Mạnh Yên luôn miệng nói không muốn dây dưa cùng Diệp Thiên Nhiên, tuy nói là thế, thật vất vả để bình tĩnh lại bốc lên như sóng cuộn, cảm xúc phập phồng khó có thể kiềm chế. Nhưng cô cố gắng nhịn xuống, cố gắng để tinh thần luôn phấn chấn. Tình cảm là một chuyện, học tập lại là một chuyện, không thể để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. không có tình yêu, nhưng phải tiếp tục sống.

May mắn thành tích mỗi tháng không bị giảm xuống, Mạnh Yên cảm thấy yên tâm nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó tin, ngẫm lại cũng thấy đúng, cô giống như thi nhờ vào máy móc, chỉ cần cầm bút lên là viết được, cũng có lúc không cần phải động não.

Nhìn bảng thành tích đến ngẩn người, bên cạnh có người hỏi: “Mạnh Yên, cậu không sao chứ?”

“Tớ? Tớ đương nhiên không có việc gì.” Mạnh Yên quay đầu, đúng là bạn học La Vĩ không khỏi nở nụ cười khen ngợi: “Lần này cậu thi tốt hơn cả tớ nữa.”

La Vĩ khiêm tốn nói: “Cũng chỉ hơn cậu có một hạng, lần sau cậu có thể vượt qua tớ mà.” Đổ mồ hôi, thói quen của hai người, chính là vừa mở miệng liền so đo với nhau.

“Không sao cả.” Mạnh Yên đối với thứ hạng cũng không xem trọng lắm: “Kém một, hai hạng cũng không có gì thay đổi.” Điểm chuẩn của trường đại học Sư Phạm không phải là cao nhất, cho nên cậu cũng không có gì lo lắng cả.

“Cũng đúng.” La Vĩ quan tâm nhìn cô một cái: “Mấy ngày nay thân thể cậu không thoải mái sao? Sắc mặt có chút tái nhợt.” Cậu đã chú ý đến cô lâu rồi, kể từ lần đi thi đấu ở nội thành, cảm xúc của cô có cái gì đó không đúng.

“Chắc là không ngủ ngon.” Mạnh Yên bóp mặt mình, đến cậu cũng nói như vậy? Chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao? Xem ra cô phải kiềm chế một chút, không nên bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

La Vĩ hiển nhiên hiểu lầm: “Đừng khẩn trương, thành tích của cậu rất khá, nhất định có thể thi đậu vào trường đại học mà cậu mơ ước.” Đối với những học sinh từng tuổi này như bọn họ ngoại trừ quan tâm đến thành tích và chuyện tình cảm thì không phải lo lắng điều gì. Không nghe nói cô có bạn trai, vậy đó chính là sốt ruột vì thành tích.

“Hy vọng thôi.” Mạnh Yên đâm lao phải theo lao nhưng cũng không giải thích, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, tớ vẫn chưa từng hỏi cậu...tại sao cậu muốn chọn môn khoa học xã hội, tớ nhớ môn tự nhiên của cậu cũng không tệ mà.” Môn Văn của La Vĩ ở mức tương đối trung bình, theo lý thuyết học môn tự nhiên có tiền đồ hơn, thế nhưng tại sao cậu ấy lại chọn ngành có điểm môn xã hội thấp đến như vậy?

“Tại tớ muốn thi vào trường đại học Luật.” La Vĩ rất thẳn thắng, cũng không che giấu . Lừa gạt ở trước mặt cô không có gì tốt, cậu cảm thấy đối với cậu cô quá hiểu rõ mà không cần nói, cũng có loại tình cảm không biết nói thế nào. Nhưng mà thời điểm này cậu sẽ không nói ra, dù sao đây là giai đoạn quan trọng nhất trong đời họ, vẫn là không nên bị phân tâm.

Mạnh Yên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới: “Cậu muốn làm nhân viên Nhà nước? Còn là làm luật sư sao?”

