Rốt cuộc ám ảnh do dịch bệnh SARS cũng lui dần, Giang Vũ và Phương Phương cũng được cha mẹ lần lượt ngầm đồng ý cho phép qua lại, hai người này thường xuyên thể hiện tình cảm ngọt ngào kích thích đôi mắt Mạnh Yên. Cô chỉ cỏ thể tức giận dậm chân dậm tay, còn nói muốn khấu trừ tiền lương của Phương Phương.

Phương Phương đã chính thức tiếp nhận cửa hàng kinh doanh trên mạng này của Lý Thiến, cô vốn đã có kinh nghiệm làm việc cùng Mạnh Yên nên công việc cũng rất thuận lợi. Do vậy, trong công ty đương nhiên Phương Phương có văn phòng làm việc độc lập riêng biệt, không những vậy còn có thêm mấy nhân viên phía dưới hỗ trợ cô hoàn thành công việc.

Mạnh Yên cũng chuyển cửa hàng kinh doanh trên mạng của cô cho Phương Phương quản lý, dù sao cô cũng còn bận việc học ở trường, không thể nào ngồi cả ngày trước máy tính được.

Mặt hàng kinh doanh của Lý Thiến là hàng hiệu chuyên phục vụ cho đối tượng khách hàng thượng lưu, còn cửa hàng trên mạng của Mạnh Yên là mặt hàng quần áo thể thao, loại mặt hàng này tương đối kén chọn khách hàng, hai cửa hàng kinh doanh loại quần áo thời trang khác nhau, cho nên lúc nào Phương Phương cũng ở trong tình trạng bận bịu tối mắt tối mũi, nhưng hiệu quả thu được cũng rất tốt, doanh thu tăng lên theo cấp số nhân. Đương nhiên, tiền lương của cô cũng được lĩnh từ nguồn doanh thu của hai cửa hàng này, tiền tài rủng rỉnh.

Giang Vũ liếc nhìn Mạnh Yên một cái: “Tiểu Yên, cậu cần gì phải tức giận như thế? Mấy ngày trước, không phải anh họ nói sẽ thu xếp về thăm cậu hay sao?” Giang Vũ bất bình thay cho bạn gái, Phương Phương phải làm việc bận rộn cả ngày, làm hại cô ấy không có nhiều thời gian cùng cậu hẹn hò.

Mạnh Yên nhìn Giang Vũ đầy uất ức rồi giơ ba ngón tay lên: “Chỉ được có ba ngày.” Đến cũng vội mà đi cũng vội, thật đáng ghét. Vậy mà hai người bọn họ còn thể hiện tình cảm ân ái trước mặt cô, chẳng lẽ không biết đây là hành động không có lương tâm hay sao?

Giang Vũ ngước mắt hướng lên bầu trời nói: “Cậu cũng biết tính chất công việc của anh họ là không thể nào thường xuyên ở bên cạnh cậu được mà.”

“Mình rất hiểu, nên cũng chỉ tùy tiện nói chuyện một chút thôi.” Mạnh Yên quay sang nhìn hai người đang đứng kề vai sát cánh trước mặt cô, hình ảnh thật sự rất đẹp: “Có điều, các cậu đừng ở trước mặt mình mà tỏ ra thân thiết như thế này, nhìn thật chướng mắt.” Kích thích cô, một người đang rất cô đơn.

“Nhìn thêm mấy lần sẽ thành thói quen.” Rõ ràng Giang Vũ đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày trước kia sớm đã biến mất.

Đôi mắt Mạnh Yên trở nên tình nghịch: “Phương Phương, hôm nay cậu không cần phải ngồi trực trước máy tính nữa hay sao?”

Công việc này không có ngày nghỉ cố định, bản thân chỉ cần điều chỉnh sao cho phù hợp để không làm ảnh hưởng đến việc chính là được.

Phương Phương cúi đầu cười trộm: “Đã có nhân viên trực thay, cậu cứ yên tâm.”

