Chờ Diệp Thiên Nhiên bưng thức ăn ngon ra thì tâm tình Mạnh Yên đã khôi phục, trên mặt không nhìn thấy được là vừa mới đấu tranh tư tưởng xong.

Diệp Thiên Nhiên gắp cho cô miếng thịt gà nhưng cắt lại miếng da rồi mới cho vào bát của Mạnh Yên. Đây là thói quen của Mạnh Yên, cô không thích ăn da gà, cho nên lần nào anh cũng giúp cô xử lý món này.

Mạnh Yên ngơ ngác nhìn chằm chằm miếng thịt gà, cảm xúc ngổn ngang: “Em có thể tự lấy.” Đã lâu lắm rồi, hai người mới có cơ hội cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm như thế này.

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên xót xa, bất mãn kêu lên: “Em không thể đến điều này cũng tước đoạt quyền lợi của anh chứ.” Giọng nói vô cùng hài hước.

Nghe vậy Mạnh Yên không khỏi buồn cười, ưu tư cũng bay đi hết, bĩu môi: “Tùy anh.”

Khóe miêng Diệp Thiên Nhiên cong lên: “Em suy nghĩ xem trường học kia cũng rất tốt, cách trường anh cũng không xa, anh có thể thường xuyên đến gặp em.” Thật là tốt, cô ấy không bài xích anh giống như trước đây nữa. Ít nhất anh hỏi gì cô cũng đáp lại, đồng thời lại còn chịu ngồi chung cùng anh ăn cơm. Đây đã là tiến bộ lắm rồi.

Mạnh Yên cúi đầu chuyên tâm ăn, một lúc sau mở miệng mấp máy nói: “Em bận.” Hình như chưa bao giờ quan hệ của anh và cô tốt đẹp như lúc này, vẫn còn nhìn cô sao? Cô biết làm thế nào để có thể nói rõ quan hệ của hai người với người khác đây? Hay vẫn để anh tiếp tục giả vờ làm anh họ của cô?

Diệp Thiên Nhiên không để ý đến trong lời nói của cô mơ hồ có ý từ chối: “Học ở đại học thoải mái hơn nhiều so với trung học, em có thể từ từ suy nghĩ, không cần quá gấp gáp.”

Mạnh Yên đổi đề tài câu chuyện, cô không muốn quanh quẩn ở phương diện này nữa: “Nghe nói trong đại học có hội sinh viên, tham gia vào hội có phải rất vui không?” Thật ra, kiếp trước cô cũng có học đại học, nhưng do mải kiếm tiền để trang trải sinh hoạt phí nên cô không có tham gia bất kỳ hoạt động nào của hội sinh viên.

“Nên tham gia.” Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một lát, có chút áy náy cười cười: “Anh không có tham gia, trường học của anh không giống với những trường khác, đều quân sự hóa quản lý, nơi ấy không thể tham khảo được.”

Mạnh Yên gật đầu hiểu ra, cô có chút sơ sót: “Cũng không biết tiểu Vũ có thể đỗ vào trường đại học mà cậu ấy thích không? Cậu ấy có thể có việc lớn.

“Dĩ nhiên có thể.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên biết rõ, cứ coi như thành tích của Giang Vũ không đạt yêu cầu, nhưng gia đình cậu ấy sẽ lợi dụng đặc quyền để yêu cầu trường học kia giúp đỡ. Những việc này anh không thể nói cho Mạnh Yên và Giang Vũ biết được, tránh cho trong thâm tâm hai người không thoải mái: “Đúng rồi, chờ đến khi thi tốt nghiệp trung học xong, đến công ty thực tập, thuận tiện xem xét tình hình hiện nay của công ty.” Anh tính nhân dịp nghỉ hè sẽ đến công ty hỗ trợ một chút, đương nhiên anh cũng kéo cô cùng đi.