Trong mắt La Vĩ tràn đầy ánh sáng: “Tớ muốn làm nhân viên Nhà nước, tớ cảm thấy bảo vệ công lý cho nhân dân là một việc rất có ý nghĩa.” Trên người thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết sôi trào.

“Tớ cảm thấy như vậy cũng không tệ, cố gắng thật tốt nhé!” Mặc dù Mạnh Yên không cảm thấy lời nói của cậu là hoàn toàn đúng, nhưng vẫn vô cùng tán thành: “Hi vọng cả hai chúng ta đều thi đậu trường học mà mình thích.” Cô không phải là thanh niên đầy nhiệt huyết, nhưng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng mà cô dành cho cậu.

Được cô khen ngợi cùng chúc mừng, La Vĩ có chút đỏ mặt, xấu hổ vuốt vuốt mái tóc, qua hồi lâu mới nói: “Nghe nói cậu thi vào Sư phạm?”

Hiếm khi bắt gặp cậu túng quẫn, gương mặt trắng nõn nhuộm màu đỏ lựu vô cùng bắt mắt, dù sao trong ấn tượng của cô cậu là một nam sinh rất thành thục. Trong lòng Mạnh Yên buồn cười: “Đúng, có phải rất không có chí khí?”

“Sao thế chứ?” Trong lòng quýnh lên, La Vĩ vội vàng phủ nhận: “Cậu rất thích hợp làm cô giáo.”

“Cảm ơn.” Mạnh Yên có chút cảm động, hình như cậu là người thứ nhất ủng hộ nguyện vọng của cô. Những người khác vừa nghe thấy lại là một dáng vẻ vô cùng tiếc hận, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng như thế. Điều này làm cho cô rất buồn bực.

“Còn chưa có chúc mừng cậu giành được giải nhất trong cuộc thi viết văn.” La Vĩ thật lòng nói: “Chúc mừng cậu, Mạnh Yên.” Vốn là không tìm được cơ hội thích hợp để nói.

“Cám ơn.” Mạnh Yên thản nhiên không kiêu ngạo: “Chẳng qua là được một giải thưởng thôi, cũng không có gì đặc biệt.” Đạt được giải đặc biệt rất vinh dự, nhưng mà rơi vào một người nào đó. Nghe nói có thân thích với lãnh đạo của Bộ Giáo dục, không biết có đúng không. Chuyện như vậy cũng không phải là không có, nhưng rất khó nói. Dù sao rất khó để chấm được người viết văn hay hoặc dở, còn phải xem sở thích của chủ khảo*.

*Người chấm thi.

La Vĩ liên tiếp tán dương: “Như vậy đã rất lợi hại rồi, tớ chỉ đoạt được giải nhì.”

“Có thể đoạt giải cũng không tệ rồi, về phần thứ hạng cũng chẳng sao.” Mạnh Yên nhún vai, bỏ bớt câu nói phía sau.

La Vĩ hiểu ý cười: “Nói cũng đúng.” Có một số thứ chỉ là thêm gấm thêm hoa, có thì tốt, không có cũng không ảnh hưởng gì.

Nói chuyện một phen mới nhớ, lúc cô mới quen biết anh, người vừa ôn hòa hào phóng lại vừa rộng lượng, là người rất tốt. Nói đến cũng buồn cười, biết nhau hơn mười năm, hai người chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện nhiều như vậy. Chỉ biết âm thầm đánh giá nhau, hôm nay nghĩ đến có chút buồn cười.

Hai người đang trò chuyện hăng say, Giang Vũ đã chạy tới gọi cô: “Tiểu Yên tới đây, tớ có việc muốn nói với cậu.” Thuận tiện còn hung ác trợn mắt nhìn La Vĩ một cái, làm La Vĩ cảm thấy rất là khó hiểu.

Mạnh Yên ngượng ngùng chào tạm biệt, đứng dậy đi theo Giang Vũ rời khỏi.

