Hạ Mạn Thư cúi đầu im lặng lẽo đẽo phía sau anh.

Đến tận cổng kí túc Dương Lâm Bảo mới khó chịu đi chậm, cô cũng đi chậm anh đứng lại, cô cũng đứng lại.

Anh hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Thời gian này anh khá thoải mái với cô, cô đổi luôn cách xưng hô thành chú-em từ lúc cô biết tuổi thật của anh.

Dương Lâm Bảo lúc đầu không quen lắm nhưng nghe cô cứ gọi "chú ơi" thì chẳng kìm lòng được nên kệ luôn.

Cô day day mép áo, nhìn anh cười:

- À ừm không có gì.

Dương Lâm Bảo nhếch nhẹ một bên lông mày lên:

- Chắc chứ?

Hạ Mạn Thư gật gật đầu, đi đến ôm cánh tay anh, đôi mắt lấp lánh:

- Thật mà!

Anh và cô đi vào phòng, cô chạy đến tủ quần áo kiễng chân lấy một bộ đồ rồi nhét vào người anh nói:

- Chú đi tắm đi! Nhé!

Hôm nay đứa trẻ của anh hơi kì lạ, bình thường cô không chống đối nhưng chắc chắn sẽ không nghe lời anh đến vậy.

Có lẽ cô đã thông suốt rồi? Dương Lâm Bảo khẽ xoa đầu cô, cầm lấy đồ vào phòng tắm.

Anh cởi bộ quân phục dày dặn màu xanh sẫm của mình vắt lên giá, vặn nước xả vào người.

Dòng nước ấm xối lên gưing mặt điển trai, chảy xuống vòng ngực to lớn rắn chắc, không theo quy trình mà loạn xạ trên cơ thể cường tráng màu đồng nâu.

Bỗng có tiếng hỏi nhỏ nhẹ phía ngoài cửa:

- Chú..

có muốn kì lưng không?

Dương Lâm Bảo thôi ngửa mặt hứng dòng nước, đưa tay vuốt mặt một cái rồi nheo mắt.

Cô ấy dám hỏi anh như thế? Có phải là muốn chết rồi hay không?

Anh bước vào bồn tắm sẵ nước, dựa lưng vào thành bồn trả lời:

- Vào đi.

Hạ Mạn Thư khẽ khàng đi vào, anh nhận ra cô lúng túng thì lên tiếng đề nghị:

- Phía lưng tôi tự chà không được sạch lắm, em giúp tôi được chứ?

Để xem xem em giở trò mèo gì với tôi?

Hạ Mạn Thư tiến đến quỳ xuống bên cạnh bồn tắm, cầm cục đá kì lưng bảo:

- Chú quay lưng lại đây một chút.

Anh quay lưng lại để cô kì lưng.

Cô cố gắng không liếc ngang liếc dọc, cố gắng khôngbđể ánh mắt rơi vào cơ thể [email protected] truồng kia, cô chăm chăm vào tấm lưng rộng mà nhẹ nhàng kì.

Dương Lâm Bảo nhắm mắt viên đá cuội mát lạnh cùng đôi tay mềm mại của cô trượt lên trượt xuống phía sau, dễ chịu.

Cả hai im lặng không nói gì, một lúc lâu sau Hạ Mạn Thư đứng dậy:

- Xong rồi, em ra ngoài.

Nói xong toan xoay người đi ra, bỗng bị một bàn tay lạnh lẽo chộp lấy cổ tay cô kéo xuống bồn tắm.

Hạ Mạn Thư giật mình hét toáng lên rồi tiếp xuống dòng nước ấm áp, cô sợ hãi dãy dụa lung tung.

Dương Lâm Bảo đặt cô ngồi lên đùi mình, ghì chặt eo để cô khỏi nháo, giọng anh âm trầm:

- Sẵn tiện tắm ch ung luôn đi.

Hạ Mạn Thư bị nước văng lên mặt nhoè đi đôi mắt, cô cô gắng kéo áo lên lau mặt, miệng mếu máo:

- Không, em không tắm với chú.

Tiên Hiệp Hay

Dương Lâm Bảo kéo áo cô xuống, vuốt đi mấy cọng tóc bết trên mặt nói:

- Là em tự tìm đến mà.

Hạ Mạn Thư cứng người, cô cố từ chối:

- Chú, chú mà đụng vào người em là chó con.

Dương Lâm Bảo cười xấu xa, một tay vuốt v3 eo cô, một tay bóp bóp bờ m ông căng tròn, anh ghé vào tai cô thì thầm:

- Thế thì người chú này là chó con.

Gâu!

Anh nhanh chóng áp môi mình lên cái miệng chuẩn bị mắng người kia, lưỡi thuận tiện chui vào trong kẽ răng, dụ dỗ cái lưỡi đinh hương mềm mại.

Hai tay cũng k chịu để yên nữa, thò vào trong dứt khoát kéo phăng chiếc váy đã đẫm ướt dính trên cơ thể cô ra.

Hạ Mạn Thư xấu hổ chống tay lên ngực anh mà thở d ốc:

- Không được, làm vậy sẽ cảm lạnh.

Không được.

Dương Lâm Bảo không nghe lời cô, một tay giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, một tay nắm lấy một bên đùi cô kéo sát lại mình.

Hạ Mạn Thư bị nuốt mất lưỡi, chỉ nói giọng mũi the thé không rõ lời:

- Đừng..

đừng mà chú!

Dương Lâm Bảo dừng hôn cô, đứng dậy ra khỏi bồn tắm, Hạ Mạn Thư cảm nhận được cơ thể nóng rực của anh, còn có cái nam tính đang chọc chọc vào mông cô nữa.

Đúng là từ hôm lần đầu tiên đến giờ anh không đụng vào người cô, chỉ ôm cô ngủ hoặc hôn nhẹ cô một cái.

Anh đặt cô lên chiếc giường lớn, hai người đều ướt sũng làm chiếc nệm thấm một mảng nước.

Hạ Mạn Thư trốn tránh bò dậy:

- Chú không được để người ướt, em lấy máy sấy hong khô tóc cho chú.

Dương Lâm Bảo đè lên người cô, hai tay luồn ra phía sau lưng mở áo ngực cô vứt qua một bên.

Cô khẽ "a" lên một tiếng rồi đưa tay che bầu ng ực trắng nõn lại.

Anh cười xấu xa vừa nói vừa kéo tay cô xuống:

- Mình vận động một chút là người khô ngay.

Hạ Mạn Thư da mặt mỏng, liền đỏ ửng lên nói:

- Không được, xin chú đó! Đau lắm.

Dương Lâm Bảo đưa tay xấu xa luồn xuống dưới cởi bỏ mảnh vải cuối cùng của cô rồi nói:

- Vợ chồng mình về nhà bảo ban nhau từng chút một.

Ngoan, bảo bối thả lỏng ra cho chú vào..