“Nhân viên trực thay làm việc sao có thể vững chắc bằng cậu được, không bằng …” Giọng nói Mạnh Yên kéo dài như muốn làm chuyện xấu, hai người này thật là không có nhân tính, cô phải tìm cách ngược đãi một chút mới được. Để cho hai người bọn họ không có thời gian hẹn hò, xem bọn họ làm sao có thể thân mật? Hứ!

“Tiểu Yên, bọn mình mời cậu đi ăn món kiểu Hồ Nam nhé.” Giang Vũ biết không có cách nào chống đỡ được vội vã đầu hàng: “Nghe nói gần đây có một tiệm cơm kiểu Hồ Nam mới mở, mùi vị rất chuẩn địa phương.”

Thật vất vả cậu mới có được ngày nghỉ này, đến tìm bạn gái để hẹn hò, không thể nào để Tiểu Yên phá mất.

Mạnh Yên bĩu môi không đồng ý: “Thật là không có thành ý, biết rõ mình không thích ăn cay, đi đi, cậu mời một mình Phương Phương là được rồi.” Giang Vũ này thật đúng là, mời khách mà chỉ nghĩ đến khẩu vị của Phương Phương, thật là bực mình. Có phải ý định của cậu ấy là không muốn mời cô bữa ăn này hay sao?

Phương Phương cười lấy lòng nói: “Vậy chúng mình cùng đi ăn tiệc đứng đi, cậu thích nhất mà.” Trong lòng Phương Phương cực kỳ cảm kích Mạnh Yên, nghe nói chính Mạnh Yên đã đứng ra thuyết phục nên người lớn trong nhà mới đồng ý để cho bọn họ được ở bên nhau.

Mạnh Yên cười híp mắt nhìn hai người một lúc lâu mới nói: “Được rồi.” Cô thật nhàm chán, vừa hay cho bọn họ thêm chút phiền phức, không cho bọn họ cơ hội bên nhau một mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt Mạnh Yên đã học năm thứ ba đại học. Những bạn học khác thì bận rộn tìm kiếm đơn vị thực tập, lúc nào cũng trong tình trạng vội vàng hấp tấp. Trong ký túc xá, các cô thường xuyên vắng bóng ít khi quay về.

Mạnh Yên dứt khoát ở lại nhà, dù sao nhà cô cũng rất gần trường. Chỉ cần đi một tuyến xe bus là có thể đến trường, có điều cô phải đi bộ mất năm phút mới có thể đến trạm xe.

Buổi sáng thứ hai cô dậy muộn, do tối hôm qua cô quên không đặt đồng hồ báo thức. Cô sợ hãi đến mức vội vã chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó cầm lấy sách vở chạy xuống tầng một.

Sáng nay cô có một giờ học quan trọng của Khóa giáo sư, là một người cực kỳ cố chấp, giáo sư ghét nhất sinh viên nào trốn tiết hoặc đến muộn, hơn nữa trong học kỳ không hề kiểm tra vì vậy lấy điểm danh làm chuẩn mực.

Mạnh Yên nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian, không còn cách nào khác ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, vội vàng chạy xuống nhà xe lấy chiếc xe Audi trong nhà mới mua chạy đến trường cho kịp giờ học. trong dịp nghỉ hè này, cô đặc biệt đi học lái xe, bằng lái cũng đã cầm trong tay.

Bây giờ trong nhà Mạnh Yên có ba chiếc xe, ngoài chiếc xe du lịch nhãn hiệu Jinbei của Mạnh Ngọc Cương, còn có một chiếc xe màu bạc nhãn hiệu Accord chuyên dùng của Lý Thiến. Chiếc xe này mới được mua để chuẩn bị dùng trong những trường hợp quan trọng cần sử dụng đến. Có điều vào lúc này cô cũng không để ý nhiều, cứ lấy ra đi trước, mọi chuyện để nói sau.

