Hàn Dương đứng đó một lúc rồi lặng lẽ tiến vào.Tình yêu thật là kì lạ, tại sao mới gặp nhau mấy lần mà cũng có thể nảy sinh tình cảm được với nhau? Thật là khó lý giải.

Trong khi Hàn Dương đã yên ổn tại nhà thì Tử Kỳ đang rất khó chịu khi phải ngồi nói chuyện với Thu Mai.

Cô nàng xin Tử Kỳ một buổi nói chuyện, sau đó sẽ không bao giờ làm phiền hắn nữa, vì thế hắn đồng ý.

Hai người ngồi trong một vũ trường, tiếng nhạc ồn ào áp chế đi nhiều ít khả năng nghe của Tử Kỳ.

Thu Mai sau một hồi nhận lỗi sai và tỏ ý muốn quay lại với Tử Kỳ nhưng đều bị Tử Kỳ từ chối, trong lòng rất tức giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

-“ Chẳng lẽ em không bằng con nhỏ Hàn Dương xấu xí kia sao?” – Thu Mai bất mãn hỏi.

Tử Kỳ ném cho cô một nụ cười khinh miệt –“ Cô không có tư cách nói xấu Hàn Dương, nàng còn xinh đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần”.

Quả thực nếu Hàn Dương trở về dáng vẻ thật sự thì Thu Mai không thể sánh bằng.

Biết mình không thể cứu vãn được tình thế, nên Thu Mai quyết định dùng tới chiêu cuối cùng. Cô ta đi sang ngồi cạnh Tử Kỳ, đột nhiên ôm lấy hắn, sau đó hôn lên môi Tử Kỳ.

Tử Kỳ không ngờ Thu Mai lại có hành động này, vì thế ngẩn ra một lúc, sau đó dùng sức đẩy Thu Mai ra tức giận nói– “ Chết tiệt, cô làm cái quái gì thế hả?”

-“ Anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?” – Thu Mai rơi nước mắt tuyệt vọng nói.

-“ Không bao giờ có chuyện đó xảy ra, không còn gì nữa thì tôi về, hy vọng từ nay về sau cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Tử Kỳ nói xong liền đứng lên đi ra khỏi vũ trường, trong người cảm thấy ghê tởm vì nụ hôn ban nãy, không biết cô ta đã hôn bao nhiêu thằng con trai nữa, trong lòng thầm khinh miệt.

Nhìn bóng dáng Tử Kỳ dần biến mất, Thu Mai từ trạng thái tuyệt vọng chuyển thành thù hận, “Anh đã không là của tôi thì không ai có thể có được anh” Thu Mai thầm nghĩ Thu Mai ngồi đó một lúc thì có một gã con trai đi đến.

-“ Có chụp được không?” – Thu Mai lạnh lùng hỏi.

-“ Được”- Gã con trai trả lời, sau đó liền đưa máy ảnh cho Thu Mai.

Thu Mai tiếp nhận máy ảnh, sau đó liền nở nụ cười ác độc “ Lý Tử Kỳ, Hàn Dương hai người hãy chờ xem, tôi không để hai người đến với nhau dễ dàng như thế đâu.”

Ngay lúc đó Hàn Dương liền cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết sắp có chuyện không hay xảy ra nhưng nàng không thể biết được rằng chuyện này sẽ làm thay đổi nhiều đến cuộc sống của nàng.

Hôm sau Tử Kỳ và Hàn Dương vẫn cùng nhau đến trường rất vui vẻ, tình cảm của hai người càng ngày càng gắn bó. Từ ngày Tử Kỳ yêu Hàn Dương thì tính tình cũng thay đổi khá nhiều, hắn không hay đi đánh nhau, đối xử với mọi người cũng hòa hoãn hơn nhiều, vì vậy mọi người trong trường cũng dần công nhận và thầm chúc cho hai người luôn hạnh phúc. Chỉ riêng có Thu Mai, mỗi khi nghe mọi người bàn tán về hai người thì trong lòng luôn ghen ghét tức giận, cô ta hận không thể đem miệng của tất cả mọi người dán lại.

Hôm nay đến lớp, Hàn Dương cũng cảm thấy Thu Mai có thay đổi, cái nhìn của cô ta không còn giả tạo thân thiện nữa, mà là cái nhìn của tình địch với nhau, bên trong ánh mắt đó tỏ rõ sự tức giận, nhưng Hàn Dương không cảm thấy khó chịu, vì ít ra đối phó với con người thật bao giờ cũng dễ dàng hơn với con người giả tạo.

