Editor: Cogau

Dù Thành Hạ không chào hỏi, nhưng Giang Nam Đồng vẫn nhẹ gật đầu cười cười với cô – đây là kích thích rất lớn đối với người nhiều chuyện nhạy cảm như Lâm Lâm, vì thế khi đi học dứt khoát kiên quyết từ chối đi xe đạp với hoàng tử của cô, ngược lại lại cùng Thành Hạ chen chúc ở phía sau thầm thì.

Thành Hạ bị ép bất đắc dĩ, nói là vì khi nhập học nhờ người khóa trước này trông giúp hành lý, Lâm Lâm cười gian nói "Đàn anh – đàn em thành đôi đúng là phù hợp", sau đó BLA BLA cho cô nói rất nhiều về chuyện của Giang Nam Đồng.

Ví như, Giang Nam Đồng tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ chính thức ở lại trường, dễ dàng thừa kế sự nghiệp lớn của thầy, chẳng biết tại sao tiến sĩ lại muốn chuyển đến thành phố lớn đi làm cấp dưới cho người ta, theo cô phân tích, hoặc là muốn chinh phục kỹ thuật cao, hoặc là đã nếm trải đủ cát bụi rồi, muốn nhìn chút thực vật xanh để bảo vệ thị lực.

Rồi ví như, Giang Nam Đồng đẹp trai, lịch sự đang tuổi thanh xuân thì năm vừa tròn 25tuổi lại ầm ĩ chuyện bạn gái, hơn nữa bạn gái đã ấp ủ dự định ở lại Mỹ nên phản bội, tìm nơi nương tựa vào người da trắng bản địa để đảm bảo việc định cư.

Rồi ví như, lời đồn rằng, Giang Nam Đồng tiếp nhận hướng dẫn lớp 0302.

Nói xong ánh mắt còn lấp lánh: trời ơi, cho tớ một thầy hướng dẫn đẹp trai, cuộc sống sinh viên không còn gì tiếc nuối cả.

Thành Hạ vừa ghi bài, vừa nhẹ xoa huyệt Thái Dương, ông trời ơi, có thể làm cho Lâm Lâm tạm thời im lặng hay không đây.

Tin tức lan truyền ở lớp này so với ở một phòng phát thanh có vẻ trì trệ hơn, cuối cùng Lâm Lâm tìm ‘hoàng tử’ của cô âu yếm, bên tai Thành Hạ cũng được yên tĩnh.

Lâm Phóng nhắn tin tới, nói là ở thành phố H tuyết đang rơi nhiều, giống như khi họ còn nhỏ, tuyết rơi thật như là lông ngỗng ấy.

Thành Hạ rất muốn về xem, kể từ khi cùng mẹ đi khỏi thành phố H rất hiếm khi thấy tuyết rơi nhiều như vậy nữa, theo cô, tuyết ở Trùng Khánh không thể gọi là tuyết, chỉ có thể gọi là nước mưa trước khi rơi xuống đất khoác một chiếc áo khoác bông tuyết hàng nhái chất lượng kém mà thôi.

Ra khỏi tòa nhà giảng đường, lại thấy một cô bé xinh xắn đang chần chừ nhưng thấy cô vẫn bắt chuyện: "Thành Hạ, có thấy Tiếu Thanh đâu không?"

Thành Hạ lắc đầu một cái, cô cũng không phải là bảo mẫu của Tiếu Thanh, mà phải luôn luôn để ý đến cậu ta, cậu ta có đi học hay không cô cũng không biết nữa.

Cô bé lại tiếp tục chờ, Thành Hạ đến nhà ăn ăn cơm, đang xếp hàng mua cơm thì bả vai lại bị vỗ một cái, Thành Hạ có chút ảo não, gần đây không biết là gặp phải cái gì, không có việc gì cũng thích vỗ vai cô, cũng đều thần không biết quỷ không hay.

Quay đầu lại, Tiếu Thanh, trên khay có hai món xào, một gà xé phay một thịt kho, ăn toàn món thịt.

"Bạn gái cậu chờ cậu ở cửa khoa đó, sao cậu lại tới ăn cơm một mình vậy?" Thành Hạ hỏi.

Không đến nỗi là điện thoại di động hư không liên lạc được chứ?

Tiếu Thanh ồ một tiếng quay đầu đi ra khỏi hàng.

Lúc này phòng ăn nhiều người, Thành Hạ đợi một lát mới tìm chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống Tiếu Thanh đã ngồi xuống đối diện cô, rất tự nhiên để phần cơm ở trước mặt cô.

Thành Hạ cũng không ăn đồ ăn của cậu ta, bởi vì cô thấy kỳ cục, nhưng Tiếu Thanh lại ăn đồ ăn của cô, cậu ta nói cậu ta vui lòng, không sợ cô có dịch long móng.

"Này, cậu và bạn gái cãi nhau à?" Thành Hạ không nhịn được hỏi, cãi nhau thì cũng phải gọi điện thoại bảo người ta đừng chờ, mặc dù không phải trời rét căm căm, nhưng nhìn cô bé mặc ít như vậy có thể cũng quá lạnh.

