Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, chờ đợi mọi người về hết chỉ còn lại Triệu Phong và Tử Kỳ thì Triệu Phong liền chạy tới chỗ Tử Kỳ bắt đầu “hỏi cung”.

Tử Kỳ cũng không có lý do gì giấu diếm nên đã nói cho Triệu Phong biết tất cả. Sau khi nghe Tử Kỳ nói xong thì Triệu Phong cảm thấy chấn động,dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn đây có phải tên Tử Kỳ của mình không? Thật không ngờ một tên lạnh lùng với con gái như hắn mà cũng có thể làm ra chuyện đó. Nhưng ngay sau đó hắn cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì dù sao bây giờ hắn cũng đã có thể quên đi Thu Mai mà yêu thêm một lần nữa, vì vậy hắn đứng lên vỗ vào vai Tử Kỳ -“ Khá lắm, tiếp tục phát huy tinh thần chiến đấu, nàng nhất định sẽ trao cho cậu trái tim.”

Thấy Triệu Phong cổ vũ, Tử Kỳ cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn cảm thấy để được nàng trao trái tim cho mình vẫn còn một đoạn đường rất dài, và hắn cũng biết hiện tại hắn đang có hai đối thủ đáng gờm, đó là tên Hoàng Thiên và tên Hạo Trung.

-“Thế bây giờ cậu tính đối xử với nàng như thế nào? Không phải vẫn chòng ghẹo nàng như trước đó chứ?” –Triệu Phong lên tiếng hỏi.

-“Tất nhiên là không, nhưng hiện tai muốn mình thay đổi ngay lập tức thì quả thật rất khó, bởi vì từ lúc nắm được điểm yếu của nàng, việc chọc ghẹo nàng quả thật rất vui”- Tử Kỳ mỉm cười nói.

-“Hắc hắc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, công nhận Hàn Dương của cậu thật xinh đẹp, ngay cả Triệu Phong mình cũng mê” –Triệu Phong mơ màng.

Nghe được câu nói này của Triệu Phong làm cho Tử Kỳ có chút khó chịu –“ Không cho phép cậu nhòm ngó Hàn Dương”.

-“Haha, Lý Tử Kỳ cũng biết ghen tuông kìa, thật là thú vị. Yên tâm đi,mình có thể yêu tất cả các cô gái, trừ “vợ” của bằng hữu” – Triệu Phong thích thú.

Tử Kỳ thấy Triệu Phong trêu chọc mình, lại còn nói là hắn ghen làm cho hắn nhất thời đỏ mặt, nhưng sau đó khôi phục lại rất nhanh, làm cho Triệu Phong không hề hay biết.

-“ Bây giờ thì về thôi, tối đi nhậu một bữa” – Tử Kỳ lên tiếng.

Hai người khoác vai nhau đi ra cổng trường và về.

Hàn Dương vừa về tới nhà đã thấy Hoàng Thiên ngồi ở phòng khách chờ nàng. Nàng nặng nề đi đến.-“Tiểu Thiên, cậu đến có việc gì vậy?”

-“Không có việc gì thì không thể đến nhà cậu chơi sao? Cậu thật quá đáng, chúng ta biết nhau hơn mười năm rồi mà cậu cứ luôn làm như chúng ta là người lạ vậy”- Hoàng Thiên làm ra vẻ ủy khuất.

-“ Được rồi, bỏ cái khuôn mặt đó của cậu đi. Sao hôm nay không tìm cô bạn gái nào đi chơi mà lại tới làm phiền tớ, tớ rất mệt, vừa đi học về còn chưa ăn gì đây” – Hàn Dương uể oải hỏi.

-“ Vậy cậu lên thay quần áo đi, mình dẫn cậu đi ăn mỳ Ý, thấy thế nào?” – Hoàng Thiên đề nghị.

Mỳ Ý là một trong những món mà Hàn Dương rất thích, vì vậy sau khi nghe thấy Hoàng Thiên đề nghị nàng liền hưng phấn đồng ý rồi chạy nhanh lên lầu bỏ khuôn mặt hóa trang và thay quần áo đi ăn.

Trước khi đi nàng còn không quên dặn bà quản gia nói với ba của mình là mình đi ra ngoài ăn bữa tối.

Hai người đi đến một tiệm mỳ Ý khá nổi tiếng, lúc này là thời gian ăn tối nên cũng khá là đông khách. Hàn Dương nhìn qua tổng thể toàn bộ tiệm mỳ rồi quyết định chọn một bàn ăn gần cửa sổ để có thể nhìn phong cảnh xung quanh.

