—Tao không biết,hình như con bé đó học cùng trường với Thắng.

—Con ngu này,rốt cuộc là mày biết những gì rồi,nói nhanh lên tao còn biết đường mà giúp.

—Thật ra có mấy lần tao thử lẻn theo dõi,đúng là có mấy lần Thắng chở cô ta về nhà trọ,bọn họ cũng hay đi ăn nữa.

—Mày tên là Miền,chứ có phải tên là bò đâu mà ngu thế hả con.Mày sắp sửa để thằng Thắng nó cắm nguyên mấy cái sừng vào đầu rồi đấy biết chưa con.Con người thông minh của mày trước kia đi đâu mất rồi,Miền mất dậy,năng nổ,hổ báo của tao đâu.

Tôi xị mặt,ngồi bệt xuống đất,mặc kệ ướt.

—Thôi,mày đừng trách tao nữa.,tao đã đủ rối lắm rồi đây này.Mày nghĩ cách giúp tao đi.

Hà múp không trả lời,nó tháo mũ bảo hiểm.Hai tay đưa lên chán xoa xoa to vẻ suy nghĩ.Không biết con bạn điên khùng này lại nảy ra ý tưởng gì đây.

Một chút thời gian trôi qua,tôi vẫn chưa thấy nó ý kiến gì,Sốt ruột quá bèn lên tiếng trước

—Nào,nào...mày suy nghĩ xong chưa?

—xong rồi

—Thế sao không nói sớm?

—Thì tao vừa nghĩ ra thì mày quay sang hỏi tao,tao làm sao mà trả lời được.

—Khổ lẮm cơ,thế giờ nói đi.

—Tao nghĩ là mình lên loại bỏ các chướng ngại vật mang tên con giáp thứ 13.

—Con giáp thứ 13 là con gì?

Hà Múp trố hết mắt lên nhìn tôi quát to

—Con giáp thứ 13 mà mày không biết á?Mày ngu thật hay đang giả vờ ngu đấy?

—Tao không biết thật.

—Thế để tao nói nhé.Mày cứ hiểu đơn giản đại loại thế này.Con giáp thứ 13 là loài cô đơn,nhưng lại sợ cô đơn là cách gọi chung của hàm ý chê.

—Mày nói khó hiểu bố ai mà hiểu nổi

—Đại loại con giáp thứ 13 chính là loài mà muốn cướp thằng Thắng ra khỏi cuộc đời mày đấy,Miền ạ.Mày hiểu rõ chưa?Có cần tao giải thích thêm không?

—Tao hiểu đủ rồi,vậy giờ mày khuyên tao lên làm gì bây giờ?

—Bây giờ mày dẫn tao đến địa chỉ nhà con bé đấy.

—Hà,mày đừng nói với tao là mày định đi đánh ghen đấy.

—Mày điên,đánh ghen cái gì.Thời buổi này mình phải xài chiêu khác.Biết không,bình thường mày thông minh lắm mà,sao yêu vào mày ngu thế.

—Được,được,mày làm gì cứ làm đi,đừng chửi tao ngu nữa.

—Mau lên xe.

Nói xong,tôi chỉ cho Hà đường đi đến nhà của cô gái có tình cảm mờ ám với Thắng.Căn phòng trọ lúc này đã im ắng,tiếng xe máy của chúng tôi đi đến phá tan sự yên tĩnh vốn có của nó.Tôi vỗ mạnh vào vai của Hà,không quên hạ giọng xuống:

—Hà,....

—Làm gì mà đánh đau thế mày?

—Mày đừng nhấn ga nữa,tối rồi,cho người ta ngủ,họ ra họ chửi cho bây giờ.

—Ai chửi?ai giám chửi.

—Thôi,cho tao xin.

Nói xong,Hà nó bảo tôi xuống xe đứng ra một bên.Nó rút chìa khoá rồi mở cốp xe lấy ra vài chai mắm tôm.Tôi thấy lạ,bật điện thoại lên để soi xem.

—Này,mắm tôm à.Mày mang ra làm gì thế?

—Thì đổ vào cửa phòng trọ nhà con bé đấy chứ làm gì nữa?

—mày điên à.Nó mà biết mày chết.

—Chết làm sao được.Chuyện này chỉ có tao,có mày.Tao không nói,mày cũng không nói thì bố đứa nào biết được.Mày sao cứ phải sợ nhỉ?

—Khả quan không đấy?

—Khả quan sao lại không?Mấy lọ này sáng lúc tao đi mua,may là quên chưa cất nên giờ mới có cái mà sử dụng ấy.

—Thôi,tao nghe mày.

Hà nó tự hành động một mình.Mấy lọ mắm tôm đều được nó đổ sạch rồi nhanh chóng đổ hết vào cửa phòng trọ của con bé đó.Nó còn cười khúc khích tỏ vẻ vui sướng lắm.Tôi thì thấy bình thường,trong lòng cực kì sợ bị phát hiện.

Nó nói

—Lần sau cho hết cái tội thích ve vãn bạn trai người khác nghe con.

Sự việc xong xuôi,Hà Múp phủi tay rồi nhanh chóng leo lên xe đèo tôi về nhà.Tôi vẫn ở chung nhà với mẹ hai nên càng ngày càng thấy có chút bất tiện.Nhưng mà được cái mẹ hai cũng đối xử tốt với tôi rồi,có đồ ăn ngon cũng phần.Thằng em trai cùng cha khác mẹ cũng không lấy cái lí do đó để đối xử khácc với tôi,hai chị em hết mực yêu thương nhau.

Vừa đưa tôi đến cổng nhà,đã chạm mặt ngay mẹ hai.Hoá ra mẹ hai đang chờ cổng đợi tôi về

—Con gái con đứa mấy giờ rồi mà giờ mới về.

Chưa để tôi trả lời,Hà múp vội vàng tiếp lời.

—Dạ,cô ơi,cháu đưa nó đi có chút công việc nên về muộn.Lần sau cháu sẽ chú ý.

Tất nhiên trước lời nói mật ngọt với lí do chính đáng của nó thì mẹ hai tôi không thể không bỏ qua.

—Thôi,được rồi.Lần sau chú ý vào đấy.

Tạm biệt Hà,tôi theo mẹ hai vào trong nhà.Trong lòng cũng có chút sợ hãi,nhưng thích mẹ hai không nói thêm hay trách mắng gì nữa nên tôi cũng cảm cảm nhẹ nhõm.

Lên giường,lúc này tôi lại nghĩ về Thắng.Có lẽ nào chuyện tình yêu của chúng tôi phải đến lúc dừng lại rồi phải không?

Tự nhiên nghĩ đến điều đó tôi lại không cảm thấy khó chịu trong lòng,cũng không rơi nước mắt nữa.Thật đúng là kì lạ.Chuyện tình yêu thật kì lạ.

Thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc anh có từng yêu tôi không? Anh rốt cuộc xem tôi là gì trong đời mình? Một người mờ nhạt đứng bên cạnh hay một người thay thế để lấp đi khoảng trống trong lòng mình?

Tôi đang suy nghĩ rằng,chúng tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần hay không?