Sau mười ngày, Lâm Phùng vẫn luôn không thích liên lạc với người khác lại phá lệ chủ động liên lạc với Hứa Tú.

Hứa Tú nhìn tên hiển thị trên màn hình thì có hơi kinh ngạc, cô nàng vừa nhấc máy đã quát: “Trộm cướp ở đâu chui ra mà lại dám trộm di động của chú tôi, không muốn chết thì mau trả điện thoại lại cho chú tôi mau!”

Lâm Phùng mím mím môi, anh im lặng một giây, bắt đầu có suy nghĩ liệu có nên cúp máy không.

Sau một giây, anh vẫn mở miệng: “Là tôi.”

“Chú nhỏ? Đúng là chú à?”

“Ừ.” Vẻ mặt Lâm Phùng trở nên nghiêm túc hơn, anh ngồi ngay ngắn lại, cũng chẳng phí lời với Hứa Tú mà hỏi thẳng vấn đề mình muốn hỏi: “Trường học của tôi có một giáo sư, tháng trước anh ta mới có một người bạn gái, anh ta còn cùng bạn gái đi nghe tọa đàm, đi xem phim.

Nhưng mười ngày sau đó bạn gái cũng chẳng hề liên lạc lại với người giáo sư này nữa, cháu cảm thấy thế nào?”

Hứa Tú đã kinh ngạc đến mức sắp rớt một cái răng ra ngoài.

Chú nhỏ của cô nàng nói nhiều như thế từ khi nào vậy?

Hứa Tú kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, cô nàng cười một tiếng: “Giáo sư kia có phải họ Lâm không?”

Lâm Phùng không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Hứa Tú bên đầu dây im lặng mỉm cười, cô nàng hoàn toàn không ngờ người chú nhỏ vẫn luôn cao ngạo tự kiềm chế của mình lại có ngày thế này.

Nhưng cười thì cười, Hứa Tú vẫn rất đứng đắn trả lời: “Hoặc là cơ thể của giáo sư Lâm không tốt, hoặc là hẹn hò chưa đủ.

Chú nhỏ, chi bằng chú hỏi xem giáo sư Lâm ở trường học của chú có tật xấu nào đi.”

Đôi mắt Lâm Phùng lạnh xuống.

Hứa Tú vẫn tiếp tục lảm nhảm không ngừng: “Nếu là lý do thứ hai, vậy thì tình cảm này vẫn còn cứu vãn được.

Nhưng nếu là lý do đầu tiên thì..” Cô nàng kéo dài âm thanh, giả bộ thần bí: “Thì hết thuốc chữa.”

Lâm Phùng lên tiếng: “Cơ thể của giáo sư Lâm rất tốt.”

Nói xong, anh cúp máy.

Anh vừa cúp thì Hứa Tú đã lập tức gọi lại.

Hứa Tú: “Chú nhỏ, cuối tháng này anh của cháu đính hôn, chú có về nhà không thế? Chú cho cháu mặt mũi đi, quay về xem một chút cũng được.”

Đôi mắt đen láy của Lâm Phùng nhìn chằm chằm căn phòng lạnh lẽo và trống vắng, anh chợt nhớ đến lần trước khi Trình Lộc ở đây, cô đã nấu cơm trong bếp, dường như trong nhà cũng có thêm mấy phần khói lửa gia đình.

Anh thoáng do dự, lại nghĩ đến những gì Hứa Tú vừa nói và lời của Thẩm Linh, cuối cùng đồng ý.

Quan hệ giữa anh và người nhà mình không tốt lắm, từ sau khi cha anh qua đời, quan hệ của mấy anh chị em nhà anh càng khó coi hơn.

Cha đã phân chia đồng đều những tài sản để lại và cổ phần cho các anh chị em, thế nhưng, trong những anh chị em này vẫn luôn có người lòng tham không đáy, muốn có được nhiều hơn.

Lâm Phùng rất ghét những tranh đoạt lợi ích này, anh không thèm đến công ty mà đến trường đại học làm một giáo sư.

Trong những người thân đó, ngoại trừ mẹ Thẩm Linh và Hứa Tú ra, Lâm Phùng thật sự không thể nào thân cận với người khác được.