Sau khi lái xe vào bãi đậu của sân trường, mới vừa bước xuống xe thì nghe thấy giọng của Diệp Minh Nhi vang lên: “Mạnh Yên, xe này không tệ, ai mua cho cậu thế?” Cô ta chạy vội đến bên cạnh ghế phụ của chiếc xe, trên người mặc bộ trang phục sặc sợ giống như con bướm hồ điệp.

Mẹ nói, lại gặp cô ta. Mạnh Yên lạnh nhạt nói: “Xe của nhà.”

“Thật sao?” Diệp Minh Nhi liếc mắt nhìn tỏ vẻ không tin.

Thấy cô ta còn định tiếp tục nói, Mạnh Yên vội vàng ngắt lời cô ta: “Thời gian không còn nhiều, mình đi trước.” Cô không thèm nói thêm câu nào nữa.

“Chờ mình đi cùng với.” Cô ta cũng chọn học môn này cùng lớp.

Mạnh Yên vừa chạy vừa thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, cô chỉ sợ đến muộn sẽ bị giáo sư tóm gọn.

“Cậu nói thật đi, xe kia là ai đưa cho cậu?” Diệp Minh Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.

“Nhà mình không có nghèo như vậy, không cần người khác phải tặng xe cho.” Mạnh Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô ta đúng là không có ý tốt, thật sự không chịu nổi.

“Đừng có ra vẻ ta đây giàu có, mình sẽ không chế nhạo gì cậu đâu.” Diệp Minh Nhi còn lâu mới tin, xe này giá trị cũng phải mấy chục vạn, gia đình bình thường có thể mua được hay sao? Chỉ có gia đình giàu có như nhà cô ta mới có khả năng mua được chiếc xe kiểu này, còn gia đình nhà Mạnh Yên? Đừng có nói đùa chứ!

“Thật là nhàm chán.” Mạnh Yên lười không thèm để ý đến cô ta, cho dù bây giờ cô có nói như thế nào, trong lòng Diệp Minh Nhi đã nhận định chiếcxe này lai lịch bất chính.

“Này, mình không có ác ý gì.” Diệp Minh Nhi tức giận chạy về phía trước gọi to: “Sao cậu có thể cứ mở miêng ra là muốn làm tổn thương người khác như vậy?”

Mạnh Yên làm như không nghe thấy, chạy vào trong phòng học, may mắn giáo sư còn chưa đến.

“Ở đây.” Mộc Bình Bình vẫy tay gọi Mạnh Yên, ý bảo đã giúp cô giành được chỗ ngồi tốt.

Mạnh Yên nhân tiện thoát khỏi cái đuôi đáng ghét, chạy đến ngồi bên cạnh các bạn, sau đó le lưỡi nói: “Thật may mình không đến muộn, nếu không cô sẽ phải làm bài tập cuối khóa mất.” Nhưng mà, cô cảm thấy đói, trong bụng kêu ùng ục thật là khó chịu.

“Giáo sư Mạc cũng thật là quá nghiêm khắc đi.” Đàm Tuyết cong miệng lên tỏ ra bất mãn: “Thỉnh thoảng nghỉ một ngày có làm sao đâu?”

Buổi sáng không ai muốn phải rời giường quá sớm, nhưng giáo sư lại nghiêm khắc như vậy khiến cho sinh viên phải chịu áp lực rất lớn.

Mạnh Yên đang muốn nói chuyện thì nhân vật chính giáo sư Mạc đi vào phòng học, tất cả mọi người đều im lặng bắt đầu điểm danh.

Mạnh Yên chịu bụng bị đói đến hai giờ học liên tiếp, đói đến hoa cả mắt, trong lòng cảm thấy rất hối hận, sớm biết sẽ có lần gặp phải trường hợp này, cô sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn vặt để trong túi. Nhưng cô không thích dự trữ thức ăn trong túi xách, cảm giác không thoải mái.

