Trình Lộc mở to đôi mắt long lanh nước, Lâm Phùng chỉ cảm thấy bốn phía nóng oi ả, duy chỉ có trong mắt cô mới có thể cảm nhận được chút mát mẻ.

Nhưng anh chỉ nhìn một chút đã thu hồi ánh mắt lại.

Anh lấy hai tấm vé trong túi quần ra, hai tấm vé đã được anh gấp lại ngay ngắn.

Trình Lộc liếc nhìn, trên mặt vé có viết: Buổi tọa đàm marketing của Chu Đại Khu.

Trên tấm vé còn có vẽ thêm một ông chú với nụ cười đáng yêu, một nụ cười đầy tính toán học.

Đây mới là dáng vẻ của một giáo sư mình thường, còn Lâm Phùng thì thật sự quá trẻ tuổi.

Trình Lộc ngửa đầu nhìn anh, nhìn anh cầm vé trong tay nhưng ánh mắt anh lại dõi về nơi xa xăm, không muốn nhìn thẳng vào cô.

Lâm Phùng vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, thật sự không giống với một giáo sư.

Lâm Phùng bỗng quay đầu lại, Trình Lộc thầm giật mình, cô vội vàng quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Lâm Phùng mím môi, nói: “Nếu muốn thì cầm.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo, lại bồi thêm một câu: “Có thể cùng đi.”

Ngón tay thon dài của anh cầm hai tấm vé, trong lòng bàn tay vẫn còn vết sẹo thật sâu của vết thương cũ, khiến bàn tay vốn có phần thanh tú khéo léo của anh có thêm chút dữ tợn.

Trình Lộc hỏi anh: “Đây là cái gì?”

“Buổi tọa đàm về tiếp thị văn hóa di sản phi vật thể của thầy Chu Đại Khu.” Lâm Phùng đáp lại: “Tôi đã nhờ bạn tìm rất lâu mới mua được.”

Trình Lộc dùng tay chỉ vào mũi mình, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin: “Vậy anh….

Cho tôi?”

“Tôi nói là cùng đi nghe.”

?

Trình Lộc thoáng sửng sốt, cảm tình của cô và Lâm Phùng vẫn chưa sâu đến độ này chứ?

Chẳng lẽ Lâm Phùng đã suy nghĩ kỹ, vẫn cảm thấy chính mình không buông bỏ được cho nên mới đặc biệt tìm hai tấm vé này?

Trình Lộc im lặng trong chớp mắt, cô phải nói rõ với Lâm Phùng thế nào đây?

Mà tay Lâm Phùng vẫn dừng ở giữa không trung, có hơi lúng túng, Trình Lộc đứng đối diện anh càng lúng túng hơn.

Cũng may lão Chu đi ra, ông ta đập vài Trình Lộc cười đùa: “Tiểu Lộc, không phải cháu nói muốn đến phòng tập thể thao à? Đi thôi, đi chung.”

Trình Lộc liếc mắt nhìn gương mặt cười toe toét của lão Chu.

Chỉ nghe bên tai vang lên một âm thanh rất dễ nghe, Lâm Phùng hỏi ngược lại: “Cô muốn đến phòng tập thể thao sao?” Anh thu tay đang cầm vé lại, giật giật môi nói: “Chúng ta cùng đi.”

Lão Chu lập tức hoan nghênh: “Được được, giáo sư Lâm cũng đi chung đi.”

Trình Lộc hơi thu lại ý cười, cùng đến phòng tập thể thao à, sao mà được chứ!

Nếu Hứa Qua thật sự đến phòng tập thể thao, vậy lúc gặp bọn họ sẽ là tình cảnh vô cùng ngoạn mục.

Hơn nữa giáo sư Lâm có tâm tư không minh bạch với cô, nếu lúc này đến đó sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Huống chi, Trình Lộc vốn chẳng muốn gặp Hứa Qua.

Cô đẩy lão Chu ra, nhìn sang Lâm Phùng đang đứng trước mặt mình: “Không được, không đến phòng tập thể thao được, cháu và giáo sư Lâm có hẹn nghe tọa đàm rồi.”

“Tọa đàm?” Lão Chu trợn to hai mắt, hệt như vừa nghe được câu chuyện cười nào đó, ông ta cố gắng nín nhịn ý cười: “Nghe tọa đàm gì thế?”

Trình Lộc gãi đầu một cái, cô lắp bắp nói: “Buổi tọa đàm liên quan đến văn hóa di sản phi vật thể.”

Lâm Phùng thoáng lùi về sau một bước, kéo ra chút khoảng cách với Trình Lộc.

