Sáng chủ nhật mặt trời dường như ló dạng quá sớm, Trạm Vi Dương còn chưa ngủ đã giấc thì tia nắng đã rọi vào cửa sổ, chiếu thẳng đến bên giường, phản chiếu hoa văn rèm cửa lên chăn bông của cậu.

Cậu nằm trong chăn chậm rãi trở mình, duỗi tay nắm lấy mép chăn, vừa kéo lên vừa rụt cả đầu vào trong, mãi đến khi che lại hơn nửa khuôn mặt thì mới buông lỏng ngón tay, mệt mỏi khoác lên mép chăn chẳng muốn động đậy.

Một giấc này cậu ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, vẫn là Bùi Khánh đến gọi dậy.

Lúc xuống giường Trạm Vi Dương phát hiện ra đầu gối bên phải còn đau dữ dội hơn hôm qua nữa, hơi gập một xíu thôi cũng sẽ đau, cậu mặc một cái quần dài, lết chân phải chậm rãi đi thẳng xuống lầu.

Bà nội ở dưới lầu nhìn thấy thì vô cùng lo lắng, nói: “Sao mà nhìn còn nghiêm trọng hơn hôm qua vậy nè?”

Trạm Vi Dương nói: “Con không sao.”

Bà nội vẫy vẫy tay gọi cậu, “Qua đây.”

Trạm Vi Dương cố gắng để cái chân què của mình thoạt nhìn không quá nghiêm trọng, cậu đi đến trước mặt bà nội.

Bà nội ngồi trên sô pha khom người kéo ống quần Trạm Vi Dương lên kiểm tra vết thương trên đầu gối nhưng cũng không nhìn ra được gì, đành phải ngẩng đầu lên gọi: “Khánh Khánh ơi.”

Bùi Khánh đang giúp dì La dọn cơm, nghe vậy thì buông đũa trong tay ra đặt lên bàn ăn, sau đó đi về phía họ, “Bà nội.”

Bà nội nói: “Chiều nay con dẫn Dương Dương đi bệnh viên kiểm tra một chút đi, bà sợ nó ngã gãy xương rồi.”

Bùi Khánh ngồi xổm xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu gối sưng đỏ của Trạm Vi Dương, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương mở to hai mắt rồi lại mím chặt môi, cậu lắc đầu nhìn anh.

Bùi Khánh hỏi: “Đau không?”

Trạm Vi Dương nói: “Không quá đau.”

Bùi Khánh nhìn thoáng qua sắc mặt lo lắng của bà nội rồi nói với Trạm Vi Dương: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Trạm Vi Dương đột nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy bả vai Bùi Khánh, cậu xích lại gần rồi thấp giọng nói bên tai anh: “Em không muốn đi bệnh viện.”

Bà nội tuổi tác đã cao nên thính lực cũng không còn tốt nữa, thế nên không nghe được Trạm Vi Dương nói gì.

Trạm Vi Dương nói xong rồi vẫn ôm bả vai Bùi Khánh, cậu hơi lo lắng nhìn anh.

Thế là Bùi Khánh nói: “Em thử gập đầu gối một chút anh xem.”

Động tác của Trạm Vi Dương chậm chạp, cậu nhịn đau đớn ngồi xổm xuống, sau đó lại vịn ghế sô pha đứng lên.

Bùi Khánh đứng dậy, nói với bà nội: “Xương cốt không có vấn đề gì, nếu mà gãy xương thì nhúc nhích thôi cũng không nổi đâu ạ, bà nội đừng lo lắng.”

Bà nội nói: “Không gãy xương là tốt rồi.”

Bùi Khánh nói: “Chiều con đi mua cho em một ít thuốc giúp tuần hoàn máu với tan máu bầm, về xịt một chút hẳn là sẽ nhanh khỏi thôi ạ.”

Bà nội gật đầu, “Vậy được rồi, ăn cơm trước đi.”

Ăn trưa xong, bà nội cùng dì La thấy tiết trời đẹp nên lại đẩy xe lăn ra ngoài công viên đi dạo.

Bùi Khánh đi mua thuốc cho Trạm Vi Dương, trong nhà lúc này chỉ còn một mình cậu.

Trạm Vi Dương vừa mới khập khiễng leo lên lầu hai thì nghe được tiếng chuông ở dưới lầu, câu hơi không vui bước ra cửa sổ nhìn xuống thì thấy Trần U U xách một cái túi nilon trong tay đứng trước cửa nhà, đúng kiểu vô cùng buồn chán chờ đợi cửa mở.

