Cuối tuần rồi, sướng thế chứ nị. Đứa con nít nào mà chả thích nhỉ? Sau một tuần học tập vất vả, căng thẳng đầu óc thì đây là ngày mà chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái và vui chơi thoả thích.

Vì là học sinh tiểu học nên cuối tuần của chúng tôi là có hai ngày: thứ bảy và chủ nhật.

Hôm nay là thứ bảy, tôi đã có ý định ngủ nướng nhưng lại có hẹn với đám bạn nên phải dậy sớm. Mà tất nhiên phải có sự đồng ý từ mẹ thì tôi mới dám đi chứ.

Lần đầu chỉ có tôi, thằng Bin, con Tít và cả con Mai nhưng vì càng đông càng vui nên rủ luôn con Nhím em tôi. Nói đến đi chơi thì nó cũng háo hức không kém gì tôi.

À mà nói vậy thôi chứ cũng chẳng phải đi đâu xa, chỉ lòng vòng quanh cái huyện này thôi.

Để xem nào...

Chúng tôi ai nấy sẽ tự ăn sáng ở nhà rồi hẹn nhau đi chợ thị trấn mua vài thứ đồ cho cá nhân, các bậc phụ huynh cũng nhờ mua giùm ít thứ nữa.

Tới trưa thì qua nhà nội tôi ăn, buổi chiều chúng tôi sẽ đi ăn chè rồi mới về nhà.

- Hế lô! - Tôi mỉm cười chào bọn nó

- Hai đứa mày định cho tụi này leo cây à? Sao mà lâu thế? - Con Tít cằn nhằn.

- Cũng tại chị Na ấy, chậm chạp như rùa bò, hết quên cái này rồi tới cái kia.  Đi được nửa đường thì lại phải quay về lấy cái mũ.

- Muộn có chút thôi mà có nhất thiết phải làm quá thế không?

- Thôi, đi thôi muộn lắm rồi, con khấn mấy mẹ, em lạy mấy chị bớt bớt dùm cái đi - Điệu bộ của thằng Bin trông thật mắc cười, chắp tay khấn vái thấy mà ghê.

- Tổn thọ người ta bây giờ, đừng lạy nữa - Tít chau mày nói.

***

Nơi tôi sống không phải là ở thành thị đông đúc, ồn ào nhưng cũng không phải là một miền quê xa xôi, hẻo lánh. Nó đơn giản là một thị trấn nhỏ. Nhà tôi ấy à, không nằm ở ngoài mặt đường đâu mà nằm trong cái hẻm "lớn". Thành phố thì đất chật, người đông, còn ở đây cuộc sống lại khá thoải mái.

Cũng có chợ này, quán xá, chùa chiền, trường lớp, rạp chiếu bóng và cả gánh hát đàng hoàng luôn đó. Trên thành phố thì lấy đâu ra bờ đê, đồng ruộng thẳng cánh cò bay, hay những khóm tre, rặng dừa. Rồi những con sáo diều do tụi trẻ tự tay làm bay cao vi vu trong gió, còn có làn khói bếp toả ra mỗi sớm tối. Chiều chiều đứng trước ngõ lại ngó thấy bác nông dân dẫn trâu bò về chuồng.

Ở đây mỗi mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng có cái riêng của nó, cũng rất rõ rệt. Mùa xuân cây hoa đâm chồi nảy lộc, thời tiết se se lạnh; mùa hè nắng cháy, nóng bỏng; mùa thu trời dịu nhẹ, mát mẻ hơn; còn mùa đông lại rất lạnh, lạnh tê tái.

Người dân quê tôi họ cũng đối với nhau tình cảm lắm, sống chân thành, hoà thuận. Cuộc sống thật giản đơn, bình dị nhưng chan chứa đầy niềm vui và nhiều điều thú vị.

***

Chúng tôi đi mãi, cứ đi mãi...vẫn chưa tới chợ. Đi lòng vòng cái quá gì chứ, thấy xa muốn chết luôn mà. Mỏi chân, khát nước, nóng bức toát cả mồ hôi. Hồi nãy thấy nhim mát lắm mà, sao bây giờ lại nóng nực đến thế?

- Còn bao xa nữa vậy? - Tôi mệt nhoài thắc mắc.

- Sắp tới rồi đó - Mai nói

- Ráng chút nữa đi.

Bình thường tôi toàn là được mẹ chở đi bằng xe máy, lúc đó nhanh biết mấy, thấy đường nó ngắn ngủn à, còn bây giờ lại thấy xa xôi tít tắp. Cũng may là đường xá tuy rộng rãi nhưng lại có cây cối mọc um tùm nên cũng đỡ đỡ.

Đã tới cổng chào...

Tạ ơn trời đất, cuối cùng con cũng có thể bình an tới nơi này. Chợ thị trấn quả là có khác, đông vui hơn hẳn. Vì đây là chợ lớn nhất cái huyện này nên mọi người tới đây khá đông. Tất nhiên các mặt hàng đổ về đây cũng phong phú, đủ loại hơn.

Nhìn xung quanh một lượt, đồ đạc, đủ loại làm tôi thấy thích thú và quên đi mệt nhọc. Ở đây tha hồ mà ngắm há há.