Hơn nữa hè này, anh cũng sẽ ở lại chờ đến khi cô thi xong, không về quê. Đồng thời anh cũng muốn được ở chung cùng cô nhiều hơn để còn bồi dưỡng tình cảm.

Mạnh Yên từ chối cho ý kiến, thuận miệng hỏi: “Bây giờ, công ty thế nào rồi?” Cô có quá nhiều bài tập cần làm nên ít đến công ty.

“Em chính là nhà đầu tư lớn nhất mà lại không chịu quan tâm gì đến công ty.” Diệp Thiên Nhiên nửa đùa nửa thật oán trách: “Số lần em đến công ty đếm trên đầu ngón tay là có thể tính ra được.”

“Em chỉ cần xem báo cáo thường niên hàng năm là được.” Mạnh Yên không khỏi bật cười: “Tối thiểu em cũng biết rõ công ty đã kiếm được bao nhiêu tiền, em cũng sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?” Cô chỉ cần biết kết quả là được rồi.

Ai có thể nghĩ tới, ban đầu công ty chỉ là một công ty lắp đặt bình thường vậy mà bây giờ đã phát triển thành công ty nổi tiếng nhất nhì trong thành phố. Phải công nhận bọn họ rất biết chọn đúng thời điểm, được quốc gia đại lục giúp đỡ mới có thể phát triển lớn như vậy. Đồng thời trong tay Diệp Thiên Nhiên cũng có không ít người tài giỏi, đoán chừng cũng giúp đỡ anh không ít việc. Nghe nói, thị trưởng thành phố và Diệp cha còn là chiến hữu, tình bạn của hai người rất tốt đẹp. Hơn nữa, điều này cũng có ý nghĩa rất lớn, có thể giúp học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ thế hệ trước, có thể học hỏi để biến thành của mình, Chẳng có lý do gì mà anh không làm.

Diệp Thiên Nhiên đắc ý nheo mắt lại: “Em thấy thế nào? Xuất phát điểm ban đầu của anh cũng không tệ chứ.”

Mặc dù cô không có quan tâm đến số tiền này nhưng khi nghe đến kiếm được tiền vẫn cảm thấy rất vui, ai cũng như vậy cả thôi: “Em rất hài lòng, có thể thấy được trong một năm này số tiền mà công ty kiếm được không nhiều, tuy nhiên cũng không thể so sánh với sản nghiệp của mẹ em được.” Bây giờ, cô chỉ cần ngồi nhà cũng kiếm được được một số tiền khá lớn rồi.

Diệp Thiên Nhiên càng hí hửng đắc ý: “Đó là đương nhiên, công ty chỉ cần nhận được một công trình lớn là có thể giúp mọi người sống tốt rồi.” Mỗi tháng, anh chỉ cần đến công ty hai, ba lần, hơn nữa thỉnh thoảng Ân Hạo cũng sẽ báo cáo tình hình cho anh, cho nên đối với tất cả các phát sinh tại công ty anh vẫn nắm bắt tương đối rõ ràng.

Mạnh Yên thấy anh tự sướng như vậy, không khỏi buồn cười lắc đầu: “Chú Ân vẫn khỏe chứ?”

“Đều vẫn tốt, Chú Ân có nhắc đến em, khi nào rảnh em đến gặp chú một chút nhé.” Diệp Thiên Nhiên múc một bát canh đưa cho cô: “Nói thật, có lẽ em nên thường xuyên đến công ty, nếu không đến một lúc nào đó em lại xem công ty có cũng được mà không có cũng được.” Chưa từng thấy qua giám đốc nào lại buông tay mặc kệ không chịu trách nhiệm như vậy.

“Đối với em mà nói, công ty này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Mạnh Yên uống một ngụm canh, thật là ngon: “Có điều còn rất nhiều người ở đấy, em hy vọng công ty ngày càng sẽ phát triển, như vậy mới có thể giúp nhiều người có được cuộc sống tốt đẹp.”

