*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.45.
Bởi vì buổi tối ngủ sớm, nên Lục Phong dậy sớm, lúc tỉnh lại nghe được tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ổ chăn thơm ngát mềm mại, làm cậu nhịn không được muốn duỗi người, cái mũi cậu còn nghẹt, cổ họng khô khốc không thoải mái, bệnh còn chưa khỏi, nhưng nghỉ ngơi một đêm cả người đều khá hơn nhiều, phát hiện một khuôn mặt gần trong gang tấc, cả người hoàn toàn tỉnh.
Khuôn mặt đang say ngủ của Du Am, lúc trở thành mèo đã từng thấy qua, hiện tại thấy lại cảm thấy xấu hổ không chịu được, tay chân trong ổ chăn không biết cử động thế nào, cũng không dám thở mạnh, sợ đánh thức Du Am.
Lục Phong cau mày ở trong lòng quở trách mình, như thế nào lại ngủ say trên giường người ta, trước kia hai người còn lúng ta lúng túng, hiện tại đã ngủ cùng nhau.
Lục Phong nhớ lại trước kia còn bắt gặp Du Am đang ở trên giường "Tự cấp tự túc", càng cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy chăn trên người nóng đến khó chịu, vừa rút tay từ trong chăn ra, Du Am cau mày hừ hai tiếng, nhìn như sắp tỉnh, Lục Phong vội vàng vùi mặt vào trong chăn, đôi mắt nhắm lại giả chết.
Cậu cảm nhận được âm thanh của chăn giường, híp một con mắt xem, Du Am rời giường.
Mở cửa phòng ngủ một cái, mèo con từ khoảng trống chen vào, nhảy lên giường, bất mãn dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Lục Phong, dẫm lên gối xoay mấy cái, cuộn người nằm sắp xuống ngủ bù.
Lục Phong gãi gãi đuôi mèo, cái đuôi vung lên mặt cậu, Lục Phong bị đuôi mèo vung trúng cái mũi, hắt xì một cái, lại nhanh nhẹn vãnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, sợ Du Am biết cậu thức.
Cậu không nhịn xuống, bắt lấy đuôi mèo, vừa gãi vừa nghĩ, dù là đồng tính luyến ai, cũng không phải thấy nam liền sinh lòng ham, tựa như cậu là thẳng nam, cũng không phải nhìn thấy nữ sinh liền thích, lại nói tiếp hắn cũng chưa chính thức thích ai quá đâu, cho nên nói, Du Am chính là chiếu cố bằng hữu là cậu, cậu đây là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử......!
"Cốc cốc......"
Cửa bị gõ nhẹ, Lục Phong nhanh chóng nhắm mắt giả chết lần nữa.
Cậu nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Du Am, đi tới, viết cái gì đó trên bàn cạnh mép giường, sau đó liền yên tĩnh, đang lúc cậu cho rằng trong phòng không có ai, đột nhiên nghe Du Am nhỏ giọng kêu cậu: "Rời giường."
Thanh âm nho nhỏ, trầm thấp mà ôn hòa, so với ngữ khí ngày thường của hắn khi chăm sóc mèo không sai biệt lắm, Lục Phong nhắm chặt con mắt, mặt vô cớ thấy nóng, đuôi mèo cố tình quét tới quét lui trên mặt cậu, ngứa đến khó chịu.
Lục Phong cảm nhận được trên má có luồn khí ấm áp, cậu nghe được tiếng hít thở của Du Am.
A! Hắn vì cái gì đưa mặt tới! Dựa gần như vậy làm gì!
Nội tâm Lục Phong rít gào đều nhịn không được, nhưng lúc này cậu càng không thể mở mắt, nếu mắt to trừng mắt nhỏ liền thấy xấu hổ, trời ơi, cậu phải làm sao bây giờ.
Du Am dường như đưa mặt rất sát, dừng lại một hồi lâu, Lục Phong sợ hắn nghe được tiếng tim đập như nổi trống của cậu.
Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được trên má có chút ngứa, ban đầu cậu còn tưởng là đuôi mèo lại quét lên mặt cậu, nhưng rất nhanh chóng cậu cảm thấy không đúng, bởi vì trên má lại ngứa một chút, so với đuôi mèo xúc cảm không giống nhau, có một chút mềm, cậu còn ngửi được mùi kem đánh răng hương bạc hà.
Lục Phong cảm thấy cậu không thể giả vờ ngủ được nữa rồi, bởi vì khuôn mặt nóng đến sắp nổ tung.
Cậu "Xoát" một cái mở to mắt, vừa lúc nhìn vào mắt Du Am.
Du Am không mang kính, đôi mắt khép hờ, lông mi rất dày, giống như tán quạt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều sửng sốt, cả không gian đều yên tĩnh.
"Meo ——"
Phá vỡ không gian yên tĩnh là tiếng mèo.
Mắt thường cũng có thể thấy mặt Du Am dần đỏ lên, miệng mở ra lại khép lại, một câu cũng chưa nói, Lục Phong mặt vô biểu tình, kéo chăn che lại đầu, làm bộ chính mình bị mộng du.
