"Bà chủ, có mấy người khách quen cũ trong tiệm, muốn bà giúp họ chọn lựa mấy bộ quần áo." Nhân viên cửa tiệm Tiểu Mai vào mời Lý Thiến, sẽ có một vài khách quen muốn bà chọn quần áo, bởi vì mắt thẩm mỹ Lý Thiến không tệ, tất cả quần áo được chọn đều căn cứ theo vóc dáng, màu da của khách hàng nên rất phù hợp.

Ý nghĩ trong lòng Lý Thiến vừa nổi lên liền bị đánh tan lập tức, đứng lên dặn dò mấy câu rồi vội vã đi ra ngoài chào hỏi khách hàng.

"Tiểu Yên, mấy ngày nữa chúng ta đến hồ bơi đi." Diệp Thiên Nhiên đột nhiên nói những lời này.

"Hả?" Mạnh Yên đang nhìn chằm chằm TV quay đầu lại.

“Anh dạy em bơi lội." Hôm nay mặc dù ngoài mặt Diệp Thiên Nhiên không sao, trong lòng vẫn bị giật mình. Cảm xúc hoảng sợ lúc bị rơi xuống nước đã rất lâu không xuất hiện.

"Ồ." Mạnh Yên gật đầu đồng ý, hôm nay gặp chuyện, cô nhất định phải học bơi. Sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, cũng có thể tự cứu bản thân mình trước. Nghĩ lại thật buồn cười, mặc dù kiếp trước đi ngoài biển, nhưng chẳng qua chỉ mang phao ngâm mình trong nước không hề biết bơi.

"Em không muốn đi." Lâm Phương Phương chen miệng, cô bị hoảng sợ, không muốn xuống nước lần nữa.

"Phương Phương cùng đi chứ." Mạnh Yên khuyên nhủ, cô biết Phương Phương sợ hãi, nếu không giải quyết vấn đề này thì sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. "Có anh họ và Tiểu Vũ dạy, rất nhanh có thể học được.”

"Tớ sợ." Lâm Phương Phương lắc đầu từ chối.

"Đừng sợ, bơi lội rất đơn giản, vừa học đã biết." Tầm mắt Giang Vũ cũng thu hồi lại, "Nếu lỡ như sau này lại xảy ra chuyện như vậy, bọn tớ không ở bên cạnh cậu, thì cậu nên làm gì đây?"

Mạnh Yên ra sức khuyên nhủ, "Đúng đó, Phương Phương, dù sao lúc nghỉ hè không có chuyện gì làm nhân cơ hội này học bơi cũng tốt.”

"Nhưng mà..." Lâm Phương Phương cắn môi dưới do dự.

"Chúng tớ đều đi, chẳng lẽ cậu muốn ở nhà một mình sao?" Mạnh Yên biết cô không thích đợi một mình, thích náo nhiệt thích chơi đùa với bạn bè.

Nghe lời này, suy nghĩ tình cảnh ở nhà một mình chờ đợi nhàm chán, Phương Phương rốt cục cũng trả lời, "Ai da, vậy thì cùng đi."

"Học bơi xong, tớ dẫn cậu đi ăn KFC, cậu thích ăn gì cũng được." Mạnh Yên dụ dỗ, cô biết Phương Phương thích ăn cái này. Không thể không dùng cách này.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên mặt Phương Phương lộ ra nụ cười mừng rỡ, "Được, đến lúc đó không cho là tớ đánh cậu đó." Quán KFC chỉ có ở thành thị, hơn nữa cô cũng không đủ tiền để chọn một trong hai mươi mấy phần đồ ăn. Tiền tiêu vặt của cô không nhiều lắm, mỗi tháng Thẩm Ngân Hoa chỉ cho cô 5 đồng.

"Lúc nào thì tớ nói không giữ lời?" Mạnh Yên cười híp mắt hỏi ngược lại.

Đúng rồi, Lâm Phương Phương cười, "Vậy lúc nào thì đi học bơi lội?" Quả nhiên cô tích cực lên hẳn.

Mạnh Yên quay đầu nhìn Diệp Thiên Nhiên, anh là anh cả. Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một chút, "Ngày mai bắt đầu đi, mọi người có ý kiến gì không?"