"Ăn không nói, ngủ không nói." Tiếu Thanh nói.

"Hứ, tính tình, đồ con lừa." Thành Hạ nói.

Ăn xong rồi.

"Cậu thấy Lý Viện thế nào?" Tiếu Thanh hỏi.

"Cá hồi cắt lát." Thành Hạ ăn đồ ăn ở nhà ăn luôn không nhịn được nhớ tới món cá hồi cắt lát tươi ngon kia.

"Có ý gì?"

"Khôn mặt tươi trẻ, thân thiện, nhu mì, dễ động lòng người." Thành Hạ nói: "Ôi, Tiếu đại gia, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Muốn hỏi thì hỏi, cậu quản tớ à?" Tiếu Thanh nói.

Thành Hạ híp mắt: "Quản cậu á? Quản thì cậu mới sớm thành người. Này, dầu gì có phong độ chút gọi điện thoại cho người ta đi, tớ thấy chờ tới khuôn mặt nhỏ cũng lạnh tái rồi. Đừng có nhìn chằm chằm tớ vậy, không thích nghe thì coi như tớ chưa nói, làm như tớ thích quản chuyện hư hỏng của cậu lắm vậy."

Bưng khay đi, trời ạ, trước khi ăn xong chị đây còn chưa uống nước canh đấy.

Thành Hạ không coi là quan trọng, ai ngờ buổi tối Lâm Lâm chạy vọt về phòng như đầu tàu hỏa chệch đường ray, kích động khẩn cấp như thấy người ngoài hành tinh: "Tin đặc biệt! Tin đặc biệt!"

"Lâm Lâm, nói đi, này, 5 ngàn." Chu Nhược Nhược tự nhiên tiện tay cầm một một xu ném cho Lâm Lâm.

"Thiếu trước, lát nữa tớ trả." Thành Hạ nói.

Dạo này, bị buộc nghe chuyện ‘tám’ cũng phải nộp phí, còn tàn bạo hơn so với di động Trung Quốc.

"Tiếu Thanh chia tay."

Thành Hạ mắt mở to, nhưng một lúc sau lại khôi phục lại bình thường, Chu Nhược Nhược than thở: "Phương Ngu đúng là nhà tiên tri!"

"Này, các cậu không hỏi vì sao chia tay à? Cảm xúc hai bên, rồi định hướng tương lai thế nào?" Lâm Lâm nói.

"Không có tiền!" Thành Hạ và Chu Nhược Nhược đều đồng thanh.

Thành Hạ lại gửi tin nhắn cho Lâm Phóng: tình yêu sinh viên đều là cái đuôi thỏ nhỉ?

Mãi lâu Lâm Phóng không nhắn lại, không biết là không thấy hay là đang suy nghĩ nhập tâm.

Buổi chiều không có tiết, Thành Hạ lên thư viện trả sách. Sắp thi cuối kỳ nên người học trong thư viện đông hơn, muốn tự học cũng không tìm được chỗ ngồi, suy nghĩ một chút, thôi, về cái ổ ở phòng học vậy, đã mất công đi cũng không thể tay không trở về thuận tiện lại mượn hai quyển sách.

Nhảy nhót ra khỏi thư viện, trời bay đầy hoa tuyết, trời ơi, tuyết rơi, thật là tuyết rơi.

Không biết là ai cùng cô tâm ý tương thông như vậy, điện thoại rung lên không ngừng, sờ mãi ở trong túi mới lấy ra được, vừa nhìn thấy là của Lâm Phóng.

Vừa nghe điện thoại, không đợi Lâm Phóng nói chuyện Thành Hạ đã nói ngay: "Lâm Phóng, ở đây tuyết rơi đấy, có vẻ như rất nặng hạt, ha ha!"

Đầu kia không có động tĩnh, Thành Hạ nhìn lại điện thoại, vẫn "đang kết nối" mà, sao người không có động tĩnh gì vậy?

"Lâm Phóng! Lâm Phóng? Nói chuyện đi, giả bộ im lặng là vàng à?" Thành Hạ nói.

"Hạ Hạ, có phải em yêu rồi không đấy?" Lâm Phóng hỏi. Lúc này anh không đùa, mà trở nên nghiêm nghị.

"Không, chuyện gì vậy? Em yêu ai chứ?" Thành Hạ nói, cô vẫn còn đang học mà. . . . . . Đầu người này sự tưởng tượng thật phong phú.

"Vậy cả câu em nhắn thấy thê thảm tội nghiệp như vậy làm gì? Em hãy thành thật khai báo cho anh, nếu không anh đến kiểm tra em đấy?" Lâm Phóng nói.

"Có trời đất chứng giám, Thành Hạ em nếu nói láo sẽ để cho Lâm Phóng cả đời cô độc!" Thành Hạ cười hì hì.

"Nếu cả đời anh độc thân thì em được ích lợi gì?" Cuối cùng Lâm Phóng cũng cười.

"Đương nhiên là có lợi rồi, ăn của anh, lấy của anh, có chị dâu cũng không dám sao. Nhưng mà, anh yên tâm, em của anh rất yêu anh trai, sẽ không để cho anh cả đời cô độc đâu." Thành Hạ nói.

