Trần U U vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Linh, cơn giận dường như tràn cả ra, nhưng vẫn chưa nghĩ được kế hay nào để trả thù hắn.

Tạ Linh ăn cơm rất nhanh, hắn nói với Trạm Vi Dương xin nhường đường, lúc bưng đĩa ăn của mình rời đi lại đột nhiên nói với Trần U U: “Làm ơn đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy.”

Mặt Trần U U lập tức đỏ bừng, y đập mạnh đũa xuống, đột ngột đứng lên nói: “Tao, tao, tao…”

Trạm Vi Dương khiếp đảm nhìn y, cậu biết lúc y quá tức giận sẽ càng nói lắp dữ dội hơn.

Mà Tạ Linh lúc này đã đi rồi, trên tai còn đeo tai nghe, đại khái là chẳng nghe được Trần U U nói gì.

Trần U U giờ mới nói hết được câu: “Tao điên rồi tao, tao, tao mới nhìn mày!”

Trạm Vi Dương rất lo lắng, cậu nhìn sắc mặt Trần U U hết đỏ lại trắng, sau đó cứ liên tục ngột ngạt ngồi đó, tựa như con ếch dồn sức chuẩn bị bỏ đi vậy, thế là cậu đi qua duỗi tay xoa lưng giúp y thuận khí: “Đừng tức giận.”

Trần U U nói: “Là, là tại cậu!”

Trong lòng Trạm Vi Dương khó chịu, cậu gật đầu nói: “Thì tại tớ, cậu đừng tức giận.”

Trần U U vươn tay cầm một chiếc đũa, hai tay dùng sức cố bẻ, trong lòng thì suy nghĩ: “Đây chính là kết cục của Tạ Linh!” Kết quả bẻ mãi cũng không gãy nổi, y liền ném đũa xuống, thầm nghĩ: “Vừa rồi không tính, kết cục của Tạ Linh nhất định phải thảm hại hơn chiếc đũa này!”

Sau bữa cơm tối, bà nội gọi Bùi Khánh lại, nói với anh TV ở phòng khách lầu một có chút vấn đề.

Bùi Khánh nán lại phòng khách nửa tiếng giúp bà nội điều chỉnh TV.

Bà nội ngồi trên sô pha, đắp chăn mỏng trên đầu gối, bà càng nhìn Bùi Khánh càng hài lòng, đoạn nói: “Nếu như bà có cháu gái thì nhất định sẽ gả cho con.”

Đúng lúc dì La rửa chén xong đi ra phòng khách, vừa xoa tay lên tạp dề vừa nói: “Nói gì đâu không, tiểu Bùi nó không phải cháu bà hay sao?”

Bà nội nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, ta già quá nên hồ đồ rồi.”

Bùi Khánh chỉ cười chứ không nói gì, anh chỉnh TV đến kênh có chương trình bà nội muốn coi, sau đó đi lên lầu hai.

Trên lầu hai có một cái ban công lớn hình bán nguyệt, lúc mới chuyển đến, Trạm Bằng Trình đã bỏ tiền ra mua một vài chậu hoa rồi đặt ở rìa ban công, hiện tại là dì La vẫn luôn tưới nước cho chúng.

Sau khi Trạm Vi Dương lên lầu thì vẫn luôn ở trên ban công dời từng chậu cây một sang hết hai bên, cuối cùng chừa lại một vị trí tốt nhất ngay chính giữa, cậu đứng ở đó một lúc lâu, sau đó xoay người trèo lên lan can, đoạn ngồi xuống, hai chân buông thõng đung đưa bên ngoài ban công.

Từ đây có thể nhìn thấy một khoảng rộng vườn hoa và đài phun nước nằm ngay chính giữa vườn, chập tối lúc này có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con nhỏ vui chơi ở gần đó.

Mới vừa dời chậu cây nên người cậu đổ đầy mồ hôi, bây giờ gió thổi qua thì đều bay hết, nhưng toàn thân trên dưới vẫn có chút nhớp nháp, hai chân cứ vô thức lơ lửng trên không.