Cho dù là có, vậy cũng đã là chuyện của chẳng biết bao nhiêu năm về trước, vốn chẳng còn ai nhớ được nữa.

Hứa Tú thấy Lâm Phùng đồng ý, cô nàng mừng như điên, Lâm Phùng cũng cúp máy.

—————–

Đêm xuống, Trình Lộc trực ca đêm xong, giao ca với La Thứ rồi bèn gọi taxi về nhà.

Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt lắm, cho dù lúc này đã hơn nửa đêm nhưng cô lại chẳng hề buồn ngủ.

Sau khi cô tắm rửa xong, nằm trên giường xem số dư trong thẻ ngân hàng của mình, ba trăm tám mươi nghìn tệ.

Mà cuộc phẫu thuật của Tần Văn Hương cần sáu trăm nghìn tệ.

Cô ngửa đầu nằm trên giường, ánh sáng trên đỉnh đầu có hơi chói mắt, không biết bên ngoài có chuyện gì mà mèo hoang cứ kêu gào không yên.

Hơn nửa đêm, tiếng gào này khiến người nghe chợt lạnh người.

Trình Lộc đang định đem điện thoại đi sạc, bỗng điện thoại rung lên.

Vốn tưởng rằng là Lâm Phùng đã lâu không liên lạc, nào ngờ lại là cô nàng Tề Văn chưa từng liên lạc từ sau khi thêm bạn với cô.

Tề Văn gửi đến một tin nhắn thoại: “Chị gái cảnh sát! Cứu tôi! Tôi bị một đám lưu manh theo dõi! Hu hu hu.”

Trình Lộc không sạc điện thoại nữa, cô lập tức trả lời lại: “Nói từ từ.”

“Trước đó tôi không cẩn thận bị chó cắn, nhưng chủ của con chó đó lại không hề đưa tôi đi tiêm phòng, còn nói chuyện chó cắn chẳng hề liên quan gì đến cậu ta, thật sự quá đểu giả.

Tôi hết cách rồi, cho nên chỉ có thể tự mình đi tiêm phòng.

Sau khi trở về lại thấy gã đó dẫn một đám lưu manh đến sân khu chung cư chỗ tôi chơi bóng, tôi vừa đi qua đã huýt sáo một cách huênh hoang, còn vẫn luôn nói mấy lời kỳ quái ngay trước cửa nhà tôi nữa, bây giờ khắp khu chung cư chỗ nhà tôi đều là mấy lời bịa đặt của đám đó về tôi.”

Tề Văn thở phì phò kể lại, Trình Lộc còn nghe được tiếng móng tay cào vào gối của cô nàng.

Đợi đến khi cô nàng nói xong, Trình Lộc mới nhàn nhạt trả lời; “Chuyện thế này phải báo cảnh sát ngay từ đầu, biết không?”

“Địa chỉ khu chung cư nhà cô ở đâu? Ngày mai tôi đến tìm cô.”

Tề Văn nhanh chóng gửi định vị cho Trình Lộc, đồng thời cũng gửi một biểu cảm “cảm tạ ân cứu mạng.jpg”.

Ngày hôm sau, Trình Lộc bước ra từ cục cảnh sát, cô lấy xe của lão Chu lái đến khu chung cư nhà Tề Văn.

Giữa trưa, đám lưu manh đó cũng bắt đầu tụ tập bên ngoài khu chung cư chỗ Tề Văn.

Trình Lộc dừng xe xong, vừa hay có một tên tóc xanh đi tới, miệng ngậm điếu thuốc, vừa đi vừa nói với người bên cạnh: “Hôm nay tới nhà con nhóc kia đi, dám đòi tiền ông đây à? Tao sẽ để nó thấy cái giá của việc đòi tiền tao!”

Tên tóc xanh ném tàn thuốc xuống đất, tàn thuốc vẫn còn chưa tắt, khói trắng theo đó bốc lên.

Trình Lộc từ trên xe bước xuống, cô đi thẳng đến trước mặt tên tóc xanh và đám bạn của gã.

Tên tóc xanh không để ý mấy, chẳng qua chỉ cảm thấy cô gái đang đâm đầu đi tới này thật xinh đẹp, không khỏi cười một tiếng, cậu ta còn cảm khái một câu: “Đáng yêu ghê.”