Mạnh Yên không có ý kiến gì, dù sao cô cũng đồng ý. Đã giải quyết xong hai chuyện nhỏ, chuyện này cứ quyết định vậy đi.

Sau khi Lý Thiến biết thì cực kỳ tán thành, dẫn con gái đi mua hai bộ đồ bơi kiểu dáng bảo thủ và một phao cấp cứu.

Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm Diệp Thiên Nhiên chạy bộ tới gọi Mạnh Yên, Mạnh Yên thấy bọn họ đều ăn mặc thoải mái, không khỏi sửng sốt, "Mọi người không mang theo đồ gì à?"

"Phải mang cái gì?" Lâm Phương Phương mờ mịt nhìn cô.

Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười đã sớm chuẩn bị đầy đủ trong túi đưa tới trên tay cô, "Xem tớ mang thứ gì?"

Phương Phương mở túi ra, có khăn lông, có nước suối, dầu cù là, khăn tắm..."Đây là cái gì?" Vải thật mỏng.

"Đồ bơi." Mạnh Yên không hiểu nhìn vẻ mặt Phương Phương ửng hồng, "Lúc đi bơi mặc, cậu chuẩn bị đồ gì để mặc? Không phải mặc nguyên bộ đồ thể thao này xuống nước chứ?"

Phương Phương ngây ngẩn cả người, Giang Vũ cũng ngây ngẩn cả người, hiển nhiên cũng không để ý đến. Tuy là người một nhà, nhưng nam nữ khác nhau, Giang Vũ lại rất sơ ý qua loa, vốn không nghĩ tới nhiều thứ như vậy.

"Vậy làm sao bây giờ?" Phương Phương nhíu lại mi rầu rĩ, cô hoàn toàn không có đồ bơi.

Được rồi, Mạnh Yên kéo ngăn kéo lấy ra một bộ đồ bơi khác, thật may là ngày hôm qua cô thấy hai bộ cũng rất đẹp, màu trắng vàng xanh đều là màu cô thích, nhất thời quyết định không được nên mua hết. Lúc ấy Lý Thiến còn buồn cười lòng tham của con gái, hôm nay lại có chỗ dùng. "Cậu mặc bộ này đi."

"Này. . . Nhưng mà không ổn." Trong mắt Phương Phương rõ ràng rất vui mừng, nhưng lại ngượng ngùng.

“Nhận đi, khách khí gì. Lần sau cậu mời tớ bánh rán đậu." Mạnh Yên không giỏi việc nhà, nhưng Lâm Phương Phương lại rất giỏi, cái gì cũng biết làm. Còn có tài nấu ăn rất ngon. Cô làm bánh rán đậu mà Mạnh Yên ăn mãi không ngán.

Lúc này Phương Phương mới vui vẻ nhận lấy, "Được, không thành vấn đề."

Thay quần áo trong phòng thay đồ, Mạnh Yên đã thay xong đồ bơi, quay đầu thấy vẻ mặt Phương Phương kỳ lạ, "Thế nào?"

"Tiểu Yên, bộ đồ này lộ quá." Phương Phương bối rối kéo kéo phía trên lại kéo kéo phía dưới. Vốn bộ đồ này không thể giấu được cả người.

"Phương Phương, đồ bơi đều như thế." Mạnh Yên biết nguyên nhân, trong lòng thầm nghĩ, cô cũng quá bảo thủ đi."Ở hồ bơi họ đều mặc như vậy.”

"Thật sao?" Lâm Phương Phương bán tín bán nghi nhìn cô, "Không phải cậu chưa từng tới sao? Sao lại biết rõ ràng như thế?"

Mạnh Yên bị lời này nghẹn lại, đảo mắt cười một tiếng, "Đây là chuyện bình thường, giống như đói bụng sẽ phải ăn cơm, đều là chuyện bình thường trong cuộc sống.”

"Vậy sao cậu biết? Chẳng lẽ tớ không bình thường?" Lâm Phương Phương hoang mang hỏi.

Mạnh Yên liếc mắt, đổi đề tài, "Chúng ta mau đi ra đi, chắc chắn bọn họ đã chờ rất lâu." Cô nhóc này đúng là một sinh vật đơn bào.

"Ừa." Bạn học Phương Phương là một đứa trẻ rất đơn giản, dễ dàng bị đẩy đi.