Sau khi tan học, Mộc Bình Bình đến cửa hàng ăn nhanh làm thêm ngoài giờ, Đàm Tuyết có chuyện phải đến Hội học sinh một chuyến, hai người đều chào tạm biệt rời đi.

Hai người bạn rời đi được một lúc thì Mạnh Yên có cảm giác bị chóng mặt, buổi sáng mà không ăn gì cô rất hay bị chóng mặt. Cô chỉ có cách nằm gục xuống bàn chờ đến lúc bình thường trở lại.

La Vĩ ngồi ngay phía sau vẫn đang nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động của cô, thấy Mạnh Yên gục đầu một lúc rồi mà vẫn không đứng dậy, cảm thấy không yên tâm đi đến hỏi thăm: “Cậu có chỗ nào không khỏe à? Mình đưa cậu đến phòng y tế.”

Mạnh Yên miễn cưỡng ngẩng đầu trả lời cậu hỏi của La Vĩ: “Không có việc gì, mình chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút.”

Thấy sắc mặt Mạnh Yên trắng bệch, La Vĩ thấy bối rối: “Cậu chóng mặt như thế nào? Cậu chờ một chút, mình lập tức quay lại.”

Mạnh Yên không phản ứng gì vẫn tiếp tục nằm gục xuống mặt bàn, đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì run rẩy đứng dậy. mới đi được vài bước trước mắt tối sầm lại, cô hốt hoảng tìm một điểm tựa để có thể chống đỡ tạm thời.

Cả người Mạnh Yên ngã vào một lồng ngực ấm áp, Mạnh Yên ngẩng đầu lên nhìn thì ra là La Vĩ: “Thật xin lỗi, mình …” Cô vội đẩy cậu ta ra lập tức đứng thẳng dậy.

La Vĩ đưa thức ăn trong tay cho cô: “Mạnh Yên, ăn một chút đi.”

“Cảm ơn cậu.” Mạnh Yên cầm đậu hủ nóng hổi và quả trứng luộc nước trà ngồi xuống ăn.

La Vĩ đau lòng nhìn Mạnh Yên: “Sau này bất kể như thế nào cậu cũng phải ăn sáng trước khi bước ra khỏi cửa.” Cơ thể của cô cũng yếu đuối, cần phải có người bên cạnh chăm sóc.

Mạnh Yên cảm thấy lúng túng, xấu hổ nói: “Trước đây cũng không nghiêm trọng như thế, hôm nay bị thế này chắc do đêm qua ngủ không được ngon.” Thật thảm hại, chẳng mấy khi gặp phải trường hợp xấu hổ như thế này, lại bị cậu ấy bắt gặp được.

Tối hôm qua, cô bận giải quyết thêm mấy đơn hàng nên đi ngủ muộn hơn so với ngày thường. Buổi sáng lại phải dậy sớm, lúc đó cơ thể đã cảm thấy khó chịu rồi, mà ngay cả ăn sáng cũng không kịp ăn vội vàng đi học, nên cơ thể không chịu đựng được.

La Vĩ vẫn không yên tâm nên dặn dò: ‘Hàng ngày cậu nên để một chút đồ ăn vặt trong túi xách, chẳng may đến lúc không có nhiều thời gian cũng có cái gì ăn tạm lót dạ chứ.”

Mạnh Yên gật đầu một cái, vùi đầu gặm nhấm thức ăn, hình như cũng nhận ra nên làm như thế từ lâu rồi.

Sau khi ăn xong, trong bụng đã hết cảm giác đói khiến cho cả người thoải mái hơn rất nhiều. Ngồi nán lại một lúc, Mạnh Yên cảm thấy không còn vấn đề gì: “Mình muốn về nhà, cảm ơn cậu.”

La Vĩ kìm nén mãi hồi lâu mới có dũng khí hỏi: “Mạnh Yên, bạn trai cậu có khỏe không?”

