Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương viết thư tình cho ai, cậu không chịu nói, anh đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, chỉ nhìn Trạm Vi Dương rồi cười cười, nói: “Có phải lần đầu tiên yêu đương không?”
Trạm Vi Dương ngay lập tức trả lời: “Không có yêu đương.”
“Hả?” Bùi Khánh có vẻ khó hiểu.
Trạm Vi Dương rất buồn rầu, cuối cùng cũng đành nói: “Em nhờ người gửi thư tình cho cậu ta, nhưng cậu ta lại trực tiếp ném đi.”
Bùi Khánh nhớ tới phong thư màu hồng bị Trạm Vi Dương đốt cháy rụi kia, anh vươn tay gập màn hình laptop xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Là cái người dáng cao cao, vẻ ngoài xinh đẹp, cô gái có thành tích rất tốt kia á hả?”
Trạm Vi Dương thoáng do dự, cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu.
Bùi Khánh hỏi: “Cô ấy ném đi ngay trước mặt em? Vậy không phải quá mất lịch sự rồi sao?
Trạm Vi Dương nói: “Không có, em nhờ người giúp đưa cho cậu ấy, cậu ấy không biết là em viết.”
Bùi Khánh gật gật đầu, nói: “Như vậy à.”
Trạm Vi Dương xoay người đối mặt với Bùi Khánh, hỏi anh: “Khánh ca, anh nói xem em nên làm gì bây giờ?”
Bùi Khánh khoanh tay trước ngực, “Cô ấy không nhận thư tình vậy thì nói trực tiếp đi.”
Trạm Vi Dương cau mày, “Nếu cậu ấy vẫn không chịu thì làm thế nào bây giờ?”
Bùi Khánh khó hiểu nói: “Chẳng lẽ cô ấy từ chối thẳng mặt rồi mà em vẫn không muốn từ bỏ?”
Trạm Vi Dương xoắn xuýt lâm vào trầm tư.
Giọng nói trong đầu kia lúc này lại đột ngột vang lên: “Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng, trừ 2 điểm.”
Trạm Vi Dương cực kỳ sợ hãi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Bùi Khánh, nói: “Em không từ bỏ!”
Bùi Khánh thoáng nhìn cánh tay mình đang bị cậu nắm chặt.
Trạm Vi Dương tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, cậu cảm thấy Bùi Khánh là người thông minh, am hiểu cách ở chung với người khác, cậu tin tưởng Bùi Khánh có thể cho mình những lời khuyên hữu ích, thế nên cậu hỏi: “Anh có thể dạy em làm thế nào được không?”
Bùi Khánh vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, bình tĩnh nói: “Em đừng gấp.”
Thực ra anh muốn ra hiệu cho Trạm Vi Dương buông tay, nhưng cậu lại gắt gao bám chặt lấy anh không chịu thả. Anh chỉ có thể tiếp tục nói: “Dương Dương em có biết bây giờ mình đang học lớp mười một, chính là giai đoạn học tập then chốt hay không?”
Trạm Vi Dương khẽ gật đầu.
Bùi Khánh còn nói: “Vậy nên anh cực kỳ không đồng ý việc em yêu đương lúc này.”
Trạm Vi Dương hiểu rõ ý của Bùi Khánh, cậu cảm thấy mình có nỗi khổ không nói nên lời, cũng không phải cậu muốn yêu đương, cậu ngẩn người rồi thì thầm: “Vậy em phải làm gì bây giờ?”
“Không nghĩ tới cô ấy, có lẽ qua một hai tuần liền sẽ ổn.”
Qua một hai tuần, một ngày hai điểm, Trạm Vi Dương trong lòng bắt đầu tính nhẩm xem qua hai tuần mình sẽ bị trừ bao nhiêu điểm.
Sau đó cậu nói: “Không được.”
Bùi Khánh trầm mặc nhìn cậu, một lát sau anh đứng dậy, vươn tay lấy laptop trên bàn, “Anh cảm thấy trạng thái này của em không tốt, em ngẫm kĩ lại lần nữa, bây giờ mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.” Nói xong, anh đẩy ghế dựa về sau rồi bước thẳng ra ngoài.