"Câu này còn nghe được!" Lâm Phóng nói.

"Nếu như anh thật sự không tìm được phụ nữ, em sẽ tìm đàn ông cho anh, anh chơi ‘gay’ đi! Em sẽ không coi thường anh đâu, thật đấy." Thành Hạ vô cùng thành khẩn.

"Thành Hạ!" Lâm Phóng gào lên.

"Phía trước ồn ào, xin chú ý!" Thành Hạ vui mừng: "Lâm Phóng, kỳ nghỉ anh có kế hoạch gì chưa?"

"Trực cùng thầy hướng dẫn, có thể có kế hoạch gì được." Lâm Phóng nói.

"Ôi. Vì nhân dân phục vụ là trách nhiệm vinh quang mà đảng và nhân dân tin tưởng giao phó cho anh." Thành Hạ nói, nhất định là ý của ba cô.

"Đừng dài dòng, Hạ Hạ, khi nào thì nghỉ tết?" Lâm Phóng hỏi.

"Chờ em gọi điện thoại cho mẹ đã, em không muốn về, lạnh như vậy, ra cửa đi dạo phố cũng chết rét người ta." Thành Hạ nói.

"Nha đầu, em về đi, anh sẽ dẫn em đi xem tượng đá!" Lâm Phóng nói.

"Xem rồi."

"Xem băng đăng."

"Xem rồi."

"Mua đồ ăn ngon cho em."

"Giảm cân."

Đầu kia trầm mặc, mãi sau cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: "Lấy tiền phụ cấp trực tết mua cho em laptop được chưa?"

"Đừng miễn cưỡng, hiện tại em cũng không quá cần cái này." Thành Hạ nói, ha ha, không ngờ còn có phúc lợi bất ngờ - mẹ cô nói với cô phải về ăn tết từ lâu rồi.

"Tuyệt không miễn cưỡng! Muốn em về thôi. . . . . ." Đầu kia có tiếng gọi, Lâm Phóng gấp gáp cúp máy, còn lại Thành Hạ cầm điện thoại di động đứng ở trong tuyết vui vẻ cười.

Cuộc sống khắp nơi đều có chuyện bất ngờ, chỉ xem bạn có chấp nhận được hay không thôi, đây là chân lý.

Kỳ thi quan trọng lại tới rồi, nhưng một ngày chợt có thông báo mời dự Đại hội lớp, tưởng là chuyện gì, vui vẻ đi, Lâm Lâm túm được cô: "Xem đi, đổi thầy hướng dẫn rồi, tin tức của tớ không sai đâu."

"Đừng nghĩ lấy tiền của tớ nha, tin này không trả!" Thành Hạ nói.

"Cái này là phúc lợi tớ nói trước với bạn học thôi." Lâm Lâm vỗ vỗ bả vai cô, sau đó rù rì ở bên tai cô: "Tớ cảm thấy, người này và người đó của cậu có thể đang ganh đua cao thấp, dáng dấp như ngồi trong lòng mà vẫn không loạn."

Thành Hạ chìa tay: "Dùng tớ làm tư liệu sống để ‘tám’, đưa tiền đây."

"Trời ơi, mau nghe xem thầy hướng dẫn trai đẹp nói gì thế, đừng quấy rối! Đến rồi, để xem có những cách liên lạc nào: điện thoại, Q, MSN, skype?" Lâm Lâm viết.

"Địa chỉ nhà, không chừng nghỉ tết thầy hướng dẫn ghé thăm đấy." Thành Hạ nói. Còn SKYPE nữa, quá cường điệu rồi?

"A, là có khả năng này, dù sao chúng ta đều ở thành phố S." Lâm Lâm nói, cô luôn thích trai đẹp, lúc này liền giơ tay hỏi "Thầy Giang, nghỉ tết có đi thăm hỏi không ạ? Có cần viết địa chỉ nhà không ạ?"

"Có thể viết địa chỉ nhà, như vậy về sau thầy sẽ xem xét chỗ các em để lựa chọn địa điểm du lịch." Giang Nam Đồng cười nói.

Cười một tiếng khoe hàm răng trắng bóc, quả nhiên là đọc sách nhiều phong cách cũng như cuốn sách vậy.

"Ah, đúng rồi, còn có việc cần nói thêm, chính là vấn đề an toàn trong lúc nghỉ tết, đốt pháo cẩn thận chút. Bạn nào không về phải thường xuyên liên lạc, nếu thuận tiện thì chuyển đến ở cùng phòng thì tốt hơn, đặc biệt một điều, trước mắt nhà trường không đề cập, không đồng ý việc người khác phái ở cùng phòng, nếu cố tình vi phạm sẽ bị kỷ luật, chú ý nhé." Giang Nam Đồng nói.

Không một tiếng động, các bạn sinh viên cười ầm, không biết lúc này cũng đã hiểu.

Thành Hạ nghiêng đầu nhìn người quản sinh trên bục giảng vẫn bình chân như vại, nhẹ cười - có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của phái nam.