Mạnh Yên không quan tâm đến nhưng lời khuyên can của bạn bè trong phòng, tìm cách trốn ra khỏi trường học leo lên xe buýt đi về nhà. Trên xe vắng vẻ chỉ có vài người ngồi, trên đường cũng không có nhiều người đi lại khiến cho Mạnh Yên cảm thấy lạnh lẽo.

Cô trực tiếp chạy đến nhà họ Giang, ông ngoại Giang và bà ngoại Giang đều đang ngồi trên ghế salon, trên mặt hai người toàn là nước mắt, Ngân Hoa và Lý Thiến không ngừng khuyên giải an ủi hai người, còn sắc mặt Giang Hải Thiên âm trầm liên tục hút thuốc lá, Mạnh Ngọc Cương thì yên lặng đứng bên cạnh an ủi.

Lý Thiến thấy Mạnh Yên về nhà, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Yên, sao con lại về nhà? Sao con không ở lại trong trường học đợi?” Chẳng lẽ con bé này không biết bên ngoài nguy hiểm đến thế nào hay sao?

Mạnh Yên khẩn trương không kịp trả lời câu hỏi của mẹ cô, nhìn về phía dì Ngân Hoa vội hỏi: “Dì ơi, Phương Phương đâu rồi?”

Lúc này Ngân Hoa mới phát hiện ra con gái bà không có mặt ở phòng khách, bà cũng không để ý con gái bà đi đâu? Suy nghĩ một lúc chỉ lên trên tầng hai: “Phương Phương? Vừa nãy con bé còn đứng ở đây mà, chắc con bé lên phòng thôi.”

Mạnh Yên như một cơn gió chạy về phía cầu thang, cô tìm từng phòng một ở mỗi tầng cũng không thấy người đâu, trong lòng như lửa đốt lao xuống tầng một nói: “Phương Phương không có ở đây …”

“Chắc con bé đi dạo quanh khu chung cư rồi.” Ngân Hoa hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao Mạnh Yên lại khẩn trương đến mức độ phải khóc như vậy?

Mạnh Yên sốt ruột, chân tay lóng ngóng nói ra: “Dì Ngân Hoa, có thể Phương Phương đi tìm tiểu Vũ rồi …”

Ngân Hoa nghẹn ngào hỏi lại: “Cháu nói cái gì?” Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Mạnh Yên nóng nảy kể lại chuyện của Phương Phương một lần nữa cho mọi người, nghe đến mấy câu cuối cùng đôi chân Ngân Hoa mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Lý Thiến đứng bên cạnh vội vàng khom lưng đỡ: “Ngân Hoa, chị cứ bình tĩnh, Phương Phương mới chỉ nói mà thôi, sẽ không sao đâu.” Nhưng trong lòng bà lại không dám khẳng định, tính cách của Phương Phương từ trước đến giờ vẫn là nói một không nói hai.

“Phương Phương là đứa thẳng tính, con bé chưa bao giờ nói sẽ ra ngoài một chút.” Ngân Hoa đẩy tay của Lý Thiến ra, lảo đảo muốn chạy ra ngoài. Trời ạ, đây là con gái duy nhất của bà, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, bà biết sống thế nào đây.

Lập tức Giang Hải Thiên đứng lên cùng đi ra ngoài, Mạnh Ngọc Cương không yên tâm đi lấy xe, với tình huống này ông cũng không dám để Giang Hải Thiên trực tiếp lái xe.

Mạnh Yên cũng vội vàng đuổi theo: “Mẹ ở lại đây chăm sóc ông bà ngoại Giang, con và bố cùng nhau đi xem tình hình thế nào.”

Mặc dù, Lý Thiến cũng muốn đi cùng nhưng nhìn vẻ mặt đầy bi thương của ông bà ngoại Giang, chỉ có thể không yên lòng dặn dò: “Vậy mọi người phải cẩn thận một chút.”

Mạnh Ngọc Cương lái xe, Giang Hải Thiên ngồi trên xe liên tục gọi điện hỏi thăm địa chỉ bệnh viện cách lý bệnh dịch nằm ở đâu, rốt cuộc cũng hỏi thăm được, là một bệnh viện ở vùng ngoại ô các xa thành phố sầm uất.

Bốn người đi đến nơi thì bị nhân viên an ninh ngăn ở cổng bệnh viện không cho đi vào.

Ngân Hoa nóng nảy la hét làm náo loạn nhưng cũng không có tác dụng gì. Bên trong là khu cách ly, người bình thường không thể ra vào tự do.

Sự việc này làm kinh động đến người quản lý của bệnh viện, sau khi nghe trình bày sự việc, người quản lý đồng ý giúp mọi người tìm hiểu tình hình bên trong.

Mọi người căng thẳng chờ đợi, thấy bệnh viện đề phòng nghiêm ngặt khiến trong lòng mọi người thấp thỏm không yên.