Trạm Vi Dương nhìn theo bóng lưng anh, gọi: “Khánh ca.”
Bùi Khánh không để ý tới cậu.
Trạm Vi Dương nhìn thấy Bùi Khánh đã rời khỏi phòng, cậu đứng lên đuổi theo đến cửa, chỉ dám ló nửa người ra ngoài nhìn Bùi Khánh trở về phòng của mình, lại nhỏ giọng gọi: “Khánh ca.”
Bùi Khánh vẫn không trả lời, anh mở cửa phòng mình ra đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mãi cho đến lúc nằm trên giường, trong lòng Trạm Vi Dương vẫn luôn rối bời, cậu nghe thấy giọng nữ kia lại vang lên, tiến hành thông báo điểm số hàng ngày: “Điểm của người dùng hôm nay: 46 điểm.”
Cậu lập tức càng sa sút tinh thần.
Thế là Trạm Vi Dương mất ngủ, bị trừ điểm chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là Bùi Khánh không vui vẻ. Cậu cảm thấy bản thân hẳn là nên nói lời xin lỗi với Bùi Khánh.
Vẫn nghĩ đến tận đêm khuya, Trạm Vi Dương cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu từ trên giường đứng dậy, mặc đồ ngủ, mang dép lê vào, sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi về phía phòng của Bùi Khánh.
Cửa phòng Bùi Khánh đã được đóng lại nhưng không có khóa trái bên trong.
Động tác Trạm Vi Dương vặn chốt cửa ra rất nhẹ, trước tiên nhìn thoáng qua thăm dò.
Trong phòng không bật đèn, Bùi Khánh đã ngủ, có thể nghe được tiếng thở rất nhẹ.
Ánh sáng từ đèn đường hắt vào cửa sổ xuyên qua rèm cửa chiếu sáng toàn bộ căn phòng, kể cả người đang nằm trên giường.
Trạm Vi Dương lặng lẽ đi đến bên giường, cậu cúi người, cố gắng nhìn rõ mặt Bùi Khánh dưới ánh sáng lờ mờ lúc này, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, không thể nhìn ra được anh có đang nhắm mắt hay không.
Cậu nghĩ mình không nên quấy rầy giấc ngủ của Bùi Khánh, tốt hơn hết là nên rời đi.
Đang định đứng thẳng người dậy thì Trạm Vi Dương đột nhiên mất thăng bằng mà ngã xuống phía trước, cậu vội vàng vươn tay ra chống đỡ, nhưng bàn tay đó lại vừa vặn đè lên ngực Bùi Khánh.
Bùi Khánh lập tức mở to đôi mắt sáng rực giữa bóng đêm lập lòe ánh sáng, sau đó nắm lấy cổ tay Trạm Vi Dương.
Anh dùng lực nên nắm quá chặt, Trạm Vi Dương khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này Bùi Khánh mới nhận ra người trước mặt là Trạm Vi Dương, anh buông tay ra, gọi: “Dương Dương?”
Trạm Vi Dương vội vàng nắm tay lại rụt về, dùng tay trái xoa xoa cổ tay phải của mình.
Bùi Khánh chống giường ngồi dậy, duỗi tay mở đèn bàn, anh chau mày, hỏi: “Đã trễ rồi em còn làm gì vậy?”
Trạm Vi Dương vừa xoa cổ tay của mình vừa nhìn Bùi Khánh.
Bùi Khánh chưa từng đang ngủ đến nửa đêm lại bị bàn tay người khác ấn lên ngực đánh thức như này, anh ngồi ở đầu giường, gắng hết sức làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn một chút, hỏi: “Sao vậy, Dương Dương?”
Trạm Vi Dương nói: “Thật xin lỗi.”
Bùi Khánh nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên, như thể suy tư một lát, sau đó mới nói: “Em có lỗi gì với anh đâu.”
Trạm Vi Dương nói: “Nhưng mà anh không được vui.”