“Trần U U!” Trạm Vi Dương đứng ở cửa sổ gọi y, cảm thấy hơi kỳ quái.

Trần U U vẫy vẫy tay, “Nhanh, nhanh ra mở cửa.”

Trạm Vi Dương nói: “Đầu gối tớ đau lắm.”

Trần U U nói: “Nóng quá.”

Trạm Vi Dương nói: “Tớ vừa mới lên đây.”

Trần U U nói: “Trong nhà cậu có Coca, Coca lạnh không?”

Trạm Vi Dương nói: “Tới ngay, tớ ra mở cửa cho cậu đây.”

Cậu đóng cửa sổ lại rồi rời khỏi phòng, sau đó vịn tay vịn lê một cái chân đi thẳng xuống lầu, rồi ra mở cửa cho Trần U U.

Trần U U tiến vào, y nắm tay áo phẩy phẩy, đoạn đưa túi nilon cho cậu.

Trạm Vi Dương cúi đầu nhìn, “Cái gì á?”

Trần U U nói: “Nho.”

Trạm Vi Dương không hiểu lý do lắm mà nhìn y.

Trần U U nói: “Tớ nói với mẹ là cậu, cậu té xe bị, bị thương, tớ tới thăm cậu. Mẹ tớ liền bảo, bảo tớ mua chút trái cây.”

Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Cảm ơn dì.”

Trần U U khoát khoát tay, thay giày đi vào trong nhà, đây không phải lần đầu tiên y đến nhà Trạm Vi Dương nên cũng không còn cần cậu dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Coca lạnh, coca lạnh.”

Trạm Vi Dương đi theo phía sau y, nói: “Không có coca lạnh đâu, có kem.”

Trần U U nói: “Tạm đi vậy.”

Ăn hết một cây kem, Trần U U thoải mái dạng cả hai chân, nửa nằm nửa ngồi tựa lên sô pha.

Y tùy tiện tìm một cái cớ để ra ngoài, chủ yếu là đến chơi game với Trạm Vi Dương, nhân tiện hỏi thăm vết thương của cậu một chút. Trông thấy Trạm Vi Dương khập khiễng thế này, y cách điệu hỏi một câu: “Còn đau lắm sao?”

Trạm Vi Dương trả lời y: “Vẫn ổn.”

Trần U U tiếp lời liền nói: “Vậy thì chơi game đi.”

Trạm Vi Dương nói: “Được.”

Hai người họ làm ổ trên sô pha, lập tổ đội chơi game trên điện thoại di động.

Trạm Vi Dương chơi game cũng như chơi bóng rổ vậy, kỹ thuật không hề kém cạnh, thậm chí còn giỏi hơn Trần U U một chút, cậu có thể mang theo Trần U U đi làm nhiệm vụ kéo điểm.

Có điều hai người vừa mới chơi đến ván thứ hai thì Trạm Vi Dương đã nghe thấy tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, theo bản năng cậu liền đặt di động xuống quay đầu nhìn xem, sau đó thấy được Bùi Khánh xách một cái túi nilon từ bên ngoài đi vào.

Trạm Vi Dương liền vội vàng đứng lên, gọi: “Khánh ca! Anh về rồi!” Cậu đi ra cửa, vẫn nhớ rõ là Bùi Khánh ra ngoài mua thuốc cho cậu.

Bùi Khánh nhìn thoáng qua Trần U U đang mải mê chơi game trên sô pha, sau đó liền nhìn Trạm Vi Dương, hỏi: “Còn đau không?”

Người khác hỏi Trạm Vi Dương câu này cậu đều nói đã hết đau rồi, thế nhưng là nghe được Bùi Khánh hỏi, theo bản năng cậu lại nói: “Đau.”

Cậu nghĩ nếu nói còn đau thì có lẽ Bùi Khánh sẽ an ủi mình một chút.

Quả nhiên Bùi Khánh duỗi tay sờ sờ đầu cậu, nói: “Đi lại ngồi đi, anh xịt cho em ít thuốc.”

Trạm Vi Dương đi đến bên cạnh ngồi xuống sô pha, cùng lúc bọn họ để thua ván này, lòng Trần U U tràn đầy căm phẫn*, y ngẩng đầu lên nhìn cậu, hét to: “Trạm Vi Dương!”