Mười mấy phút sau người quản lý đi ra, xác nhận đúng là Giang Vũ và Lâm Phương Phương đang ở trong phòng bệnh. Sáng nay, Giang Vũ được trường học đưa đến trong tình trạng bị phát sốt, cho đến bây giờ vẫn chưa xác định được là sốt bình thường hay là sốt do vi rút, cần phải quan sát thêm.

Về phần Lâm Phương Phương thì nửa tiếng sau chủ động đến bệnh viện, cô nói thân thể không được thoải mái, có cảm giác bị sốt nhẹ, nhưng các bác sĩ lại không phát hiện được các triệu chứng liên quan nào. Sau đó, phương Phương nhất định không chịu đi về, cô chủ động yêu cầu được ở lại để chăm sóc bệnh nhân Giang Vũ.

Ngân Hoa tức giận, hung hăng muốn bệnh viện phải để Phương Phương đi ra, nhưng một khi đã đi vào phòng bệnh dịch thì không thể được ra ngoài. Ngân Hoa làm loạn một trận, phía bệnh viện không còn cách nào khác là để Phương Phương gọi điện trấn an người nhà.

Về đến nhà, tất cả mọi người như quả bóng xì hơi, sắc mặt ai cũng rất khó coi, ông ngoại Giang muốn hỏi chuyện nhưng lại thôi, chỉ cau mày.

Dường như không khí trở nên đóng băng lại khiến cho mọi người cảm thấy không thở nổi.

Lý Thiến vừa nhìn thoáng qua cũng đoán được kết quả sự việc, không dám hỏi nhiều, sau khi an ủi mấy câu thì cùng chồng bà và con gái đi về nhà.

Lúc còn ở nhà họ Giang, Mạnh Ngọc Cương không dám nói gì nhiều, sau khi về đến nhà mới thở dài nói: “Sao Phương Phương lại có thể dại khờ đến vậy? Ở lại nơi đó cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”

Có một đứa bị đưa đến bệnh viện cách ly, cũng chưa biết sống chết thế nào? Bây giờ lại có thêm một đứa nữa cùng vào chung một chỗ, chuyện này là như thế nào đây?

“Đúng vậy, nếu thật sự cả hai đứa trẻ đều xảy ra chuyện, về sau nhà họ Giang phải biết làm thế nào?” Lý Thiến nặng nề thở dài.

Thật ra thì đối với chuyện tình cảm của hai đứa trẻ nhà họ Giang, bà cũng biết đôi chút, nhưng mà bà cũng không tán thành chuyện này cho lắm. Cứ nghĩ đến hậu quả hậu quả sau này, tâm tình của Lý Thiến cũng chẳng thấy thoải mái gì.

Bà vẫn cho rằng, chuyện tình cảm này chỉ là tình yêu đơn phương của Giang Vũ, nhưng không nghĩ đến ngoài miệng Phương Phương thì nói không thích, thực tế lại lo lắng cho tiểu Vũ đến mức không sợ chết. Nếu như biết từ sớm, có lẽ bà sẽ nói giúp chuyện tình cảm của hai đứa trẻ. Chỉ cần hai đứa trẻ bình an trở về, bà sẽ thuyết phục Ngân Hoa đồng ý chuyện tình cảm này.

Mạnh Yên càng nghĩ càng thấy hoảng sợ: “Sẽ không, Phương Phương và tiểu Vũ sẽ không bị xảy ra chuyện gì đâu.”

Hai người đều là bạn tốt của cô, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nếu thật sự bị mất đi bọn họ, cô biết phải làm thế nào bây giờ? Nỗi đau này cô chịu không nổi.

Lý Thiến thở dài một tiếng: “Mẹ cũng hy vọng sẽ không xảy ra việc gì, nếu không đả kích này cũng quá lớn.” Đối với nhà họ Giang đây đúng là sự đả kích trí mạng.

“Tiểu Yên, nếu con đã về nhà thì không cần phải quay về trường học nữa.” Người mà Mạnh Ngọc Cương lo lắng nhất chính là con gái bảo bối của ông: “Dù sao cũng đang trong giai đoạn nghỉ học, tốt nhất con nên ở nhà đợi, không nên đi lung tung bất cứ nơi nào.”

Ông nhìn thấy vẻ mặt xám xịt xịt như tro tàn của Giang Hải Thiên là ông có thể hiểu được tâm tình của ông ta. Nếu như đổi thành Mạnh Yên bị xảy ra chuyện như vậy, ông chỉ sợ sẽ không bình tĩnh được mà sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, mà có khi bị sụp đổ tinh thần từ sớm rồi.

Mạnh Yên lắc đầu một cái: “Con sẽ chỉ đi đến nhà họ Giang để an ủi ông bà ngoại Giang.” Vào thời điểm như thế này, điều mọi người cần nhất chính là được người khác khích lệ và an ủi.