“Chuyện gì, nói đi.” Mạnh Yên đi tới bên cạnh bồn hoa cũng không đi về phía trước nữa.

Giang Vũ cũng dừng bước, xoay thân thể lại: “Tiểu Yên, cậu và anh họ cãi nhau phải không?”

“Anh ấy nói?” Mạnh Yên khẳng định.

Giang Vũ nhìn cô, hồi lâu mới do dự khuyên nhủ: “Anh họ rất khổ sở, nếu anh ấy làm sai chuyện gì cậu cũng nên tha thứ cho anh ấy đi.” Nhớ tới gương mặt của Diệp Thiên Nhiên khổ sở, trong lòng cậu cũng không đành lòng. Cậu mới vừa nhìn thấy Mạnh Yên cùng cái tên kia vừa nói vừa cười, trong lòng đặc biệt ghét hắn ta. Mạnh Yên là của anh họ, không cho người khác giành!

“Chuyện này cậu không cần quan tâm.” Mạnh Yên cự tuyệt. Giang Vũ chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên thương tâm khổ sở, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. “Tự tớ có chừng mực.”

“Nhưng. . . . . .”

Mạnh Yên không muốn nói chuyện này ở đây, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện tình cảm là chuyện của hai người.” Càng nhắc tới người kia, ngực liền cảm thấy đau đớn.

Sắc mặt Giang Vũ biến đổi khó lường, lo lắng đều viết ở trên mặt, một hồi lâu mới khẽ thở dài một cái: “Thôi, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng, anh họ thật lòng thích cậu. Nhưng người quyết định cuối cùng là cậu.” Chuyện này chính cậu cũng phân xử không được, nào có tư cách can thiệp chuyện người khác?

“Đỡ cho chúng ta quan tâm.” Trong lòng Mạnh Yên rất cảm kích, cậu thật lòng quan tâm cô, cũng không đứng về phía Diệp Thiên Nhiên: “Cậu vẫn nên quan tâm việc của mình đi, chuyện giữa cậu với Tưởng Thi Vũ hết hi vọng rồi sao?” Cô lại nghe thấy vài lời đồn đại.

Đối với cô mà nói, Giang Vũ là nhân vật rất đặc biệt, không chỉ là em cô cậu của Diệp Thiên Nhiên, anh trai của Lâm Phương Phương, mà còn là bạn tốt của cô, có thể nói là giống như em trai cô và đặc biệt vô cùng thân thiết. Cô cũng rất quan tâm đến cậu.

“Aiii.” Nói đến chuyện này, mặt Giang Vũ liền nhăn như một bánh bao, kêu khổ thấu trời: “Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Tự nhiên đụng phải loại người như thế, hôm nay trong trường học cô ấy không dám làm cái gì cả, đoán chừng là gia đình đã lên tiếng. Lúc tan học về nhà, cô ấy liền một đường đi theo tớ.” Đây là người nào, như con gián hôi đánh cũng không sợ. Phiền chết đi được! Hại cậu bị người ta chỉ chõ, mất hết mặt mũi!

“Cậu đừng để ý đến cô ấy là được.” Mạnh Yên vỗ vỗ bả vai cậu an ủi: “Loại người như thế. . . giống như thuốc bôi trên da chó*, về sau lên đại học trời nam đất bắc** cũng không gặp lại, tự nhiên sẽ tuyệt vọng.”

*Ý tỷ ấy là bạn học Tưởng vừa mặt dày vừa dai như cái thuốc đó, kéo không đi =))

** Xa xôi, nhưng mà mình để như vậy thấy hay hơn. Nếu không được mấy bạn cứ góp ý mình sẽ sửa lại. Nha nha ^^

Có lúc Mạnh Yên thật không hiểu nổi tại sao Tưởng Thi Vũ lại kiên trì như vậy? Đối với một người không thích mình nhưng lại cứ kiên trì như thế, vậy phải cần rất nhiều can đảm và da mặt phải thật dày. Rốt cuộc là cô ấy thật lòng thích Giang Vũ, hay là chỉ yêu bản thân mình? (Thứ lỗi cho Mèo vì QT dịch khó hiểu, hỏi cô Gồ Gồ càng khó hiểu, thế là mình chém, vâng, đã nát bấy!!)