Quả nhiên, Diệp Thiên Nhiên Giang Vũ tìm trong nhóm người thấy bọn họ, gương mặt Giang Vũ không nhịn được, "Các cậu lâu quá, bọn tớ cũng chờ nửa tiếng rồi."

"Mới chờ nửa tiếng đã như vậy, thật không có kiên nhẫn." Mạnh Yên chỉ vào gương mặt Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh, "Cậu nhìn anh họ đi, anh ấy còn không nói câu nào."

Giang Vũ liếc nhìn Diệp Thiên Nhiên, không dám nói thẳng lúc nãy Diệp Thiên Nhiên cũng không nhịn được, liên tục đá vào tường.

"Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nhiều như vậy." Diệp Thiên Nhiên mở miệng cắt đứt các cô, "Trước làm vận động làm nóng người, tránh để bị chuột rút lúc xuống nước.”

Chuyện này Mạnh Yên cũng hiểu, kéo khăn tắm đang buộc vào người, bắt đầu hoạt động tay chân.

Diệp Thiên Nhiên hơi sửng sốt, cô nhóc này... Mặc dù không có ngực không có mông, nhưng mặc đồ bơi màu xanh da trời, có vẻ trắng mịn đáng yêu. Da trắng. . . Chân nhỏ bé. . .hai vai. . . Đột nhiên anh muốn dùng khăn tắm bọc cả người cô lại lần nữa.

"Phương Phương, cậu làm sao vậy? Sao lại đứng yên?" Giang Vũ nhìn người đứng yên, cảm giác có chút nghi ngờ.

"Tớ. . . Tớ. . ." Lâm Phương Phương nhăn nhó lôi kéo một góc khăn tắm, "Nếu không tớ ở chỗ này nhìn mọi người?"

"Đùa gì thế?" Giang Vũ mờ mịt nhìn cô, "Đã tới rồi làm sao có thể nhìn không mà không tập chứ?" Không được tự nhiên gì chứ?

Mạnh Yên nghe lời của hai người, không khỏi cười nói, "Phương Phương, không có gì đâu, cậu nhìn xung quanh đi."

Xung quanh mọi người đều mặc đồ bơi đi tới đi lui, dáng vẻ quen thuộc. Phương Phương do dự hồi lâu khẽ cắn răng, như anh hùng hy sinh kéo khăn tắm xuống.

Vẻ mặt này khiến Mạnh Yên phá lên cười ha ha, thật đáng yêu. Giang Vũ cũng cười ngật ngưỡng, quá buồn cười. Diệp Thiên Nhiên mím môi cười. Lâm Phương Phương bị bọn họ cười, ngược lại buông lỏng đứng lên. Động tác cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Toàn thân nóng lên, Diệp Thiên Nhiên chủ động nói muốn dạy Mạnh Yên, Lâm Phương Phương không đợi người khác mở miệng giành đồng ý trước. Cô còn lo lắng anh họ muốn dạy cô, như vậy rất thảm, còn Giang Vũ tương đối dễ nói chuyện, cũng sẽ không ngại cô ngốc.

"Vậy thì nhờ cậy anh họ." Mạnh Yên cười híp mắt nói, ai dạy cô cũng không sao cả.

Diệp Thiên Nhiên sờ tóc của cô, dắt cô xuống hồ.

Vừa đến trong hồ, cả người Mạnh Yên khẩn trương, tay lập tức nắm chặt, ngày hôm qua rơi xuống nước còn khắc ghi trong lòng.

"Đừng sợ." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận lưu ý đến, "Anh sẽ bảo vệ em."

"Anh họ, không bằng em dùng phao đi." Mạnh Yên rất vô dụng muốn lùi bước.

Diệp Thiên Nhiên vỗ vỗ đầu của cô, "Không có tương lai, như vậy vĩnh viễn cũng không học bơi được." Cô nhóc này mới bắt đầu còn cứng rắn bây giờ lại muốn bỏ cuộc.

Mạnh Yên bĩu môi, "Vậy anh dạy đi." Cô không phải không thừa nhận lời của anh nói hợp lý.

Diệp Thiên Nhiên giảng giải động tác và những điều cần lưu ý, cuối cùng nói,”Em thử đi."