Nhưng Mạnh Ngọc Cương lại khăng khăng không muốn để Mạnh Yên bước ra khỏi cửa: “Mọi chuyện đã có cha và mẹ con lo rồi, con vẫn nên ở nhà trông là được.”

Làm sao Mạnh Yên có thể yên tâm ngồi ở nhà đây? Mỗi sáng sớm cô muốn đến nhà họ Giang để xem xét tình hình, cho dù chỉ nói được mấy câu an ủi cũng được.

Trước đây, bà ngoại Giang là người rất kiên cường, vậy mà mấy ngày nay giống như lấy nước mắt rửa mặt, còn nói đến Ngân Hoa thì giống như chim sợ cành cong, chỉ cần có ngọn gió thổi lay động lập tức sợ hết hồn hết vía.

Cũng còn may là hàng ngày Phương Phương đều gọi điện thoại về nhà báo tin bình an, lại còn có thể thông báo tình hình bệnh tình của Giang Vũ. Điều này đã khiến cho tâm tình của mọi người dễ chịu hơn một chút.

Mấy ngày sau thì nhận được tin, cơn sốt của Giang Vũ cuối cùng cũng giảm bớt chỉ thỉnh thoảng bị sốt nhẹ, tin tức này làm cho mọi người nhà họ Giang thở phào nhẹ nhõm, có thể ngủ yên giấc được rồi. Chỉ chờ sau mười năm ngày nữa là có thể đón hai người từ bệnh viện về nhà.

Rốt cuộc Mạnh Yên cũng có tâm tư xử lý chuyện bán hàng trên mạng của cô, có vẻ mọi người đều ở trong nhà không dám đi ra ngoài đường nhiều, cho nên tình hình buôn bán tại cửa hàng trên mạng cũng không tăng thêm được bao nhiêu.

Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương ở nhà cũng không có việc gì để làm, ông cũng đã từng giúp con gái đi lấy hàng. Thường xuyên chạy đi chạy lại nên đối với việc buôn bán trên mạng cũng có vài phần cảm thấy hứng thú.

“Tiểu Yên, hình thức buôn bán này có vẻ kiếm được rất nhiều tiền.” Từ trước đến giờ Mạnh Ngọc Cương vẫn không hiểu thế giới hư ảo trên mạng, lại càng không hiểu làm sao lại có thể kiếm được tiền trên đó: “Cái gì cũng có thể bán hay sao?”

Mười ngón tay của Mạnh Yên lướt trên bàn phím nhanh như bay, vừa nói chuyện với bạn bè trên mạng vừa trả lời cha cô: “Đúng vậy, chỉ có thể không nghĩ ra được chứ cái gì cũng có thể bán.”

Lý Thiến hiếu kỳ nhìn hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ trên màn hình máy tính: “Vậy nhãn hiệu thời trang của mẹ có thể bán trên này không?”

Đôi mắt Mạnh Yên sáng lên, liên tục gật đầu không ngừng, thế mà cô lại quên mất không nghĩ ra. Mẹ cô có thể trực tiếp mở cửa hàng trên mạng, chuyện làm ăn có thể phát triển khắp nơi trên thế giới.

Nghe ý tưởng con gái đang thao thao bất tuyệt nói làm cho tinh thần Lý Thiến càng phấn chấn hơn, thỉnh thoảng có chỗ nào chưa hiểu lập tức hỏi lại ngay.

Lý Thiến nghe xong mà đầu óc vẫn thấy mơ hồ với các thao tác trình tự trên máy tính: “Mẹ không hiểu những thể loại phức tạp này, tiểu Yên, tất cả đều giao lại cho xử lý.”

Mặc dù bà vẫn thỉnh thoảng làm việc với máy tính, nhưng đối với hình thức yêu cầu kỹ thuật chuyên nghiệp đến thế này thì bà cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Có gì phức tạp? Cũng rất đơn giản mà, nghĩ thì vậy nhưng Mạnh Yên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, cứ giao cho con.”

Dù sao cô cũng đã lập được một cửa hàng trên mạng, nên đối với trình tự nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của con gái khi làm việc, hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cảm thấy rất hạnh phúc, lần đầu tiên cảm giác được trong nhà có con gái lớn.

Mạnh Yên bận rộn một tuần mới có thể giải quyết được tất cả mọi việc cần làm, không những vậy còn điều khiển cả cha mẹ cô phải làm việc, nhưng mà trong lòng của hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, con gái nhà bọn họ có triển vọng, có thể không vui mừng được hay sao?

Cuối cùng Giang Vũ và Phương Phương cũng đã xuất viện, được Giang Hải Thiên đón về nhà, nhìn hai người tay trong tay đi vào, trong lòng Mạnh Yên cảm thấy rất vui, xem ra đúng là gặp họa lại được phúc. Tình cảm của hai người bọn họ đã có đột phá, thật là đáng mừng.