Diệp Thiên Nhiên nghe xong những lời này, cảm thấy ngọt hơn là ăn mật: “Em có tâm như vậy, thật sự anh cảm thấy rất vui.” Anh vui là vì cô đã hiểu được tâm ý của anh, hơn nữa lại thật lòng tiếp nhận sự trợ giúp của anh.

Hiển nhiên, Mạnh Yên biết rõ tại sao anh lại vui vẻ như vậy, không thể không thừa nhận nhiều lúc hai người rất ăn ý với nhau: “Đối với bọn họ anh thật sự rất có cảm tình.”

“Đương nhiên rồi, anh lớn lên trong bộ đội, đối với những người từng đi lính đặc biệt rất có cảm tình, thật mong bọn họ luôn gặp được điều may mắn.” Diệp Thiên Nhiên ngừng đũa hỏi: “Em còn nhớ trước đây anh có đề cập với em chuyện chú Tôn từng dạy anh lái xe không?”

“Nhớ chứ, có vấn đề gì sao?” Mạnh Yên còn nhớ rất rõ chú ấy, mặc một thân trang phục màu vàng trông rất hoạt bát.

“Lúc trước, chú ấy chưa có vào làm việc tại công ty, vợ chú đòi ly hôn, chê chú nghèo không có bản lĩnh nuôi nổi vợ con.” Diệp Thiên Nhiên vui đến híp mắt: “Nhưng bây giờ cũng ổn rồi, không ầm ĩ nữa, chú Tôn đã tiếp nhận công việc tại công ty, một nhà bốn người sống rất hòa thuận.” Đây là điều anh trông đợi nhất.

Mạnh Yên cũng nở nụ cười, vui mừng cho gia đình chú Tôn: “Thật tốt, anh đã giúp công ty thực hiện được ước nguyện ban đầu rồi.”

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên thấy thật ấm áp: “Đúng vậy, chỉ cần giúp đỡ gia đình chú Tôn trải qua giai đoạn khó khăn này, anh thấy rất vui.”

Mạnh Yên suy nghĩ một chút: “Tòa nhà còn phòng trống nào không? Nếu chú Tôn đón vợ con đến đây ở chung, sợ rằng không đủ chỗ.” Ban đầu, tòa nhà cũng dư không ít phòng, nhưng gần đây quy mô công ty ngày càng mở rộng, quân nhân giải ngũ tìm nơi ở ngày càng nhiều, chỉ sợ không đủ phòng thôi.

Vấn đề này Diệp Thiên Nhiên cũng có nghĩ qua, anh cũng chủ động tìm hiểu: “Cũng không phải ai cũng đón vợ con đến đây, cho nên vẫn có thể sắp xếp được.”

Mạnh Yên gật đầu: “Nếu như không đủ, tìm cho gia đình chú ấy phòng ở khác đi, đến lúc đó qua gặp em lấy chìa khóa.” Cô còn mấy phòng để không chẳng có ai ở, còn có thể giúp không ít người. Đối với những chuyện này cô luôn rất hào phóng, chỉ có ở phương diện tình cảm là cực kỳ keo kiệt.

“Được.” Diệp Thiên Nhiên cũng không khách khí mà đồng ý với cô.

Thời gian trôi qua nhanh, rốt cuộc cũng đến ngày thi tốt nghiệp trung học.

Cha Mạnh, mẹ Mạnh cùng nhau đưa Mạnh Yên đến trường, trên đường đi Mạnh Ngọc Cương và Lý Thiến không ngừng dặn dò phải bình tĩnh, không cần quá khẩn trương .

Mạnh Yên gật đầu không ngừng, vốn cô không cảm thấy quá khẩn trương nhưng lại bị ảnh hưởng bởi tâm tình khẩn trương của cha mẹ khiến tâm tình cô cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Tại cổng trường, rất nhiều người đứng tập trung thành nhóm, tất cả đều là phụ huynh đưa con em mình đến thi. Vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ khẩn trương, lo lắng. Thành quả của mười mấy năm học được xác định bởi cuộc thi này, có thể không khẩn trương sao được?