Mạnh Yên nghe theo anh nói vung hai cánh tay bơi, lại dùng chân tát nước, luyện tập lặp đi lặp lại. Trong lúc Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nâng hông của cô, không để cho cô chìm xuống.

Mạnh Yên luyện tập một hồi lập tức cảm thấy mệt mỏi, ngừng tay chân, "Nghỉ ngơi chút đi."

Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ nói, "Mới luyện có mười mấy phút đồng hồ." Cô nhóc này thật vô dụng.

"Mệt anh." Mạnh Yên bất mãn lấy ngón tay chọt vào ngực anh, ngược lại khiến tay mình đau, "Anh ăn gì vậy?" Cô biết rất rõ thức ăn của nhà họ Giang, không thể nào mà lại khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ anh ăn vụng bên ngoài?

Động tác Diệp Thiên Nhiên cực kỳ lưu loát tự nhiên giơ ngón tay của cô lên khóe miệng thổi thổi, "Khá hơn chút nào không?"

Mạnh Yên giống như bị người ngoài hành tinh đến gần, người này lại bắt chước động tác thường ngày của cô, có lầm không?

"Thế nào? Còn đau ?" Diệp Thiên Nhiên lại thổi thổi, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

"Không không, không đau." Mạnh Yên vội vàng rút tay, trong lòng điên cuồng "thình thịch thình thịch", gương mặt nóng bỏng. Không thể nào? Này. . . Có gì mà đỏ mặt chứ?

"Trước hết đến nghỉ ngơi cạnh hồ bơi đi." Diệp Thiên Nhiên không để ý nét mặt của cô, ôm lấy cô bơi tới bên cạnh hồ bơi.

Mạnh Yên nắm tay vịn, hít sâu nhắc nhở mình chớ nghĩ lung tung. Vừa mới bình tĩnh lại, nheo lại mắt tìm vị trí của Phương Phương. Chẳng qua trong hồ đều là đầu người các cô nhóc, không dễ dàng tìm được bóng người.

Cô chuyển tầm mắt, mới phát hiện cả người cô ở trong ngực Diệp Thiên Nhiên, khớp nhau giống như trời sinh vậy, nhất thời thân thể cứng đờ cả người tê dại. Những năm gần đây trong đầu cô chưa bao giờ có chuyện phòng bị với nam nữ, thử nghĩ một lúc, xung quanh cô đều là trẻ con, cô có thể có ý kiến gì không. Mặc dù bây giờ đã lớn một chút, cô vẫn không có hứng thú với chuyện tình cảm tuổi mới lớn.

Nhưng ở trong hồ bơi, trong ngực anh, lần đầu tiên trong đầu cô ý thức chuyện nam nữ. Thân thể theo bản năng muốn lùi ra.

"Sao lại nhích tới nhích lui?" Diệp Thiên Nhiên thấy động tác của cô, hơi dùng sức ôm cô vào trong ngực."Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống."

"Anh họ, em ở chỗ này nghỉ ngơi." Cả người Mạnh Yên không được tự nhiên, cô cần chút không gian suy nghĩ thật kỹ, "Anh bơi một vòng đi, không cần phải để ý đến em."

"Không cần, anh không muốn bơi." Diệp Thiên Nhiên giữ chặt tay, ôm cô chặt hơn. Trong lòng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Mạnh Yên càng lúng túng, hai người cách nhau một lớp đồ bơi mỏng, không dám có bất kỳ động tác gì. Nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng để cho anh buông tay, đây không phải là lộ vẻ cô. . . Cô. . . Không trong sáng sao? Rõ ràng cô đang suy nghĩ lung tung, sẽ bị người phúc hắc này giễu cợt. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, muốn tìm cớ thích hợp và tự nhiên để lùi ra. Nhưng càng nghĩ đầu óc càng loạn, hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp gì. Đúng rồi, đã nghĩ ra, bỗng nhiên cô ngẩng đầu muốn nói chuyện.

Diệp Thiên Nhiên thấy trán cô rỉ ra mồ hôi, mặt đỏ ửng, có chút không hiểu cúi đầu muốn hỏi thăm. Nhưng hai người lại đúng dịp, môi của anh vừa đúng rơi vào môi cô, hai người cảm giác cả người như bị dòng điện chạy qua, nhất thời ngây người.