Giang Vũ không trông cậy vào một ngày nào đó Tưởng Thi Vũ đột nhiên nghĩ thông suốt: “Còn phải hơn một năm nữa, tớ mong sớm đến ngày thi tốt nghiệp để sớm được giải thoát.” Đối với nữ sinh đáng ghét kia, cậu đã cự tuyệt mấy trăm lần đều vô dụng, tất cả làm cho cuộc sống của cậu bị quấy nhiễu. Đừng nói thầy cô bạn bè trong trường học đều biết chuyện này, ngay cả ông bà nội của cậu cũng nghe được tin đồn, đặc biệt hỏi cậu chuyện này.

“Đừng chán nản, cứ coi cô ấy như gió thổi bên tai đi.” Thấy cậu mặt ủ mày ê, trong lòng Mạnh Yên có chút không đành lòng. “Mặc kệ cô ấy ra chiêu gì cậu không cần phải để ý tới sẽ không có vấn đề gì.” Đến tột cùng tình yêu là cái gì? Làm cho người ta phiền lòng, làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta vui mừng, làm cho người ta mê đắm.

“Nào có đơn giản như cậu nói?” Giang Vũ lấy tay vỗ trán một cái, vỗ đến khi cái trán đỏ ửng: “Thôi, đừng nhắc tới cô ấy, làm tớ thêm bực bội.”

Mạnh Yên thấy sắc mặt cậu không đúng vội vàng nói sang chuyện khác: “Lâu rồi tớ không thấy Phương Phương, cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Vũ cúi đầu che giấu vẻ mặt: “Cậu ấy gọi điện thoại về, nói muốn tham gia trận đấu cấp hai, phải chuẩn bị trước mọi thứ.”

“Ai nha.” Mạnh Yên bừng tỉnh hiểu ra: “Tớ cũng quên mất chuyện này, năm ngoái cũng là lúc này thôi.” Cô còn mơ hồ nhớ được một chút, sinh nhật lần trước của Phương Phương những người đó có nhắc đến.

“Đúng.” Giang Vũ mặc dù cố giữ vững trấn tĩnh, nhưng trong âm thanh lại bộc lộ một chút cảm xúc: “Cậu ấy vội lắm, căn bản không có về nhà.”

“Tớ rất nhớ cậu ấy.” Trong lòng Mạnh Yên chợt rất khó chịu: “Lần sau chúng ta tìm cậu ấy đi chơi thôi.” Kiềm nén chính mình là chuyện rất đau đớn. Thanh âm của cậu đầy nhung nhớ làm cho cô nghe thấy không khỏi chua xót. Giang Vũ còn chưa có nếm được hạnh phúc của tình yêu đã vì phần ân tình này mà khổ sở.

Ngay cả khi phần tình cảm này dù tốt, người khác cũng không có biện pháp nhúng tay, chỉ có thể nóng nảy làm khách xem.

“Chuyện này không được đâu.” Giang Vũ mãnh liệt ngẩng đầu lên, đấu tranh tư tưởng, trong mắt lại tràn đầy mong đợi: “Như vậy sẽ quấy rầy đến cậu ấy.”

Mạnh Yên cắn răng nói ra đề nghị: “Thuận tiện đưa cho cậu ấy chút thức ăn, khẳng định cậu ấy không được ăn ngon.” Cuối cùng cũng tìm được cái cớ, cô chỉ có thể làm được một lần, cái khác không thể ra sức. Bản thân Giang Vũ cũng không muốn nói ra phần cảm tình này, trong lòng Phương Phương tự có quyết định. Cục diện này ngay cả Thần Tiên cũng vô lực, huống chi là người thất bại như cô.