Lục Phong cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, trong ổ chăn, trừ bỏ tiếng tim đập, còn nghe được tiếng Du Am hoang mang rối loạn mở cửa, còn nghe được lúc hắn mở cửa làm rớt chìa khóa hai lần, cuối cùng cả gian phòng đều tĩnh lặng.
Lục Phong đột nhiên xóc chăn lên, ngồi dậy, hít sâu hai lần, trán đổ mồ hôi, cái mũi dường như không còn bị nghẹt, đến cảm lạnh còn bị dọa sợ.
Bên cạnh bàn sách là tờ giấy ghi chú Du Am viết trước khi hôn cậu.
"Nếu cậu không thấy thoải mái buổi sáng tôi xin nghỉ giúp cậu, trong nồi còn cháo, chìa khóa dự phòng để trong nhà bếp dưới hũ thức ăn cho mèo."
Lục Phong đột nhiên nhào lên giường, lấy gối che mặt, mém rớt xuống giường hai lần.
Vừa ngẩng đầu, phát hiện mèo con còn ở trong phòng, ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt vô tội mà nhìn cậu, tò mò mà nghiêng đầu.
Mèo con: "Meo ——"
46.
Mèo con: "A, con người."
47.
Đã như thế Lục Phong chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà tiếp tục ngủ trên giường Du Am, lanh lẹ mà rời giường, đồng phục ngày hôm qua cậu thay ra được xếp lại đặt bên cạnh, Du Am lấy cho cậu mượn một bộ đồng phục của hắn, Lục Phong dù khó chịu cũng không có khả năng mặc đồng phục bẩn, đành phải đỏ mặt mà thay đồng phục của Du Am, hơi rộng một chút, may mắn là không quá rõ ràng, chỉ là mùi hương trên áo hoàn toàn không giống của mình, mặc trên người cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Quần lót cậu mặc cũng là của Du Am cho mượn, tuy nói là mới, nhưng Lục Phong cảm thấy từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng không thích hợp, quả thực muốn điên rồi.
Lục Phong đầu óc choáng váng, ăn cháo, ăn xong còn rửa chén, tìm được chìa khóa dự phòng, khóa cửa cẩn thận rồi đi đến trường.
Lúc đến trường, đã học xong tiết thứ hai, Lục Phong đứng trên hành lang do dự một chút, nhìn thấy Du Am không ở trong lớp mới nhanh chân tiến vào, ngồi vào chỗ của mình.
Ngồi cùng bàn ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Mày không phải bị cảm xin nghỉ sao? Tại sao học bá lại xin cho mày?"
Lục Phong ấp úng trả lời có lệ, nằm xuống bàn, cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào, nhưng cuối cùng kinh nghiệm sống mười bảy năm trên đời, cũng không giải đáp được vấn đề này, cậu lén lút gõ lên bàn, nói: "Tao hỏi mày cái này."
Ngồi cùng bàn: "Cái gì?"
Lục Phong nói: "Tao có một người bạn......"
Ngồi cùng bàn: "Hửm?"
Lục Phong: "Thật sự chỉ là bạn thôi!"
Ngồi cùng bàn: "Ừm."
"Cậu ta lại có một người bạn, chính là, thích con trai, cậu ta bị người bạn thích con trai đó, hôn."
Ngồi cùng bàn: "Hả????"
Lục Phong gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi: "Sau đó người bạn của tao, luôn đứng ngồi không yên, mày nghĩ xem cậu ta nên làm cái gì mới tốt?"
Ngồi cùng bàn hỏi: "Mày cảm thấy ghê tởm?"
Lục Phong: "Không phải ghê tởm......!Không phải tao! Là bạn của tao!"
"Ừ." Ngồi cùng bàn nghe lời cậu sửa lại xưng hô, "Vậy người bạn của mày nghĩ như thế nào."
Lục Phong: "Hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn là thẳng nam, hắn thích con gái."
Ngồi cùng bàn thở dài, vỗ bả vai Lục Phong nói một câu thấm thía: "Huynh đệ à, kẹp giấy cũng có một đoạn là thẳng."
48.
Lục Phong như bị sét đánh.
Lúc này, Du Am từ cửa đi vào, Lục Phong quả thực giống như chuột gặp mèo, cả người đều căng thẳng, ở trong lòng truyền cho bản thân một tí can đảm, làm sao thế này, cũng đâu phải Lục Phong hắn trộm hôn người khác, hắn làm gì chột dạ, không nên!
Lục Phong móc chìa khóa dự phòng từ trong túi quần ra, canh lúc ở bên cạnh không có người, ngồi cùng bàn đã đi WC, lời ít ý nhiều mà nói: "Chìa khóa, trả cho cậu."
Du Am duỗi tay nhận lấy, ngón tay hai người đụng một cái, Lục Phong chỉ cảm thấy như mùa đông điện giật, vội vàng rút tay về, trái tim như từ cổ họng nhảy ra ngoài, tựa như chạy trốn mà lao khỏi phòng học.
Chỉ chừa một mình Du Am đứng tại chỗ, nắm chặt chìa khóa trong tay, cứng cứng cộm cộm bàn tay.
Kẹp giấy =))))))))) có nhiều loại lắm, điểm chung là có chỗ thẳng chỗ cong.
.