“Chú Mạnh, dì Lý.” Diệp Thiên Nhiên vừa gọi to vừa chạy đến. Tối hôm qua, anh ngủ lại ở Giang gia, trời vừa sáng chủ động đề xuất sẽ đưa Giang Vũ đi thi, ông bà Giang Vũ không có đi cùng, có lẽ do đã lớn tuổi nên chỉ chờ ở nhà, Giang Thiên Hải lại rất bận, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Ba Mạnh ngồi trong xe ngó đầu ra tìm, mãi mới nhìn thấy Diệp Thiên Nhiên đang chen chúc trong đám đông chạy đến.

Mạnh Ngọc Cương nhìn vẻ mặt có chút nhếch nhác của anh: “Thiên Nhiên cũng đến, tiểu Vũ đâu?”

“Cậu ấy đã vào trong rồi.” Diệp Thiên Nhiên nhìn gia đình ba người tính toán: “Chú Mạnh, để cháu giúp đưa em vào trường, Bên ngoài khá nóng nực, tốt nhất cô chú nên ở lại trong xe.”

Mạnh Yên cúi đầu kiểm tra lại đồ cần dùng trong cuộc thi, thấy không thiếu sót gì liền mở cửa xe bước xuống: “Cha mẹ, hai người về trước đi, con có thể tự lo được.” Cô biết cha mẹ rất bận rộn, hôm nay đã tận lực thu xếp để cùng nhau đưa cô đến trường, thật ra cô cũng không cần cha mẹ phải đưa đi, tự bản thân cô cũng có thể đối phó được.

Ba Mạnh, mẹ Mạnh không yên lòng, dặn dò mấy câu rồi mới để Mạnh Yên đi.

Diệp Thiên Nhiên hộ tống Manh Yên đến tận cổng trường, sờ đầu của cô: “Đừng quá lo lắng, phải tin tưởng vào bản thân, em là người giỏi nhất.”

“Vâng.” Mạnh Yên nhìn ánh mắt khích lệ an ủi của anh, khóe miệng nở một nụ cười, tinh thần thoải mái, tràn đầy tự tin đi vào trong sân trường.

Diệp Thiên Nhiên yên lặng nhìn bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt mới quay người đi vào trong xe: “Chú Mạnh, dì Lý bận việc có thể về trước đi,việc ở đây cứ giao cho cháu.”

Mạnh Ngọc Cương không yên tâm nhìn chằm chằm cổng trường: “Như vậy không được đâu, cháu còn phải chăm sóc tiểu Vũ nữa.” Ông cùng Giang Hải Thiên đã thống nhất, buổi sáng ông chờ ở đây, buổi chiều Giang Thiên Vũ sẽ qua thay ông.”

“Đằng nào cũng vậy, cháu sẽ chăm sóc tốt tiểu Yên.” Diệp Thiên Nhiên biết công việc của mọi người rất bận nên chủ động đề nghị nhận nhiệm vụ: “Khi nào thi xong, cháu sẽ đưa em về nhà an toàn.”

Lý Thiến rất tin tưởng Diệp Thiên Nhiên, cảm thấy anh làm việc vô cùng đáng tin: “Vậy thì làm phiền cháu, buổi tối ở lại ăn cơm cùng gia đình nhé.”

“Vâng, dì Lý.” Diệp Thiên Nhiên đồng ý, anh không coi mình là người ngoài.

Thấy bà xã nói vậy, Mạnh Ngọc Cương cũng đồng ý. Hai người giao xe để lại cho Diệp Thiên Nhiên liền vội vàng đến nơi làm việc.

Diệp Thiên Nhiên im lặng ngồi chờ trên xe, nhìn chằm chằm vào cổng trường, trong lòng rất lo lắng. Ngoài miệng nói tự tin nhưng trong tâm lại luôn lo lắng chẳng may hai người xảy ra vấn đề gì, dù sao trường thi cũng như chiến trường, chỉ cần không cẩn thận sẽ thất bại thảm hại. Anh hy vọng sẽ không phải nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, thất vọng của hai người.

