Lần đó Mạnh Yên đến xin lỗi bà nội, trong đầu Mạnh Yên vẫn còn nhớ khuôn mặt bà ta cười đắc ý. Không sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô nhẫn nại. Không bùng nổ lúc này, im lặng dập tắt hết những bực tức trong lòng, lúc này phải bình tĩnh vì lần bùng nổ cuối cùng.

Nếu bà ta có thể giống như những người khác, yêu thương con cháu, Mạnh Yên tự nhiên sẽ tôn kính hiếu thảo với bà ta. Nhưng lúc nào cũng làm khó mẹ con cô, sợ cướp đi con trai của bà ta, Mạnh Yên thật sự không thể sinh ra cảm tình. Trong lòng suy nghĩ kia càng ngày càng mãnh liệt, chờ lần đánh cược cuối cùng.

Nghĩ đến ngày mai mẹ có thể xuất viện, Mạnh Yên hưng phấn dọn dẹp trong nhà, muốn để mẹ thấy nhà sạch sẽ vậy thì tâm tình cũng phấn chấn hơn.

Dọn dẹp hồi lâu, đột nhiên nhớ tới muốn hỏi khi nào Mạnh Ngọc Cương đi đón, nhìn phòng bên cạnh vẫn tối om, Mạnh Yên khó xử nhíu mày, đã bảy giờ mà vẫn chưa cho ông về nhà ?

Không được, không thể đợi thêm nữa. Những ngày này Mạnh Ngọc Cương đều chờ cô ngủ mới trở về, sáng sớm đã đi ra ngoài làm việc, hai người không hề chạm mặt.

Mạnh Yên khẽ cắn môi, đứng dậy đi đến cách vách. Tuy rằng trong nhà mở đèn, nhưng không có ai. Cô nhíu mày, quay đầu đến phòng bà nội, ánh đèn ố vàng hắt ra ngoài, mới vừa đến gần chợt nghe được lời nói khiến cả người cô phát lạnh cả đời cũng không quên được.

"Mạnh Ngọc Cương, mẹ nói với con nãy giờ mà con vẫn để ngoài tai sao." Giọng bà nội tức giận truyền đến.

"Mẹ, mẹ làm vậy không công bằng với Lý Thiến." Giọng Mạnh Ngọc Cương vừa không biết làm sao vừa bất lực, làm cho cả người Mạnh Yên run lên. Có chuyện gì ? Chuyện gì liên quan tới mẹ cô ?

"Công bằng? Một người phụ nữ không sinh được con mà còn muốn công bằng?" Giọng bà nội cười nhạo.

"Mẹ, con đã có Tiểu Yên, có con hay không cũng không quan trọng." Mạnh Ngọc Cương không dám nói nhiều sợ mẹ ông lại tức giận sinh bệnh.

"Con nói bậy gì đó? Con cái mới là quan trọng nhất. Tương lai sau này con không phải lo lắng, còn có người có thể chăm sóc con lúc về già. Con gái có gì tốt, gả ra ngoài cũng như giội nước ra ngoài." Giọng bà càng lúc càng chua ngoa.

"Tiểu Yên rất nghe lời, hiếu thảo ."

"Nghe lời hiếu thảo? Nhớ tới đức hạnh lần trước, mẹ đã muốn nổi giận." Bây giờ bà ta vẫn còn nhớ, cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Cảm thấy đứa cháu gái này là tai họa muốn cướp đi con trai của bà. ( thật sự là một bà già biến thái )

"Mẹ." Mạnh Ngọc Cương càng nói càng không biết làm sao, vì sao mẹ lại chán ghét Tiểu Yên? Sự việc đã qua lâu như vậy, hơn nữa dù trong lòng Tiểu Yên không muốn cũng đã đến đây xin lỗi. Mẹ ông vẫn còn nhớ rõ vậy sao? Đó là cháu gái của bà, không phải kẻ thù. Cần phải thù hận vậy sao? Chẳng qua những lời này ông chỉ dám nói trong lòng.

"Quên đi, không đề cập tới chuyện này. Chị dâu con có một người em gái không tệ, cũng là một người chưa có gia đình, điều kiện trong nhà cũng tốt, quan trọng nhất còn có thể sinh con trai cho con." Bà nội khuyên bảo ông, bà phải sớm nhổ cái gai trong mắt. Lý Thiến vừa không có tiền, cũng không biết con trai bà nhìn trúng cô ta điểm nào, dám không để ý phản đối của bà cưới vào cửa.

Thật sự là sao chổi, không thể sinh cháu trai cho nhà họ Mạnh còn không biết giúp đỡ con trai bà thoát nghèo. Hiện tại lại không thể sinh con, loại phụ nữ này còn dùng tới làm gì nữa ?

"Mẹ, Lý Thiến theo con nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, làm sao con lại làm ra chuyện vứt bỏ vợ con này?"

"Có ích lợi gì, cô ta không thể sinh con." Bà ta nắm lấy điểm này không từ bỏ, liên tục nói cho con trai nghe không có điểm gì tốt, nói hơn một tiếng cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi.

Mạnh Ngọc Cương dường như cũng bị thuyết phục, giọng nói hơi chần chừ, "Chuyện này con phải suy nghĩ cẩn thận."

"Đó là một cơ hội tốt, con cũng không nên bỏ lỡ." Giọng bà ta tràn đầy đắc ý không sót một chữ truyền vào trong tai của Mạnh Yên.

Đầu óc Mạnh Yên ong ong lên, nghe đến đó cũng không nghe nổi nữa, cô sợ nhịn không được chạy vào chửi ầm lên. Sắc mặt xanh mét, nắm chặt quyền trở về nhà, cuộn mình trong chăn bình tĩnh, trong lòng tức muốn hộc máu. Có lầm hay không, có người mẹ nào lại làm mai cho con, mà không để ý con mình còn có vợ con, thật sự làm người quá uổng phí.

Cô còn nhớ rõ sau này mẹ cô bắt gian người phụ nữ kia tại giường chính là người bà nội nói hôm nay, em gái bà con xa của bác gái. Cô chỉ biết chuyện này bà nội và bác trai bác gái không thoát được sự liên quan, nhưng không nghĩ tới lúc mẹ cô nằm viện đã làm mai, điều này khiến cô không thể nhịn được nữa.

Một người phụ nữ không thể sinh con được nữa còn đang đau đớn ở trong bệnh viện. Tuy Lý Thiến không muốn sinh con nữa, nhưng không thể sinh và không muốn sinh rất khác nhau. Bất kỳ người phụ nữ nào nghe tin mình không thể sinh nữa cũng đau khổ trong lòng. Mà bọn họ không an ủi câu nào, bây giờ còn nghĩ đến chuyện muốn vứt bỏ bà, vậy được coi là gì ? Quả thật không phải là người.

Tốt lắm tốt lắm, Mạnh Yên ôm ngực đau đớn không ngừng cười lạnh trong lòng. Một khi đã như vậy, cô cũng không còn phải cố kỵ nữa mà áp dụng kế hoạch của mình rồi. Bọn họ đã bất nhân thì không nên trách cô bất nghĩa.