Bùi Khánh nhìn cậu: “Không phải em cũng thường xuyên làm cho Trạm Vi Quang không vui hay sao?” Anh cũng không thấy Trạm Vi Dương lo lắng rồi đi xin lỗi Trạm Vi Quang.
Trạm Vi Dương nói: “Trạm Vi Quang chẳng ngày nào vui vẻ cả, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh không được vui.”
Trong chốc lát Bùi Khánh thoáng trầm mặc, rồi nói: “Anh không có không vui.”
Trạm Vi Dương nói: “Anh có, lúc nãy em gọi anh anh cũng không để ý tới em.”
Bùi Khánh vô cùng buồn ngủ, anh cố nhịn không ngáp, nói với Trạm Vi Dương: “Anh không phải là không vui, chỉ là anh quan tâm tới em, sợ em để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”
Trạm Vi Dương nghe xong, lát sau lại hỏi: “Cái gì rúc vào sừng trâu?”*
* 牛角尖 – rúc vào sừng trâu; đi vào ngõ cụt (ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết), anh Khánh nói là “钻牛角尖 – để tâm vào chuyện vụn vặt; xoáy vào chỗ có vấn đề; đi vào chỗ bế tắc” nhưng em Dương chỉ nghe được đoạn sau, không hiểu ý của cả câuNgữ khí Bùi Khánh có chút bất đắc dĩ: “Anh sợ rằng nếu cô gái đó không đồng ý, em sẽ lại khăng khăng cố ép mình.”
Trạm Vi Dương nói: “Nhưng mà em không còn cách nào khác.”
Bùi Khánh không biết nên nói gì, anh muốn khuyên Trạm Vi Dương quay về ngủ, bây giờ thực sự đã quá muộn, anh thật không chịu nổi nữa, rất muốn nhắm mắt.
Thế nhưng lúc này Trạm Vi Dương lại trực tiếp ngồi xổm xuống bên giường anh, chống cả hai tay lên thành giường hệt như một con Hamster nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh, điệu bộ như muốn thắp ngọn đuốc rồi nói chuyện mãi vậy: “Khánh ca, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bùi Khánh nhắm hai mắt lại, anh muốn nằm xuống, nhưng lại không thể để Trạm Vi Dương cứ ngồi chồm hổm bên cạnh giường mình như vậy, nên chỉ có thể đáp: “Em muốn tâm sự với anh sao?”
Trạm Vi Dương gật đầu.
Bùi Khánh nói: “Nếu không thì em đi lấy chăn mền với gối đầu tới đây đi, chúng ta nằm xuống rồi nói chuyện?”
Trạm Vi Dương khẽ “A” một tiếng, cảm thấy đề nghị của Bùi Khánh rất ổn, cậu vội vàng nói: “Được ạ.”. Sau đó lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Bùi Khánh ngã người xuống, dùng cánh tay che đi mắt mình. Chờ một lúc thì Trạm Vi Dương cầm theo chăn mền cùng gối đầu đi vào, anh đứng dậy giúp cậu kê kĩ gối đầu, mới nằm xuống duỗi tay tắt đèn bàn, trong bóng đêm anh nhắm mắt lại, giọng nói trở nên mơ hồ không rõ ràng: “Em nói đi.”
Trạm Vi Dương nói: “Nhưng mà em không thể nói với anh được.”
Bùi Khánh không nói gì.
Trạm Vi Dương đợt một lúc, vươn tay đẩy nhẹ Bùi Khánh: “Khánh ca, anh ngủ rồi sao?”
Bùi Khánh nói: “Anh không có.”
Trạm Vi Dương liền tiếp tục nói: “Anh đừng không vui nữa, em sẽ chăm chỉ học tập.”
Bùi Khánh nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc: “Ừm…”
Trạm Vi Dương nói: “Chờ em theo đuổi được cậu ta là xong rồi, sau đó em liền sẽ tập trung học tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học.”
Bùi Khánh đáp: “Ừm….”
Trạm Vi Dương nói: “Khánh ca, anh thật tốt.”
Bùi Khánh không có trả lời.
Trạm Vi Dương xoay người đối mặt với Bùi Khánh, tâm tình lúc này đã thả lỏng không ít, cậu nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”