“Dương Dương.”

Trạm Vi Dương nghe được có người phía sau gọi mình, cậu vội vàng quay đầu lại nhìn, thì ra là Bùi Khánh.

Bùi Khánh đứng trước cửa chính thông ra ban công, anh nói với cậu: “Xuống đây.”

Trạm Vi Dương xoay người, nâng chân lên bước vào rồi nhảy xuống nền ban công, cậu đi về phía Bùi Khánh, nói: “Khánh ca?”

Bùi Khánh nói: “Sau này không được leo lên nữa, nguy hiểm quá.”

Trạm Vi Dương gật gật đầu.

Bùi Khánh nói xong liền xoay người rời đi. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu dài, bỏ áo vào quần làm vạt áo ôm vào cơ thể, tổng thể tôn lên vòng eo thon hẹp và đôi chân dài của anh.

Trạm Vi Dương chưa từng thấy anh ăn mặc như vậy, cậu tò mò đi theo sau, nói: “Khánh ca, hôm nay anh đẹp trai quá.”

Bùi Khánh đi đến trước cửa phòng mình, vươn tay vặn mở cửa phòng, nghe vậy thì hỏi một câu: “Hôm qua anh không đẹp à?”

Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Cũng đẹp, ngày nào cũng đẹp, anh đẹp trai nhất.”

Bùi Khánh cười, anh đương nhiên biết mình dễ nhìn, nhưng một người hào phóng, không kiêng nể gì khen ngợi mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh gặp được.

Lúc bước vào phòng, anh thấy Trạm Vi Dương theo sau nhưng cũng không ngăn cản. Tối hôm qua Trạm Vi Dương ngủ ở phòng của anh, sáng sớm hôm nay lại vội vội vàng vàng đi học, chăn gối bây giờ vẫn còn nguyên trên giường.

Bùi Khánh muốn dọn dẹp quần áo đi giặt rồi tắm rửa, anh thấy vạt áo Trạm Vi Dương dính bùn đất liền hỏi cậu: “Em có muốn tắm trước không?”

Trạm Vi Dương lắc đầu, nhưng rất nhanh sau đó liền nói: “Em có thể tắm chung với anh được không?”

Bùi Khánh chẳng chút nghĩ ngợi liền nói: “Không thể.”

“A…” Trạm Vi Dương có chút mất mát.

Bùi Khánh liếc cậu một cái, nói: “Em lớn như vậy rồi còn tắm chung với người khác sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Không có nha, em chỉ muốn tắm chung với anh thôi. Em đã không còn tắm chung với ba em từ lâu rồi.”

Bùi Khánh lấy quần áo từ trong tủ ra, lúc đóng cửa tủ, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc nói với Trạm Vi Dương: “Em cũng gần như là người trưởng thành rồi, nên cần chú ý duy trì khoảng cách phù hợp với người khác, bất kể đối phương là nam hay nữ.”

Trạm Vi Dương kinh ngạc nhìn anh, nói: “Dạ.”

Bùi Khánh đi tắm.

Trạm Vi Dương về lại trong phòng mình, cậu chờ một lúc nhưng lại không quá yên tâm, cậu bèn đi đến cửa phòng tắm, dán lỗ tai lên cửa nghe ngóng tiếng nước bên trong, sau đó xoay người dựa vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Đến khi Bùi Khánh tắm xong mở cửa, lúc cúi đầu thì nhìn thấy Trạm Vi Dương ngồi quay lưng về phía mình, anh thu lại bàn chân suýt thì bước ra, hỏi cậu: “Đang làm gì thế?”

Trạm Vi Dương cố gắng ngửa cổ ra sau nhìn anh: “Em đang chờ anh?”

Bùi Khánh hỏi: “Chờ anh làm gì?”

Khóe mắt cùng khóe miệng Trạm Vi Dương bất giác đều rũ xuống, tâm trạng có vẻ thấp thỏm, cậu nói: “Anh có phải là không vui hay không?”