“Chủ ý này không tệ.” Giang Vũ suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt sáng tỏ thông suốt, không ngừng gật đầu hài lòng.

Thấy tình cảnh này, Mạnh Yên càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, càng thấy chua xót. Tình cảm của Giang Vũ che giấu quá sâu đậm, người bình thường cũng không phát giác, nhưng nếu như người thân cận tỉ mỉ tra xét, vẫn có thể nhìn ra. Trong lòng cậu chỉ sợ cũng không dễ chịu, đè nén tình cảm của mình đối với cậu mà nói cũng rất không dễ, thật không biết cậu đang cố kỵ những gì. Thích một người không sai, nhưng lại bị hạn chế bởi rất nhiều chuyện. Chỉ khi nào bộc phát ra mới khiến người ta kinh ngạc.

Mặc dù ở phương diện tình cảm cô bị ngã nặng nề, nhưng cô vẫn hy vọng người bên cạnh có thể hạnh phúc. Phương Phương cũng tốt, Giang Vũ cũng tốt, bọn họ đều phải cố gắng hạnh phúc!

Diệp Thiên Nhiên vẫn như cũ ngày ngày gọi điện thoại, nhưng Mạnh Yên vẫn không để ý tới. Cô cho là mình đã nói chuyện quá rõ ràng, không muốn nói thêm nữa.

Một tuần này đối với Diệp Thiên Nhiên mà nói rất khổ sở, tìm giờ rảnh rỗi trong đống lịch học nặng nề cùng với việc huấn luyện để gọi điện thoại cho Mạnh Yên, muốn gọi cô thật nhiều, nhưng cô lại cố chấp muốn chết.

Buổi tối anh không cách nào ngủ được, tâm tư một mực đảo quanh trên người Mạnh Yên, rốt cuộc là sai ở đâu? Chẳng lẽ nói dối một lần liền loại anh sao? Cô hoàn toàn không tin tưởng anh trong sạch? Anh hoàn toàn không có làm chuyện có lỗi với cô, tại sao cô nhẫn tâm như vậy? Vì phần cảm tình này anh đã bỏ ra quá nhiều, không phải cô nghĩ muốn thoát ra liền thoát được. Mặc kệ như thế nào, anh sẽ không buông tay. Anh đã thề muốn cùng cô vĩnh viễn ở chung một chỗ, chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai không có cô, anh đã cảm thấy con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt, đen tối.

Anh biết tính tình cô rất nhạy cảm, đối với anh không tin tưởng hoàn toàn, cho nên anh mới nghĩ gạt cô một chuyện còn không bằng ít được một chuyện. Nhưng anh chỉ mang Khả Nhi đi bệnh viện khám bệnh, cũng không có cái gì. Anh vẫn xem Khả Nhi như là em gái ruột mà yêu thương, không hề có một chút tình yêu nam nữ nào, tại sao Tiểu Yên không tin anh? Cô nhạy cảm nên càng không có cảm giác an toàn, anh đều có thể bao dung. Nhưng cô không tin tưởng anh làm anh rất đau lòng, rất uất ức. Anh đối với cô toàn tâm toàn ý, chẳng lẽ còn không đổi lại một tia tin tưởng của cô sao? Nghĩ đến trong mắt Mạnh Yên giấu giếm đau đớn, anh liền đau lòng. Thôi, cô không tin vậy anh sẽ cố gắng để cho cô tin tưởng.

Nhưng trong lòng anh quyết định, nhất định phải cởi bỏ khúc mắc với Mạnh Yên. Anh không thể để cho đoạn tình cảm trăm cay nghìn đắng mới đi tới đây liền chấm dứt được. Anh còn muốn cùng cô nắm tay bên nhau đến già rồi cùng chết! Anh còn muốn cùng cô sinh đứa bé trắng trẻo mập mạp nữa mà! Ai cũng đừng mong phá hủy mơ ước của anh!