“Anh ấy vẫn rất tốt.” Mạnh Yên nhanh chóng liếc mắt nhìn La Vĩ một cái.

La Vĩ ngạc nhiên thốt lên: “Thật sự cậu và anh ta vẫn tiếp tục yêu nhau hay sao? Anh ta không thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cậu …” Nếu đã lựa chọn mở miệng hỏi, vậy thì cứ nói ra cho rõ ràng, miễn làm cho trong lòng cậu ta lúc nào cũng thương nhớ, cảm giác đấy rất là khó chịu.

Mạnh Yên cau mày, cô không thích có người nào đó chỉ trích Diệp Thiên Nhiên: “La Vĩ, đây là chuyện riêng của mình, không cần người khác phải quan tâm làm gì.”

“Mình chỉ là … Mạnh Yên, mình … Mình thích cậu … cậu có thể cho mình một cơ hội hay không?” Cuối cùng cậu ta cũng nói ra tình cảm giấu kín trong lòng bao nhiêu năm qua, ngoài mặt thì sợ hãi nhìn cô nhưng trong lòng vừa cảm thấy căng thắng bất an vừa tràn đầy mong đợi.

Mạnh Yên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nghe nói những lời này cũng không quá kinh ngạc: “Mình rất yêu bạn trai hiện tại của mình, mình cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ chia tay anh ấy, lại càng không có ý nghĩ sẽ tiếp nhận một ai khác.”

Sắc mặt của La Vĩ trắng nhợt, cuống cuồng nói: “Cậu đừng vội vã trả lời mình sớm như vậy, cậu có thể từ từ suy nghĩ.” Ít nhất cũng nên dành một chút thời gian suy nghĩ, để cho cậu ta có thêm hy vọng.

“Không cần, tâm ý của mình vẫn luôn luôn đơn giản và cũng rất rõ ràng. La Vĩ, mình vẫn coi cậu là bạn học, thậm chí là đối thủ cạnh tranh.” Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn coi cậu ta là người bạn tốt, nhưng vào thời điểm này mà nói thì không quá thích hợp, miễn cho xảy ra những hiểu lầm không cần thiết.

Sắc mặt La Vĩ vẫn trắng bệch như cũ khiến cho ai cũng phải ngoái nhìn, nhưng cậu ta cố gắng lấy hết dũng khí còn lại nói: “Đó là chuyện trước kia, thật ra từ lúc còn học ở cao trung mình đã rất thích cậu, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến việc học tập nên vẫn chịu đựng không nói. Đành để đến lúc học đại học sẽ thổ lộ với cậu, nhưng …”

“La Vĩ, cậu là người rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp.” Mạnh Yên cắt đứt lời nói của cậu ta: “Mình và Thiên Nhiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đã trải qua rất nhiều chuyện sóng gió, chúng mình không thể nào tách rời nhau được.” Cô không hối hận khi từ chối tình cảm của La Vĩ, mặc dù như thế là tàn nhẫn nhưng điều này cũng là vì muốn tốt cho cậu ta.

La Vĩ không cam lòng hỏi: “Nếu như lúc còn ở cao trung mình thổ lộ, thì mọi chuyện có khác bây giờ không?” Làm sao cậu ta có thể cam tâm buông tay? Thầm mến đã nhiều năm làm sao trong một ngày có thể mất đi được, ngay cả một tia hy vọng cũng không cho cậu ta.

“Ngay từ lúc bắt đầu lên cao trung mình và anh ấy đã yêu nhau.” Mạnh Yên nhắm mắt lại không đành lòng tiếp tục nhìn La Vĩ nữa.

“Hóa ra là như vậy.” Cậu ta im lặng một lúc lâu, cố gắng khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh: “Thật xin lỗi, những lời vừa rồi hãy coi như mình chưa nói, nếu như làm cho cậu khó chịu, thực sự mình rất xin lỗi.”