Vừa ở cạnh nhau, nên có chút khoảng cách thì hơn.

Nhưng lúc cô bước đến, gió thổi qua tóc cô khiến trong luồng không khí nóng bỗng chợt vươn chút mùi thơm của dầu gội đầu, hương thơm quanh quẩn bốn phía.

Anh nhìn mái tóc của Trình Lộc, những sợi tóc mềm mại được buột gọn lại bằng dây thun, rơi vào sau ót thoáng rung rung.

Lão Chu bật cười, ông ta vỗ vai Trình Lộc: “Tiểu Lộc này, cháu có thể cùng giáo sư Lâm bồi dưỡng thêm tri thức, nói không chừng sau này cháu sẽ là người… Có kiến thức nhất cục cảnh sát chúng ta.”

Trình Lộc trắng mắt trừng lão Chu một chút, cô vung đấm vào vai ông ta.

Cô nâng mắt lên: “Chú cũng đừng đến phòng tập thể thao nữa, ở lại tăng ca nhiều chút không tốt hơn à?”

Lúc trước khi vừa mới đến cục cảnh sát, là lão Chu xúi bọn họ đến phòng tập thể thao này làm thẻ.

Cô nghe nói, hơn một nửa người trong cục cảnh sát đều bị lão Chu đưa đến nơi đó làm thẻ.

Lâm Phùng sau lưng cô lên tiếng giục: “Vậy đi thôi.”

“Được.” Trình Lộc quay đầu lại cười với anh, lại quay sang phất tay với lão Chu.

Cô đi theo sau Lâm Phùng, theo anh đến chỗ chiếc xe đang đậu đằng kia.

Cô kéo cửa xe đi vào, trong xe có mở điều hòa cho nên không khí mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.

Lâm Phùng không lên tiếng, anh lên xe thắt dây an toàn, sau khi xác nhận địa chỉ buổi tọa đàm ở lầu ba trung tâm thể thao Lâm Sơn rồi bắt đầu lái xe đi.

Trên đường đi, Trình Lộc không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Phùng.

Không thể không nói, Hứa Qua và Lâm Phùng gần như chẳng giống nhau.

Cô cũng đã từng nghe Hứa Qua nói, vẻ ngoài của anh ta giống cha mình, cao lớn thô kệch.

Cô rũ mắt, ngón tay đặt trên đầu gối, cô hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, thật ra con người tôi không giống như anh thấy đâu, tính tình của tôi rất tệ.”

Lâm Phùng lái xe rất ổn, lúc nói chuyện với cô cũng chẳng hề quay đầu lại.

Giọng điệu anh bằng phẳng, anh từ tốn nói: “Tôi dễ tính.”

Trình Lộc mím môi hết cách, làm gì có chuyện đó, phải nói anh là người xấu tính mới đúng, nếu anh dễ tính thật thì làm gì có thể dọa những sinh viên kia và cả Tiểu Hồng chứ đến mức đó cơ chứ?

Sau đó, hai người chẳng nói thêm gì nữa, thế nhưng trong lúc đấy bầu không khí cũng chẳng rơi vào xấu hổ, hai người cũng khá thoải mái.

Rất nhanh đã đến trung tâm thể thao Lâm Sơn.

Lâm Phùng lái xe vào bãi đổ xe rồi hai người bèn cùng nhau đi thang máy từ dưới lên.

Lầu ba, sảnh tọa đàm.

Bên trong đã có rất nhiều người ngồi, không ngờ lại có nhiều người đến như thế.

Lầm Phùng dẫn Trình Lộc đến hàng ghế được in trên vé, trong này có mở máy điều hòa, còn có cả nước khoáng miễn phí.

Hầu hết những người tới đây đều là học giả tuổi trung niên trở lên, người này nghiêm túc hơn người kia, họ đều thảo luận những vấn đề liên quan đến học thuật gì gì đó, chẳng dừng được.

Trình Lộc nhìn về phía Lâm Phùng: “Anh không đi thảo luận học thuật với họ chút à?”

Lâm Phùng lãnh đạm lên tiếng: “Không cần.”

Lâm Phùng không muốn đi thảo luận với người khác, cũng không đại biểu rằng người khác sẽ không đến tìm anh.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đầu trọc bước tới bên này, bộ âu phục này khoát lên người ông ta khiến ông ta nhìn qua có hơi già dặn, hoặc cũng có thể vốn dĩ ông ta đã già dặn như thế.

Người đàn ông ấy vươn tay ra với Lâm Phùng, cung kính gọi một tiếng: “Giáo sư Lâm cũng đến nghe tọa đàm à? Trước đó không hề nghe nói đến.”

