Phía bên Mã Thiên cũng đang trò chuyện vui vẻ, thì người kiêu ngạo Dương Lâm Bảo bước vào.

Cả bàn hùa đến đòi phạt anh vì cái tội đến muộn.

Anh cầm ly rượu lên một hơi xử hết, theo thói quen của quân nhân, anh quay ngang dọc xem có gì không ổn thì thấy cô gái thực tập ở tiệm thuốc Đồng Tâm ngồi ở bàn phía góc tay phải đi lên, khuất sau tủ bày bia của quán ăn.

Mã Thiên đi lại vỗ vai anh:

- Bảo, một ly nữa không?

Một người con trai nhỏ con, mắt một mí xen vào:

- Nhớ trước kia hai người là kỳ phùng địch thủ của nhau.

Bất phân thắng bại.

Đúng là hồi học cấp ba, hai người lài kẻ thù, chuyện học hành, thể thao hay người hâm mộ cũng vậy, chẳng ai kém ai.

Một chín thì cũng chín rưỡi.

Quả là ngang tài.

Hạ Mạn Thư ngồi một lúc thì cảm thấy khó chịu, rõ ràng cô đã không ăn bất cứ thứ gì, mà người cô nóng ran, đỏ ửng.

Cổ họng khô khốc lại như bị ai đốt, cô cảm thấy không ổn liền rút điện thoại ra gọi cho Mã Thiên.

Tít..

tít..

tít..

ba tiếng kéo dài, anh ta không bắt máy, sao lại không bắt máy giờ này? Mạn Thư lần theo mép bàn đi lại quầy phục vụ gần cửa ra vào khu karaoke, nói:

- Cho tôi ly nước trắng.

Người phục vụ lấy ly rót nước rồi để trước mặt cô.

Mạn Thư cầm lấy ly nước, uống hết một hơi mà chẳng thấm vào đâu, mắt cô bắt đầu lem nhem không nhìn rõ người.

Cô bây giờ thật sự, thật sự muốn đi tắm, mồ hôi chảy từ trên trán xuống má rồi lăn từ từ xuống cằm.

Cô đưa tay lên cởi một chiếc cúc áo, nhìn xung quanh cô chẳng thấy gì cả, xanh xanh đỏ đỏ, tiếng nói ồn ào.

Mạn Thư trở lại thả người một cái phịch xuống ghế.

Cô thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống ướt cả áo, một chiếc cúc mở ra khoe xương quai xanh quyến rũ.

Đúng lúc đó Trần Khê đi tới, ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt tóc Mạn Thư, rồi thuận nước cô không phản bác mà vuốt từ má xuống tới cánh tay, giọng điệu mờ ám:

- Thư, giờ cũng đã khuya rồi, hay chúng ta..

Nghỉ ngơi nhé.

Mạn Thư quay lại nhìn hắn.

Đưa tay ve vãn từ trán xuống đến cằm, từ cằm đến hàng cúc áo của hắn, khiến hắn phải nuốt nước bọt ừng ực, không kiềm được mà sờ soạng cổ cô rồi đến xương quai xanh

Mạn Thư chộp tay hắn lại, cô không hiểu sao cô lại làm vậy, cô biết là hắn ta cợt nhả cô nhiều lần, vậy mà lần này đúng là cô không làm chủ được bản thân.

A, cái tên Trần Khê khốn kiếp, thì ra là ta trúng kế của mi.

Mi cho ta uống thứ gì mà khiến ta ham muốn thế hả, đồ vô liêm sỉ, dừng lại ngay.

Mạn Thư cố gắng không đánh mất lý trí cuối cùng, xô hắn quá một bên rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Tên chết tiệt này vẫn không chịu buông tha cho cô, chạy theo bế xốc cô lên đưa vào một phòng karaoke, ném cô xuống chiếc ghế dài, cả cái xác to như gấu của hắn đè lên người cô.

Mùi rượu, mùi thuốc lá lẫn mùi cơ thể hắn trộn lẫn vào nhau khiến cô buồn nôn.

Sức lực yếu ớt của cô không thể đẩy hắn ra được, càng dãy dụa hắn càng thích thú, hung hãn hơn.

Hắn bắt đầu cởi áo cô, cô không cho, hắn liền nắm lấy xé nát ra, lộ cả nội y bên trong.

Mạn Thư là hét kêu cứu nhưng vô ích, cổ họng cô không thể thốt nên lời nữa, giống như cô bị câm, tiếng hét khản nho nhỏ của cô càng khiến dục vọng tên cầm thú này cao hơn.

Cô không thể chống cự, cô tuyệt vọng trong tiếng cười ghê rợn của hắn.

Rầm, tiếng cánh cửa mở toang ra đập vào tường, Trần Khê nhanh chóng bị kéo ra, cho một cú vào bụng, hắn ngã xuống sàn nhà.

- Đưa hắn đi.

Tiếng nói lạnh lùng đầy uy lực của một người đàn ông cất lên.

Trong mơ hồ, Mạn Thư cảm thấy bóng giáng này quen lắm, có lẽ mình được cứu.

Rồi dần dần cô mất đi ý thức.

Trần Khê được đưa lên xe cảnh sát để đưa về sở.

Ngoài căn phòng vẫn còn hai người đàn ông, một mặc quân phục, một mặc đồ vest.

Người mặc quân phục nói:

- Cô gái đó giờ xử lý làm sao đây đội trưởng?

Lâm Bảo nhận ra sự lúng túng của đồng đội, và anh không thể nói khó quên cô gái đang ngủ phía trong, dựa lưng vào cửa anh nói:

- Đó là người quen của tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về.

Anh cảnh sát kia gương mặt có vẻ tinh nghịch, vỗ vai Lâm Bảo rồi đi ra ngoài cổng.

Lâm Bảo vào trong, hướng đến nhà vệ sinh, giật chiếc khăn trên giá treo rồi đi đến chỗ chiếc ghế có cô gái đang ngủ, chế lại cho cô.

Cảm thấy chưa đủ, anh liền cởi áo ngoài khoác luôn cho Mạn Thư, rồi bế cô ra ngoài xe.

Lâm Bảo đưa Mạn Thư ra xe, để cô ngồi ghế phụ, anh kéo dây an toàn thắt cho cô rồi đi vòng qua đầu xe lên ghế lái chạy xe đi..