Hai bát mỳ Ý nóng hổi khói bay nghi ngút được mang đến đặt trên bàn. Hàn Dương vui vẻ cầm đũa lên ăn.

Hoàng Thiên thấy Hàn Dương vui vẻ cũng mỉm cười lấy tô mỳ đến ăn.

-“ Ăn từ từ thôi, nóng đó” – Hoàng Thiên nhắc nhở Hàn Dương.

-“ Không có gì, mỳ ở đây quả là ngon nha, giờ mình mới biết có tiệm mỳ ngon như vậy ở chỗ này đó”

Thấy Hàn Dương khen mỳ ngon, Hoàng Thiên lại càng vui mừng-“ Vậy sau này mình sẽ thường xuyên dẫn Dương Dương đến đây ăn”.

-“ Đồng ý” – Hàn Dương ngẩng mặt lên cười nhìn Hoàng Thiên.

-“ Hôm nay ở trường cậu có chuyện gì không? Minh Minh và Mỹ An đâu? Mấy hôm nay không thấy hai người đó liên lạc gì cả? Chúng nó có người yêu rồi phải không Tiểu Thiên”

- “uhm, cũng không có chuyện gì, Mỹ An thì lúc nào cũng có con trai đi bên cạnh, có bao giờ cô đơn đâu. Còn Minh Minh thì dạo này đang làm gì đó, rất chuyên tâm. Hôm nay mình có mời hai người đó đi nhưng hai người bảo ….”- Hoàng Thiên cố ý bỏ dở giữa chừng.

Hàn Dương thấy khó chịu nên hỏi-“ Bảo gì cơ?”

Hoàng Thiên thấy Hàn Dương hỏi thì tà mị mỉm cười và nói –“ Bảo để cho hai đứa mình hẹn hò, hai người đó không muốn đi để làm bóng đèn huỳnh quang”.

Nghe xong câu nói này của Hoàng Thiên, Hàn Dương thiếu chút nữa thì sặc. Hai đứa bạn kia ngang nhiên bán đứng bạn bè, cái gì là “ bóng đèn huỳnh quang”? Hàn Dương biết Hoàng Thiên có tình cảm với mình, nhưng nàng không thể yêu Hoàng Thiên được, vậy mà hai người kia dám ngang nhiên tạo cơ hội cho Hoàng Thiên làm cho nàng khó xử.

- “Hoàng Thiên à, cậu đừng như vậy nữa được không?”

-“ Đừng gì cơ?” – Hoàng Thiên giả bộ ngây thơ.

-“Cậu biết mình nói gì mà, chúng ta chỉ có thể làm bạn được thôi, cậu hãy đi tìm một người con gái khác đi” – Hàn Dương đi thẳng vào vấn đề.

-“ Dương Dương, tình cảm mười năm có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được sao? Tại sao cậu không thể thử đón nhận mình dù chỉ một lần?” – Hoàng Thiên đau đớn trả lời.

Cảm thấy Hoàng Thiên có chút thương tâm, Hàn Dương không biết phải trả lời ra sao. Vì nếu nàng quá lạnh lùng vô tình sẽ làm mất đi tình bạn nhiều năm. Dù sao từ nhỏ tới giờ Hoàng Thiên luôn là người bạn tốt của nàng, ở bên nàng mỗi khi nàng buồn. Nhất là khi mẹ Hàn Dương mất đi, Hoàng Thiên đã chạy tới ôm Hàn Dương vào lòng và nói rằng suốt đời này sẽ bảo vệ nàng. Mặc dù lúc đó hai người tuổi còn rất nhỏ, nhưng Hàn Dương luôn cảm thấy nhờ có Hoàng Thiên mà mình cũng mạnh mẽ lên.

-“Tiểu Thiên, mình thật sự không thể yêu cậu được, mình chỉ có thể xem cậu như một người anh trai mà thôi”.

-“ Tại sao?” – Hoàng Thiên hỏi.

-“ Bởi vì mình đã yêu một người rồi” –Hàn Dương trả lời. Thật ra đây chỉ là cái cớ nàng tìm ra để Hoàng Thiên bỏ cuộc.

Nghe thấy Hàn Dương nói rằng nàng đã có người yêu, Hoàng Thiên cảm thấy trời đất như sụp đổ, trái tim đau đớn như có ai dùng dao đâm vào nhưng vẫn phải mỉm cười –“ Vậy à, Có thể nói cho mình biết ai là người có diễm phúc được Dương Dương yêu mến không?”

-“ Đó là Lý Tử Kỳ, học cùng trường với mình, cũng là người thừa kế của tập đoàn Lý thị”