Lâm Phùng mặt mày bất động, không hề bắt tay lại với người đàn ông kia mà chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Người đàn ông trung niên cũng không lúng túng, ông ta tự rụt tay lại.

Ông ta giương mắt nhìn Trình Lộc đang ngồi bên cạnh Lâm Phùng, ông ta hắng giọng một cái rồi đi tới trước mặt Trình Lộc, thoáng cúi người xuống nhỏ giọng nói với cô: “Vị bạn học này, cô có thể đổi vị trí với tôi không?”

Trình Lộc híp mắt lại, cô cười lạnh một tiếng không mấy khách sáo: “Tại sao?”

“Người bên cạnh cô đây là giáo sư Lâm của trường đại học Lâm Sơn, cậu ấy không thích phụ nữ ngồi tiếp cận mình, cô ngồi ở đây sẽ khiến người khác khinh người, còn không bằng đổi vị trí với tôi.”

Trình Lộc cong cong môi, liếc nhìn Lâm Phùng bên cạnh.

Biểu hiện của anh vẫn lạnh lẽo như cũ, anh ngồi im không nhúc nhích nhìn thẳng lên bục tọa đàm hệt như đang suy tư điều gì đó.

Trình Lộc lập tức từ chối: “Vậy cũng không được, tôi cảm thấy giáo sư Lâm sẽ thích tôi hơn ông đấy.”

Không chờ người đàn ông kia trả lời, Trình Lộc đã đưa tay kéo kéo áo Lâm Phùng.

Lâm Phùng xoay đầu lại, trên mặt chẳng lộ vẻ gì.

Lâm Phùng vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp gương mặt tươi cười híp mắt của Trình Lộc, đôi mắt vốn long lanh nước bây giờ như thể được tô điểm thêm sự rực rỡ của hoa xuân, khiến người khác bỗng động lòng.

Cô cười lên lại xinh đẹp như thế.

Lâm Phùng thầm lẩm bẩm.

Anh lại liếc mắt nhìn sang người đàn ông kia, nghe Trình Lộc dùng giọng điệu hơi ngốc hỏi: “Giáo sư Lâm, anh muốn ngồi cùng ông ta hay ngồi cùng tôi?”

Lâm Phùng không hề che giấu sự khó chịu dưới đáy mắt mình, anh nhìn người đàn ông trung niên kia, ánh mắt hung dữ chỉ thiếu điều tung cước đạp ông ta đi kèm một tiếng “Cút”.

Anh gạt tay Trình Lộc ra, lạnh giọng nói: “Buổi tọa đàm đã sắp bắt đầu, nếu ông không muốn nghe thì có thể rời đi.”

Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc không thôi.

Ban đầu khi ông ta thấy Trình Lộc kéo áo Lâm Phùng đã đủ bất ngờ rồi.

Giáo sư Lâm xưa nay lạnh lùng luôn tự kiềm chế mình, chưa bao giờ có tiếp xúc gần với phụ nữ, chứ đừng nói đến bị phụ nữ kéo áo!

Chuyện khiến người ta bất ngờ hơn còn ở đằng sau, thế mà giáo sư Lâm lại không muốn để người phụ nữ này rời đi!

Nhưng rất nhanh sau đó người đàn ông trung niên kia đã phản ứng lại được, dường như hai người này quen nhau.

Ông ta nở nụ cười lấy lòng, liên tục nói xin lỗi rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Sau khi ông ta đi rồi, Trình Lộc bèn hỏi Lâm Phùng: “Đây cũng là giáo viên của trường các anh à?”

Lâm Phùng lắc đầu: “Chỉ là một người không quan trọng.”

Ông ta đúng là một người không quan trọng thật, là học trò của mẹ anh, vẫn luôn cậy thế nhà họ Lâm.

Giáo sư Chu Đại Khu đã ngồi xuống trên bục tọa đàm, dưới đài cũng vang lên tiếng vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay tựa như sấm nổ, Trình Lộc cảm thấy tai mình đã ù cả lên, bỗng một giọng nói lành lạnh truyền đến từ bên tai.

Âm thanh kia dường như ở ngay bên tai cô, bởi vì sợ người khác nghe được mà cố tình đè thấp xuống.

Ép giọng thấp như thế, trái lại khiến cho chất giọng vốn lạnh lùng của ngày thường nhuộm thêm mấy phần gợi cảm.

Chỉ nghe Lâm Phùng nói bên tai cô rằng: “Trình Lộc, thêm wechat đi.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Nực cười, tôi không có wechat của bạn gái tôi..