Thấy tôi mãi thơ thẩn nhìn hết cái này tới cái khác mà vẫn chưa chọn được gì, Bin gõ gõ lên vai tôi hỏi:

- Mua được cái gì chưa? Sao đứng ngẩn ngơ mãi thế?!

- Tao băn khoăn quá mày ạ.

- Có gì phải băn khoăn?

- Cái nào cũng đẹp, cái nào tao cũng thích nhưng mà mua nhiều tốn tiền lắm nên phải suy nghĩ thật kĩ.

- Khổ, có vậy thôi mà cũng...

- Ê Na ra đây xem vòng tay đi, tao với con Mai lựa được hai cái rồi - Tít đứng bên gian hàng kia vẫy vẫy.

- Qua đó coi đi - Bin đẩy tôi qua đó.

- Nè! Đẹp không?  - Con Mai đeo cái vòng rồi lắc lắc tay khoe.

- Ờ đẹp, hợp với Mai đó - Tôi mỉm cười đáp.

- Mày cũng chọn một cái đi, cái kia kìa, à cái này cũng đẹp nè,...

Con Tít với Mai ra sức chọn hộ tôi, bọn nó ríu rít hót bên tai tôi. Tôi đây thì cũng khó tính lắm chứ bộ, tuy chỉ là cái vòng tay với giá rẻ bèo người ta bán đầy ngoài chợ nhưng cái thói tiết kiệm như đã ngấm vô người. Hình như là được di truyền từ bà cố nội, bà nội và mẹ tôi. À ba người này đâu có máu mủ đâu, bên là bà cố, bà nội còn bên mẹ tôi là con dâu...

Thế mới có chuyện để nói.

Mỗi khi có người ta biếu quà bánh, tiền bạc bà cố và nội tôi đều chắt chiu từng thứ, gom góp lại rồi cho chị em tôi. Tiền đó là của người ta cho để bà mua sữa, mua sâm, thuốc bổ. Thế mà cứ dúi cho chúng tôi hết, ba mẹ tôi cũng có dặn là đừng nhận nhưng hai người kia lại bảo không nhận là giận, ôi khổ thế chứ, với lại tôi là trẻ con mà, ai cho gì mình nhận thôi, có biết gì đâu. Họ chịu sống kham khổ để con cháu đời sau có cái mà hưởng, cũng là vì tình thương mà ra.

Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy cho tôi phải biết tiết kiệm, nhất là vấn đề tiền bạc. Một đồng, một xu thì vẫn là tiền. Không được tiêu hao phung phí.

Sống tiết kiệm là vậy nhưng đồ đẹp, món ngon mẹ cũng sắm sửa cho hai chị em tôi đầy đủ, còn mẹ lại giản dị, mộc mạc lắm. Đồ mặc ở nhà thì không nói gì, chứ quần áo đi dạy học cũng chỉ là quần vải đen, áo sơ mi, áo dài cũng chỉ có vài ba bộ, mà lâu lâu mới có đồ đẹp của mấy cô, mấy thím gửi từ thành phố về cho. Nói chung tôi thương mẹ tôi lắm, mà tôi lại là người ít khi bộc lộ tình cảm ra bên ngoài cho nên... tôi chưa từng nói với mẹ  rằng "con yêu mẹ".

****

Bỗng nhiên Bin kéo tôi qua bên nó, đứng một góc, rồi cầm tay tôi lên, săm soi. Trong đầu tôi đang vô cùng thắc mắc "Nó làm quái gì thế nhỉ?". Song cuối cùng tôi cũng lên tiếng:

- Ê, gì vậy?

- Chắc là vừa.

- Hở?

Nó lấy tay rút trong túi ra một thứ, lần đầu tôi nhìn không rõ, chỉ thấy nó phát sáng lấp la lấp lánh.

Ồ, ra là một cái vòng tay. Tôi mở mắt thật to ra để nhìn ngắm , cho tôi sao? À không hay nhờ tôi ướm thử rồi nó lại đem đi tặng cho con Mai? Chắc là vậy rồi, hôm trước còn nói định tặng quà mà. Đây biết thừa rồi nhé. Xấu xa,  vô cùng xấu xa, suýt nữa ăn phải dưa bở.

- Cái này...

- Mua cho mày đó.

- Mày mua cho tao hả?

- Ừ.

Ực

Là cho tôi sao? Tôi không thể tin được,  vẫn hoài nghi nên hỏi lại:

- Cho tao thiệt hả?

- Ừ, giờ nó là của mày.

Thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ nó đành nói:

- Ờ thì tại... tại tao thấy mày hay sợ tốn kém, cứ không giám mua gì, mà tao thì cũng không cần mua lắm đồ nhiều thứ nên cho mày cái vòng.

À thì ra thấy tôi tội nghiệp nên...thương hại!? Mà không sao Na này vô tư lém, không chấp đâu. Mua rồi mà không nhận thì phí.

Chiếc vòng không cầu kì, khá... mà không, rất đơn giản. Có mấy hạt thủy tinh tròn tròn trong suốt được luồn vào một sợi dây dù.

Ở nhà tôi cũng có nhiều vòng lắm, bà tôi mua cho nhưng cái này độc nhất,  lạ nhất vì nó chẳng có hoạ tiết gì nổi bật, lại không có màu sắc.

Lạ thật! Làm sao tôi có thể mê mệt nó đến vậy?