Bên người có không ít lời hò reo khen theo, còn có rất nhiều ánh mắt dồn dập hướng sang chỗ Trình Lộc.

Trình Lộc dừng bước, đối diện với đám người đằng trước chẳng lùi một phân.

Tên tóc xanh bị ánh mắt của Trình Lộc làm sợ hết hồn, đây không phải ánh mắt mà một cô gái nhỏ thế này có thể có.

Có chút… Hung tàn.

Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nữ: “Chị Lộc! Chị tới rồi!”

Một thiếu nữ mặc váy hoa nhí màu xanh đậm chạy đến chỗ Trình Lộc, nhưng khi nhìn đám người đang đứng trước mặt là ai thì hơi sững sờ.

Tề Văn trộm liếc mắt Trình Lộc, bây giờ cô nàng đã có chị gái cảnh sát làm chỗ dựa, cái gan cũng lớn hơn một chút, cô nàng chống eo lớn tiếng kêu lên: “Mấy người lại tới làm gì hả? Mấy người đi mau, không thì tôi không khách khí đâu!”

Tề Văn nói xong còn rụt lại trốn sau lưng Trình Lộc.

Tên tóc xanh hiểu ngay, thì ra cô gái xinh xắn đáng yêu này là một phe với Tề Văn.

Tên tóc xanh run chân, cậu ta cà lơ phất cơ nhìn Trình Lộc: “Chị gái xinh đẹp, cô tên gì thế? Nếu cô làm bạn với tôi, tôi sẽ không bắt nạt cô.”

Trình Lộc cảm thấy thật hết cách, cô che trước mặt Tề Văn, gằn từng chữ nói: “Chó của cậu cắn người, cậu nên phụ trách mới phải.

Nhưng Tề Văn không hề truy cứu nữa, mấy người lại chẳng buông tha cho người ta, thế là giỏi à?

Đôi con ngươi của cô trong veo, dưới ánh mặt trời, bên trong ấy dập dờn ánh nước hệt như một hồ nước xuân, long lanh ướt át, khiến người ta thoải mái vô cùng.

Theo lý mà nói, cô cũng không hẳn là một mỹ nhân đúng như nghĩa của nó, nhưng gương mặt cô rất thanh tú xanh đẹp, làm người ta muốn thân cận với cô.

Tên tóc xanh và đám bạn của cậu ta cười vang lên: “Chúng tôi bắt nạt Tề Văn chỗ nào hử? Chúng tôi chỉ mượn sân khu chung cư này chơi bóng một chút không được à? Thế là phạm pháp à cô gái?”

Trình Lộc đã tiếp xúc với mấy người như tên tóc xanh còn nhiều hơn ăn cơm, vốn chẳng bị mấy lời này của cậu ta làm tức giận.

Còn Tề Văn, cô nàng nghe mấy lời lưu manh thế thì tức đến mức dậm chân.

“Nếu mấy người chỉ chơi bóng, vậy còn quay sang huýt sáo với tôi làm gì! Mấy người là….” Tề Văn đỏ bừng cả mặt, không biết phải mắng gì mới phải.

Trình Lộc lạnh nhạt mỉm cười, điện thoại di động đang cầm trong tay bỗng rung lên.

Thế mà lại là Lâm Phùng đã lâu không liên lạc gửi wechat cho cô.

Giáo sư Lâm: [Ở đâu?]

Trình Lộc liếc nhìn, cô đã quyết định sẽ không liên lạc với Lâm Phùng nữa, tất nhiên cô sẽ không trả lời lại.

Cô tắt điện thoại đi, tên tóc xanh khinh khỉnh ra mặt, nhìn qua thì cậu ta chẳng chênh lệch bao nhiêu tuổi so với Tề Văn.

Trình Lộc nhìn vào sân bóng rổ trong khu chung cư, không có ai cả, cô nhìn sang đấy mà chép miệng một cái: “Vậy mấy người chơi bóng thì cứ chơi bóng, mong đừng ngăn đường chúng tôi, được chứ?”

Tên tóc xanh còn tưởng Trình Lộc chỉ có chút bản lĩnh này, cậu ta chẳng chịu tha, mấy tên khác cũng vòng lấy Trình Lộc và Tề Văn vào giữa.

