Trung học đệ nhị ba năm, hơn nữa đại học bốn năm, bọn họ tối thiểu có bảy năm nghĩ cách. Đương nhiên là anh lấy điều kiện tiên quyết bọn họ không có xa cách, nếu như bảy năm sau bọn họ còn ở chung một chỗ, thì cô sẽ cố gắng hết sức.

Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới buông thả, tâm tình cũng vì lo lắng mà phập phồng khổ sở, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng. Chỉ cần có thể ôm được cô vào trong lòng, bất kỳ khó khăn nào anh cũng không sợ."Tiểu Yên, chúng ta nhất định sẽ ở chung một chỗ." Bởi vì đó là nguyện vọng khẩn cấp trong cuộc đời của anh. Cô bé này, khiến anh không tự chủ được khát vọng thân cận, hơn nữa từ trên người cô, anh cảm thấy một loại cảm giác ấm áp như nhà của mình.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, Mạnh Yên hoảng sợ, vội vàng đẩy anh ngồi, luống cuống tay chân sửa sang lại tóc và quần áo. Mà Diệp Thiên Nhiên không sợ hãi không hoảng hốt cười tủm tỉm nhìn cô, cô tức giận trợn mắt nhìn.

"Đừng nóng vội, không nhìn ra điểm gì đâu." Diệp Thiên Nhiên càng hưng phấn, lại hôn một cái trên mặt cô.

"Khốn kiếp, sẽ làm ba mẹ thấy." Mạnh Yên lấy tay cản lại, bất mãn khẽ nói.

"Thấy cũng kệ." Tuy nói thế, nhưng anh vẫn đưa tay giúp cô sửa lại tóc

Mạnh Ngọc Cương cầm túi lớn túi nhỏ đi vào, thấy con gái và Diệp Thiên Nhiên từ sau ban công đi ra, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫy tay với bọn họ, "Mau xuống đây cầm đồ, còn có rất nhiều ở dưới lầu, Tiểu Yên, mẹ con đang ở dưới giữ đồ."

"Bọn con sẽ xuống dọn ngay." Diệp Thiên Nhiên cười hì hì đến gần ông, "Chúc mừng chú Mạnh."

"Cách của con rất có hiệu quả." Gương mặt Mạnh Ngọc Cương hớn hở gật đầu, "Tương lai vừa ý cô bé nào, còn không dễ như trở bàn tay?" Nói như vậy, trong đầu lại không nghĩ con gái và Diệp Thiên Nhiên sẽ cùng một chỗ.

Diệp Thiên Nhiên liếc người bên cạnh, ý cười sâu xa, "Vậy cũng không hẳn, nói không chừng con mới là người bị người đó tóm trong tay."

"Có lẽ sẽ không, tụi con rất thông minh." Mạnh Ngọc Cương rất thích cậu bé này, người thông minh lại có đầu óc, kiến thức cũng rộng, đáng tiếc không phải là con trai của mình.

"Mọi chuyện khó nói trước." Diệp Thiên Nhiên vụng về thở dài một tiếng.

Mạnh Yên ở bên cạnh cắn răng nghiến lợi, người này nói những thứ này làm gì vậy? Không muốn để cho anh tiếp tục nhiều lời, hung hăng kéo tay của anh đi, "Thôi đừng nói nữa, để cho mẹ chờ dưới lầu cũng lâu rồi."

Mạnh Ngọc Cương nghe vội nói, "Đúng đúng, hai đứa mau đi xuống, mẹ con chắc chắn đang sốt ruột chờ." Trong tay những thứ đồ này còn phải mang vào nhà, lúc rời đi không có mang nhiều, không ngờ lúc trở về lại xuất hiện một đống đồ như vậy? Ông cũng không hiểu.

Hai người ra cửa quẹo xuống cầu thang, Mạnh Yên mới thở phì phò hạ thấp giọng, "Sao anh lại nói vậy?"

"Anh muốn để cho Mạnh lưu tâm." Tay Diệp Thiên Nhiên nắm chặt tay nhỏ bé của cô, bình tĩnh cười cười.

Mạnh Yên cảnh cáo nói, "Anh cũng đừng đánh rắn động cỏ, nếu bọn họ phát hiện chắc chắn sẽ không cho chúng ta ở chung một chỗ đâu."

Diệp Thiên Nhiên mừng rỡ trong lòng, xem ra cô nhóc này không bỏ được anh, lại còn nghĩ tới những thứ này. Nhếch môi cố ý cười nói, "Vậy cũng không sao, anh đây rất xuất sắc, chú Mạnh và dì Lý thích anh còn không kịp nữa."

"Anh cứ ra vẻ đi, không chừng lại thành khoác lác." Mạnh Yên bĩu môi, cái con người này! Bọn họ thích anh thế nào đi nữa, cũng chỉ là coi anh là con cháu. Nếu là làm bạn trai của cô, cha mẹ của cô có lẽ sẽ không đồng ý, chưa hẳn có kết quả tốt!

"Em không có lòng tin với anh sao?" Diệp Thiên Nhiên tiến tới bên tai cô hỏi.

"Đâu có liên quan tới lòng tin, nếu như biết em có bạn trai, thế nào cũng róc da của anh." Mạnh Yên nửa cười nửa không nhìn anh, thử nghĩ con gái còn nhỏ tuổi đã bị người ta để ý, bất kỳ cha mẹ nào cũng không thể tiếp nhận. Huống chi quan trọng là giai đoạn trung học đệ nhị. Mặc dù cha mẹ cô không để ý việc cô học tập, nhưng Lý Thiến đã nói qua, nhất định phải cô thi đỗ đại học, học trung học đệ nhị thì phải chuyên tâm học tập, không nên nghĩ những chuyện khác. Chờ đến đại học, cô thích làm gì cũng tùy cô. Nghe một chút, lời này cũng ngầm ra hiệu, chỉ kém nói rõ là không cho yêu đương thôi.

"Vậy thì nghe lời em, chúng ta giữ bí mật." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tràn đầy không quan tâm. Dù sao cô đã chấp nhận anh, về phần công khai không quan trọng. Nhưng mà lấy tình huống trước mắt mà nói, việc công khai cũng chưa quan trọng. Anh không hi vọng Mạnh Yên bị áp lực quá lớn, hễ cô gặp chuyện liền lùi bước, vẫn nên chờ tình cảm bọn họ ổn định rồi hãy nói.

Diệp Thiên Nhiên giúp nhà họ Mạnh sắp xếp hành lý, rồi ăn xong bữa cơm tối mới về nhà, chẳng qua là lúc gần đi trước mặt của mọi người hẹn Mạnh Yên đi chơi. Cha mẹ Mạnh Yên đã quen với việc này, cũng không có hoài nghi. Con gái của mình học trung học đệ nhất đã có thể tự một mình ngồi xe, có lúc còn có thể mang theo Phương Phương cùng nhau đi mua đồ, cũng sẽ không theo chân bọn họ đưa tay đòi tiền. Bọn họ đối với chuyện Mạnh Yên độc lập, trưởng thành sớm cũng rất yên tâm.