* 义愤填膺 – lòng đầy căm phẫn; hận thù sôi sục; căm phẫn trào dâng

Khóe môi Trạm Vi Dương nhếch lên, cậu mỉm cười nói với Trần U U: “Đây là anh họ tớ – Bùi Khánh.”

Trần U U nhìn về phía Bùi Khánh, y giật mình sau đó liền đứng dậy, mở miệng nói: “Anh họ, chào anh.”

Bùi Khánh cười với y rồi nói, “Chào cậu.”

Trạm Vi Dương duỗi thẳng đùi phải, cuốn ống quần lên, lúc đợi Bùi Khánh trong mắt cậu đong đầy chờ mong.

Bùi Khánh bỏ túi nhựa lên bàn trà trong phòng khách, đoạn ngồi xổm xuống lấy thuốc xịt chấn thương bên trong ra, anh cúi đầu nghiêm túc đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, một lúc sau mới mở bao bì, một tay nắm bắp chân Trạm Vi Dương, một tay khác cầm bình thuốc xịt nhắm ngay đầu gối cậu xịt ra một ít, rồi ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”

Trạm Vi Dương cảm thấy bắp chân bị anh nắm chặt như vậy có hơi ngứa, không nhịn được liền muốn động đậy một tí, vết thương ngược lại không có cảm giác gì, thế là cậu lắc đầu.

Tiếp theo Bùi Khánh liền chuyển tới xịt thuốc trên đầu gối cho cậu, đồng thời nói: “Cố gắng hạn chế vận động, không cần thiết thì đừng có lên rồi lại xuống lầu.”

Trạm Vi Dương nói: “Há.”

Lúc xịt thuốc lên đùi phải, Bùi Khánh bảo cậu xắn ống quần bên trái lên luôn, sẵn tiện thì xịt một chút lên vết trầy da nhỏ không mấy nghiêm trọng kia.

Trần U U vẫn quan sát họ suốt toàn bộ quá trình, vẻ mặt hơi đừ cả ra.

Bùi Khánh xịt thuốc cho Trạm Vi Dương xong thì đặt nắp bình xịt lên bàn trà trong phòng khách, sau đó nói: “Hai đứa cứ thong thả chơi.” Nói xong, anh đi về phía cầu thang.

Trạm Vi Dương và Trần U U ngồi một chỗ cùng nhìn anh đi lên lầu.

Trần U U quay đầu, nói với Trạm Vi Dương: “Anh họ cậu, đẹp, đẹp trai quá nha.”

Trạm Vi Dương gật đầu đồng ý.

Trần U U lại nói: “Cậu cảm thấy anh ấy, đẹp trai hay là Tạ Linh đẹp, đẹp trai?”

Trạm Vi Dương vừa định mở miệng, chợt nhận ra có mấy lời bản thân không thể nói, nói ra khả năng liền sẽ bị trừ điểm, cậu kìm nén đến độ mặt hơi đỏ lên, khó khăn lắm mới ngậm miệng được.

Trần U U tự nhủ: “Vẫn là anh họ, đẹp hơn một chút.”

Trạm Vi Dương hỏi y: “Tại sao?”

Trần U U nói, “Cảm giác không, không tệ.”

Cả hai chơi game đến tận chiều thì bà nội cùng dì La trở về, lúc này Trần U U liền đứng dậy muốn rời đi.

Bà nội giữ y lại ăn cơm tối, cơ mà nói thế nào y cũng không đồng ý, nói mình muốn quay về, thế là Trạm Vi Dương đành tiễn y ra ngoài, mới đầu còn định đưa đến cửa tiểu khu nhưng Trần U U lại ngăn cản, nói rằng cậu đi đứng còn khập khiễng quá, nên cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.

Trạm Vi Dương quay về, dì La vừa mới vào bếp chuẩn bị cơm tối, bà nội thì mở TV xem phim truyền hình.

Thời gian vẫn còn sớm nên Trạm Vi Dương muốn lên lầu, nhưng vừa giẫm một chân lên bậc thang thì đột nhiên nhớ tới Bùi Khánh khi nãy bảo cậu hạn chế vận động, thế là lại lặng lẽ rụt chân về, đi qua ngồi xuống sô pha bên cạnh bà nội rồi cùng bà xem TV.