Tề Văn siết chặt góc áo của Trình Lộc, cô nàng nhỏ giọng nói: “Chị Tiểu Lộc, bây giờ chúng ta phải làm gì.”

Trình Lộc cho cô nàng một ánh mắt động viên.

Cô xoay đầu lại nhìn tên tóc xanh, tên tóc xanh cười một cách đểu giả nói: “Vậy cũng được, bây giờ tôi muốn theo đuổi cô, cô có muốn nhìn tôi chơi bóng chút không hả? Đẹp trai lắm đấy.”

Trình Lộc khẽ mỉm cười: “Được.”

Tề Văn kéo quần áo cô: “Chị Tiểu Lộc!”

Hôm nay cục cảnh sát của cô được nghỉ thay phiên, bây giờ cô đến giúp Tề Văn một tay, cho dù có đưa tên tóc xanh này về cục cảnh sát thì chỉ bị giáo dục trên đầu lưỡi một chút mà thôi.

Còn không bằng chơi đùa với chúng.

Tên tóc xanh kia cong môi cười, Trình Lộc đi theo đám người đó đến sân bóng rổ.

Tề Văn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.

Mặt trời đang hừng hực, cả sân bóng rổ như thể đang cháy rực lên.

Khí nóng bốc lên từ lòng đất, phả vào mặt, nóng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cũng may bên kia có một bóng cây, ngồi trên khán đài dưới bóng cây ấy cũng đỡ nắng phần nào.

Trình Lộc để Tề Văn ngồi một bên, cô đi theo tên tóc xanh vào trong sân bóng rổ, tên tóc xanh cười lên: “Chị gái xinh đẹp, cô muốn được ở gần tôi hơn đấy à? Thế không được đâu, bị rám nắng tôi sẽ đau lòng lắm.”

Trình Lộc không chịu nổi dáng vẻ của tên tóc xanh, cô lắc người một cái đoạt được bóng trong tay cậu ta.

Cô vỗ bóng xuống đất, trái bóng tiếp xúc với mặt đất vang lên mấy tiếng bộp bộp.

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của tên tóc xanh.

Cô khẽ cong môi mỉm cười, đôi môi đầy đặn hệt một cánh hồng nhuộm đẫm nước sương.

“Mấy người cùng chặn tôi, chặn được tôi thì tôi sẽ đi cùng cậu.

Còn không chặn được, sau này đừng đến làm phiền Tề Văn nữa.” Cô híp mắt lại, gương mặt có thêm mấy phần tinh ranh: “Thế nào?”

Bốn phía cười vang lên, như thể đang cười nhạo Trình Lộc không biết tự lượng sức mình.

Trình Lộc cũng không vội, cô vỗ bóng trong tay mình, bóng đập xuống đất vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.

Tên tóc xanh: “Nếu cô đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với cô, cũng không cần họ làm gì, một mình tôi là đủ.”

Tên tóc xanh li3m môi một cái, khuôn mặt non trẻ kia đã đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ thiếu niên hăng hái vô cùng.

Điều này khiến Trình Lộc không khỏi nhớ đến lúc cô còn ở trường học, cô sẽ cùng một đám nam sinh chơi bóng rổ với nhau, rong ruổi khắp sân bóng, những người kia sẽ khen cô còn hung tàn hơn cả nam sinh.

Thật ra cô chỉ mới rời trường có một năm mà thôi, nhưng hồi tưởng lại như thế lại cứ như đã qua rất nhiều năm rồi, ngay cả ký ức cũng bị phai nhạt phần nào.

Trình Lộc nâng trái bóng lên, cao giọng nói: “Được.”

Tên tóc xanh để bạn mình dạt sang một bên, cậu ta che trước mặt Trình Lộc, cười đểu một tiếng: “Thế nào, có cần tôi nhường cô không hử? Tránh cho anh em tôi nói tôi ăn hiếp em gái nhỏ.”

Trình Lộc chuyền bóng, cô lắc người lướt qua bên người cậu ta, trong giọng đậm ý cười: “Đừng gọi tôi là em gái nhỏ, lát nữa tôi sẽ khiến cậu gọi tôi là bà cô.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lộc: Thật ngại quá, tôi là một sát thủ không có tình cảm..