Từng đợt học sinh nối đuôi nhau đi ra, đôi mắt Diệp Thiên Nhiên mở to để tìm kiếm, anh chỉ sợ bỏ qua bóng dáng của hai người.

Rốt cuộc bóng một người quen thuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh mở cửa xe gọi to: “Tiểu Yên, ở đây.”

Mạnh Yên như một làn khói chạy đến chui vào trong xe, một luồng gió mát lạnh lan tỏa, đúng là nơi nào có điều hòa là nơi đó tuyệt nhất. Bên ngoài quá nóng, loại thời tiết nóng nực này khiến khắp người toát mồ hôi mà trí óc còn phải vận động tối đa, đối với từng thí sinh dự thi mà nói đây là một thử thách không hề đơn giản: “Cha mẹ em về rồi sao?”

Diệp Thiên Nhiên nhìn kỹ sắc mặt cô, dường như rất bình tĩnh: “Hai người bận công việc nên anh thay chú dì ở lại chăm sóc em.” Bài thi chắc cũng không tệ lắm, bằng không sẽ không bình tĩnh như vậy.

Mạnh Yên thở dài một hơi: “Tiểu Vũ còn chưa đi ra sao?” Cũng không biết cậu ấy làm bài thế nào?

“Vẫn chưa thấy, chờ cậu ấy ra chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Ăn trước một ít lót dạ nhé, em muốn ăn cái gì? Có bánh quy, bánh ngọt và táo.” Còn có dầu gió, thuốc, nước suối, mẹ Mạnh thật chu đáo, cái gì cũng chuẩn bị.

“Em không thấy đói.” Lúc này, Mạnh Yên không có hứng thú nghĩ đến đồ ăn, trí óc phải vận động nhiều cũng thật mệt mỏi.

Diệp Thiên Nhiên mở nắp chai nước: “Vậy em uống nước đi.”

Mạnh Yên nhận chai nước uống mấy ngụm thì thấy Giang Vũ ra đến nơi, Diệp Thiên Nhiên gọi cậu lên xe, sau đó dẫn hai người đi ăn cơm.

Giang Vũ nhận quả táo do Mạnh Yên đưa cho, vừa ăn vừa nói: “Cuộc thi lần này ra đề thật quá gian xảo, thiếu chút nữa em làm sai, tiểu Yên, cậu làm bài như thế nào?”

Mạnh Yên ngửa mặt lên suy nghĩ trong giây lát: “Không biết nữa, dù sao mình cũng làm hết không bỏ câu nào.”

Giang Vũ liếc mắt: “Cậu thật là, làm bài thi mà cậu còn có thể như vậy. Đúng rồi, cách giải bài thi cậu làm thế nào?”

Hai người chụm đầu vào cùng nhau thảo luận đề thi vừa xong, thỉnh thoảng tranh luận mấy câu. Đến khách sạn rồi mà vẫn chưa có dừng lại.

Tại bãi đỗ, Diệp Thiên Nhiên dừng xe quay đầu cười nói: “Được rồi, đã thi xong rồi không cần phải nghĩ lại làm gì, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, chiều lại tiếp tục thi.” Trên đường đi anh nghe hai người thảo luận có thể thấy kết quả bài thi cũng khá tốt. Nhiều câu hỏi trả lời đáp án rất tốt, chỉ có mấy câu vẫn bị thiếu sót.

Giang Vũ và Mạnh Yên cùng nhau bật cười. Đúng vậy, thi cũng đã thi xong còn tranh luận cái gì chứ. Bất kể ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, quan trọng là buổi thi chiều này kìa.