Bùi Khánh nói: “Sao em lại cảm thấy anh không vui?”

Tay Trạm Vi Dương đang nắm chân mình, ngón tay vô thức dùng lực gảy gảy làn da mềm mại ở mu bàn chân, nói: “Em cảm thấy mọi người đều không thích em.”

Bùi Khánh không ngờ Trạm Vi Dương sẽ nói như vậy, vài giây đồng hồ qua đi rồi anh mới hỏi: “Bởi vì anh không tắm chung với em sao?”

Trạm Vi Dương lắc đầu: “Không phải, chỉ là cảm thấy có thể em đã làm anh chán ghét mình rồi. Hôm nay em cũng chọc giận Tạ Linh, còn hại Trần U U nữa.”

“Tạ Linh là ai?” Bùi Khánh hỏi cậu.

Trạm Vi Dương đột nhiên im bặt, đoạn dùng sức lắc đầu.

Bùi Khánh đoán là bạn học của cậu.

Trạm Vi Dương vẫn ngồi bất động ở cửa ra vào, chặn toàn bộ lối đi.

Bùi Khánh nói: “Em đứng dậy trước đã.”

Trạm Vi Dương không chịu.

Thế là Bùi Khánh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm đâm sau lưng cậu một chút.

Trạm Vi Dương sợ nhột kinh khủng, “ui chao” một tiếng liền lập tức rụt cả người lại.

Bùi Khánh biết cậu sợ nhột, ngón tay anh lại cù eo của cậu.

Lần này Trạm Vi Dương bị chọc giống như mở công tắc, thân thể mảnh khảnh mềm mãi giãy dụa nhịn không được cười lên, cậu nói: “Đừng cù em!”

Bùi Khánh chỉ yên lặng nhìn cậu, cũng không hề dừng lại.

Trạm Vi Dương chịu không nổi nữa, cúi người nghiêng về trước, cậu quỳ trên mặt đất muốn bò về phía trước.

Bùi Khánh gãi gãi lòng bàn chân cậu.

Trạm Vi Dương “á” một tiếng, cậu bận bịu xoay người ngửa mặt lên nằm xuống, sau đó rụt chân lại, dùng tay ôm lấy đầu gối.

Mặt cậu đỏ bừng, mắt cũng dần đỏ, vừa cười vừa thở phì phò nhìn Bùi Khánh nói: “Không chơi nữa.”

Bùi Khánh vươn tay về phía cậu.

Cậu lo lắng, đoạn ra sức cuộn thân mình lại.

Kết quả Bùi Khánh chỉ mở bàn tay ra duỗi tới trước mặt, cậu nhìn một hồi rồi nắm chặt lấy tay anh, Bùi Khánh dùng sức muốn kéo cậu lên.

Lúc Trạm Vi Dương mượn lực đứng dậy thì cố ý bổ nhào vào trên người Bùi Khánh phía trước, áp đảo Bùi Khánh rồi dạng chân ngồi lên đùi anh, sau đó bắt đầu cù lét.

Trạm Vi Dương cù nửa ngày thì phát hiện Bùi Khánh chẳng phản ứng gì, cậu cúi đầu xuống, hai tay đặt trên ngực, khó hiểu hỏi: “Không nhột sao?”

Bùi Khánh ngửa mặt nhìn cậu, anh bình tĩnh lắc đầu, khẽ cười nói: “Không nhột.”

Trạm Vi Dương cho rằng có lẽ Bùi Khánh đang lừa mình, cậu luồn tay vào trong áo phông của anh, dời lên muốn cù nách anh.

Lần này Bùi Khánh đè tay cậu lại, rồi lôi ra khỏi áo của mình, nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa.”

Trạm Vi Dương không sao hết hy vọng được.

Giọng Bùi Khánh hơi trầm xuống: “Nghe lời.”

Lúc này cậu mới thu tay lại, không cam lòng đứng dậy khỏi người Bùi Khánh, sau đó kéo anh từ dưới đất lên.