-“Chào, hôm nay hai người vẫn còn thân thiết nhỉ” – Thu Mai đi đến bên Hàn Dương và khiêu khích.

Hàn Dương nhìn thẳng vào Thu Mai, thật ra nàng không hề muốn đôi co, tranh cãi với ai cả, nhưng Thu Mai không chịu để yên cho nàng –“ Uh, cũng nhờ bạn bỏ đi một người tốt như Tử Kỳ mà tôi có thể yêu được một người như vậy”.

-“hahaha…ai nói là chúng tôi chia tay? Chỉ có những kẻ không biết gì mới nói như vậy” – Thu Mai cười phá lên.

Nghe thấy Thu Mai nói câu này, Hàn Dương trong lòng cảm thấy bất an, không lẽ hai người thật sự như vậy?

-“ Cô nói vậy là có ý gì?”

-“Ý gì à? Đó là chúng tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ hẹn hò với nhau, có điều cô không biết mà thôi”.

-“ Tôi không tin, Tử Kỳ không bao giờ phản bội tôi”- Hàn Dương khó chịu, nàng cảm thấy tâm can của mình như có lửa đốt, lúc này nàng chỉ muốn chạy đến bên Tử Kỳ và hỏi cho rõ ràng. Nhưng bây giờ chuẩn bị vào lớp nên nàng không thể đi.

-“Cô không tin thì cứ đi hỏi Tử Kỳ xem chúng tôi có phải đã gặp nhau không? Và nếu cô muốn biết rõ ràng mọi chuyện thì đến quán cá phê Pháp Ký. Tôi sẽ cho cô xem bằng chứng. Thời gian là 19h tối nay.” – nói xong Thu Mai liền trở về chỗ ngồi, nhưng cũng không quên tặng cho Hàn Dương một cái nhìn khinh miệt.

Không thể nào có chuyện như thế, Tử Kỳ không thể nào quay lại với Thu Mai được, Tử Kỳ luôn nói anh ấy hận Thu Mai thấu xương thì làm sao có thể yêu lại cô ta được? Hàn Dương trong lòng hoảng loạn, nếu mọi chuyện Thu Mai nói là sự thật thì nàng phải làm sao bây giờ? Không lẽ người ta nói đúng, tình yêu đầu tiên bao giờ cũng ngang trái dở dang? Không , nàng không muốn tin.

Nghĩ đến đây nàng liền đứng dậy chạy ra khỏi lớp.

-“ Hàn Dương, cậu đi đâu thế? Vào lớp rồi mà” –tiếng Thái Y vọng lại phía sau.

Hàn Dương ra khỏi lớp liền chạy đến lớp của Tử Kỳ, lúc này lớp Tử Kỳ đã vào lớp, vì vậy Tử Kỳ rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Dương xuất hiện vào lúc này.

Tử Kỳ liền đứng lên xin phép ra ngoài, nắm lấy tay Hàn Dương kéo nàng đi ra ngoài sân trường, tìm một nơi yên tĩnh ngồi nói chuyện. Đến nơi, Tử Kỳ bỏ tay Hàn Dương ra, liền ôm Hàn Dương vào trong ngực mỉm cười nói –“ Sao vậy? Không lẽ vừa mới xa anh một chút mà đã nhớ anh sao?”

Hàn Dương để mặc Tử Kỳ ôm một lúc để tìm cảm giác an toàn, rồi sau đó ngẩng đầu lên hỏi –“ Tử Kỳ, anh có chuyện gì muốn nói với em không?”

Thấy Hàn Dương hỏi như thế, Tử Kỳ không hiểu có chuyện gì xảy ra –“ Không có chuyện gì cả, tại sao em lại hỏi vậy? Đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không?”

Nghe Tử Kỳ phủ nhận, Hàn Dương nhất thời cảm thấy thất vọng, nếu anh ấy không đi gặp Thu Mai thì cô ta làm sao dám khẳng định như vậy, xem ra tối nay nàng phải đi gặp Thu Mai một lần rồi.

Hàn Dương nhìn vào mắt Tử Kỳ nói –“ Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ anh nên muốn thấy anh thôi”

Tử Kỳ cười rất tươi, vòng tay ôm Hàn Dương thêm siết chặt, Tử Kỳ ước gì thời gian dừng lại ngay bây giờ để Hàn Dương mãi mãi trong lòng của mình.

Hai người theo đuổi hai dòng suy nghĩ khác nhau đứng tại nơi đó. Một lúc sau mới chịu dời nhau ra và đi về lớp học của mình.