Khách sạn này nổi tiếng về văn minh sạch sẽ, trước đây Diệp Thiên Nhiên có lần đã đến đây cùng bạn bè, về đến phòng, ba người gọi một vài món đơn giản cùng nhau ăn cơm. Miệng nhai cơm nhưng không thấy ngon, tùy tiện ăn vài miếng lấp đầy bụng là được rồi.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiên Nhiên để cho hai người ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, còn anh thì chạy trước chạy sau chăm sóc hai người, lúc thì đưa đồ ăn tráng miệng, lúc đưa nước uống, sau lại chạy qua cầm điều khiển điều hòa chỉnh lại nhiệt độ, rồi cầm đến cho hai người tấm chăn mỏng …

Mạnh Yên kéo tay anh lại: “Anh lại đậy ngồi, đừng đi lại nhiều như vậy, ngồi xuống nghỉ cùng chúng em đã.” Nhìn anh tỉ mỉ, chăm sóc cẩn thận như vậy, khiến trong lòng cô cảm thấy mềm mại lạ thường.

Diệp Thiên Nhiên thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, giơ cánh tay nhìn đồng hồ: “Muốn ngủ một lúc không? Vẫn còn đủ thời gian.”

Mạnh Yên lắc đầu: “Không, thời điểm này làm sao em có thể ngủ được chứ?” Thi tốt nghiệp trung học, buổi trưa có thể ngủ được sao?

Kết quả một lát sau, cô đã dựa vào ngực của Diệp Thiên Nhiên ngủ say như chết, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra.

Diệp Thiên Nhiên ôm Mạnh Yên điều chỉnh lại tư thế, anh muốn cô ngủ thoải mái một chút, hai mắt tràn đầy nhu tình, ngón trỏ đưa lên miệng lau đi vệt nước dính trên đó. Có lẽ cô quá mệt mỏi, ăn uống no đủ liền nhắm mắt ngủ, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt, buổi chiều còn tập trung tinh thần làm bài thi cho tốt.

Giang Vũ đứng bên cạnh che miệng cười thầm trong bụng, cô bạn này ngủ mà còn chảy nước miếng, thật sự quá khôi hài. Nểu như có máy ảnh trong tay, nhất định phải chụp lại mấy tấm để lưu làm kỷ niệm. Hết cách rồi, ai bảo bình thường Mạnh Yên luôn cho người khác có cảm giác cô rất mạnh mẽ chứ.

Diệp Thiên Nhiên ngẩng đầu trừng mắt liếc Giang Vũ một cái, miệng mấp máy yêu cầu yên lặng đi ra ngoài, không để cô bị giật mình thức dậy.

Giang Vũ không nhịn được liền chạy đi tìm một chỗ khác vắng vẻ cười to một trận.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên Nhiên ôn nhu nhìn Mạnh Yên ngủ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cúi đầu hôn trộm một cái lên đôi môi hồng nhỏ xinh của cô. Cơ hội này thật khó mà có được, chỉ những lúc thế này thì cô mới không kiêng dè chút nào để anh ôm vào lòng. Bình thường muốn hôn cô đã rất khó khăn, nhân cơ hội này phải hôn thêm mấy cái mới được. Chỉ là không biết sau khi tỉnh lại cô sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Là xấu hổ hay tức giận?

Bất quá những điều anh đoán đều sai, một lúc sau Mạnh Yên mở mắt phát hiện bản thân cô đang dựa trên ngực anh mà ngủ, cô choáng váng ba giây, đứng dậy nhìn đồng hồ, trên mặt không có chút biểu tình nào mở miệng: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Trong lòng cô thấy xấu hổ không chịu nổi, sao cô lại có thể làm ra chuyện mất mặt thế này chứ? Ngoài miệng thì vẫn nói phải luôn giữ khoảng cách, nhưng thực tế lại …

Trong thâm tâm Diệp Thiên Nhiên chỉ có thể thở dài, muốn cô tha thứ cho anh, sợ rằng cần phải trải qua một đoạn thời dài nữa đây.