Mạnh Yên mở mắt, vẻ mặt đầy phức tạp hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Thực sự cô rất thích người bạn này, nhưng nếu như không được thì cô cũng không miễn cưỡng.

“Tất nhiên rồi.” La Vĩ âm thầm hít sâu một hơi thật dài: “Đi thôi, mình đưa cậu ra ngoài.”

Dọc theo đường đi, hai người sóng vai bước đi, thân thể dựa vào nhau rất gần. Cảnh tượng này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cậu ta, nhưng lại cảm thấy rất thê lương, cảm giác như gần trong gang tấc lại cách xa tận phía chân trời, vĩnh viễn không thể gần thêm bước nữa.

Trong lòng Mạnh Yên cũng cảm thấy rất khó chịu, những năm qua cô lại không nhận ra tình cảm của cậu ta dành cho cô. Nếu như sớm biết, có lẽ cô đã âm thầm cự tuyệt thì hôm nay cũng sẽ không để cho cậu ta rơi vào tình huống khó xử như vậy. Nhưng mà cô không có cách nào mở miệng nói được, bất kể là an ủi hay giải thích, đều không phải là điều cậu ta muốn.

Đi đến bên cạnh xe, Mạnh Yên ngắm nghía chùm chìa khóa xe ô tô: “Làm phiền cậu phải đưa mình ra đến tận xe, cám ơn.”

La Vĩ chăm chú nhìn kỹ Mạnh Yên, nhiều lúc quá mức lễ phép cũng là một loại hình xa cách. Cho đến tận lúc này cậu ta mời hiểu được đạo lý này: “Cậu không cần phải cảm thấy quá nặng nề, có thể nói ra được mình thấy thoải mái hơn rất nhiều, qua một hai tuần nữa mình khẳng định sẽ quên hết những lời đã nói ra với cậu.” Coi như cậu ta bị cự tuyệt cũng không muốn để Mạnh Yên phải cảm thấy khó xử.

Mạnh Yên gật đầu một cái, thật lòng chúc phúc cho cậu ta: “Vậy thì tốt, chúc cậu đến một nào đó sẽ tìm được một nửa kia thích hợp với cậu.” Thực sự cậu ta là một người đàn ông tốt, luôn giữ đúng bổn phận lại biết quan tâm chăm sóc người khác, trong suy nghĩ trước kia của cô thì cậu ta là ứng cử viên thích hợp nhất. Nếu như không có Diệp Thiên Nhiên có lẽ cô sẽ chấp nhận cậu ta.

Trong tình huống này, có lẽ cô nên nói những lời hoa mỹ một chút nhưng hiện giờ đầu óc cô trống rỗng, vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có thể nói được câu này. Cô cảm thấy ân hận vì đọc sách nhiều mà vận dụng thì chẳng được bao nhiêu, giải quyết vấn đề tình cảm không phải là sở trường của cô. Thật sự cô cũng hy vọng dù cho có phải uốn ba tấc lưỡi mà có thể nói được những lời hay như hoa, để cậu ta hoàn toàn buông bỏ những nhớ nhung này, có như vậy cậu ta không cần phải chịu đau khổ.

La Vĩ cười cười từ chối cho ý kiến: “Cậu lên xe đi.”

Mạnh Yên lái xe rời khỏi sân trường, nhìn vào kính chiếu hậu thấy bóng dáng La Vĩ dần dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ là một điểm đen, trong lòng cô cảm thấy ngột ngạt. Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện dù làm như thế nào cũng không thể thay đổi được, nhưng chết chìm dưới ba nghìn mét thì cô chỉ lấy một gáo nước, đây chính là quan điểm tình yêu mà cô nhận định, một chân đạp hai thuyền cũng chỉ là cái cớ của người ta, chỉ cần tâm không thay đổi, niềm tin đủ vững vàng thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy. Có lẽ cô quá mức đơn giản nhưng cũng đủ thản nhiên.