Sắc mặt Lâm Phùng hơi hòa hoãn lại: “Chơi bóng rổ.”

Hứa Qua ngồi ở ghế lái cười một cái: “Chú nhỏ còn biết chơi bóng rổ là? Lần sau đánh với cháu một trận không?”

Lâm Phùng chỉ nhìn anh ta mà không nói gì, anh hơi mím môi, giọng nói trầm thấp: “Lái xe.”.