Những người lớn trong nhà họ Giang vui vẻ vây quanh hai người bọn họ ân cần hỏi han. Có điều thật sự không nhìn thấy sự mờ ám của hai đứa trẻ? Hay là cố ý giả vờ không nhìn thấy?

“Tiểu Vũ, Phương Phương, hoan nghênh đã về nhà.” Mạnh Yên chen vào: “Mọi người đã chuẩn bị thật nhiều thức ăn để chào đón hai người đó nha.”

Từ sáng sớm, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, bà ngoại Giang cùng Ngân Hoa và Lý Thiến bận rộn nửa ngày, ngay cả Mạnh Yên không biết làm việc nhà cũng phụ giúp nhặt rau.

“Được rồi, xem kìa, chúng ta cứ mải nói chuyện, nhanh đưa bọn trẻ vào ăn cơm thôi.” Bị nhắc nhở bà ngoại Giang nhanh chóng kéo tay hai đứa trẻ đi vào phòng ăn: “Ở trong bệnh viện chắc chắn ăn ngủ sẽ không được thoải mái, thức ăn này toàn bộ đều là các món mà hai đứa thích ăn, dì Lý còn nấu một nồi canh bổ dưỡng nữa kìa.”

Vẻ mặt bà ngoại Giang đầy yêu thương, gắp thức ăn vào bát cho hai đứa trẻ: “Phương Phương, đây là món thịt bò luộc cháu thích ăn nhất, ở trong viện chắc rất vất vả, gương mặt gầy đi nhiều.”

“Thơm quá.” Phương Phương cười híp mắt gật đầu: “Thật sự là bà nội luộc? Cháu nằm mơ cũng muốn ăn.”

“Vậy thì ăn nhiều một chút.”

“Tiểu Vũ, đây là món xào mà con thích.” Ngân Hoa cũng vội vàng gắp thức ăn, giống như hận không thể mang toàn bộ thức ăn trên bàn nhét vào bụng bọn họ.

Mạnh Yên nhìn một màn hài hước này, trong lòng cũng thấy vui mừng.

Cơm nước xong xuôi, bà ngoại Giang thúc giục hai người bọn họ đi nghỉ ngơi.

Mạnh Yên đi cùng Phương Phương vào phòng ngủ, sau khi Phương Phương tắm rửa sạch sẽ, thư thả nằm nghỉ trên giường mới khẽ nói một câu: “Cuối cùng cũng đã trở lại nhân gian.”

Ở trong bệnh viện mười năm ngày, cả ngày lẫn đêm chính là khoảng thời gian cô sẽ khắc cốt ghi tâm, sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng cô. Loại cảm giác đau khổ trong thời khắc bị bóng đen của cái chết ám ảnh vây quanh, cũng như cảm giác giãy dụa dưới địa ngục, mỗi một ngày trôi qua đều rất dài giống như một năm vậy, loại cảm giác này cô không bao giờ muốn thưởng thức một lần nào nữa.

“Cậu hối hận không?” Mạnh Yên ngồi bên mép giường nhẹ giọng hỏi.

Cô không thể nào ngờ được một Phương Phương luôn ôn hòa lại có hành động quyết liệt mà nguy hiểm đến thế, dọa cho mọi người sợ hết hồn.

Phương Phương lắc đầu: “Mình không hối hận, có thể được ở bên cạnh tiểu Vũ, mình rất yên tâm.” Nếu như cô không đi thì mới cảm thấy hối hận.

“Con bé ích kỷ.” Mạnh Yên giả vờ giận dỗi, lườm Phương Phương: “Cậu không nghĩ đến mẹ cậu hay sao? Còn mình nữa? Nếu như cả hai người xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ đau lòng đếm đâu? Nửa tháng qua, mình ở bên ngoài nơm nớp lo sợ cho hai người, buổi tối cũng không dám ngủ, chỉ sợ gặp ác mộng.” Trong giấc mơ, tất cả mọi việc đều diễn ra lung tung, lộn xộn, lần nào cũng khiến cô bị thức giấc lúc nửa đêm.

Nhưng trong lòng của Mạnh Yên đối với Phương Phương lại cảm thấy vô cùng khâm phục, lần đầu tiên trong đời gặp được người có hành động dũng cảm đến thế, cũng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí làm được giống như Phương Phương. Biết rõ sống chết trước mắt, cũng chưa biết liệu có nguy hiểm đến tính mạng hay không, vậy mà lại có thể kiên định như vậy chạy đến bên cạnh tiểu Vũ.

“Thật xin lỗi, tiểu Yên, là mình quá ích kỷ.” Phương Phương cúi đầu nói xin lỗi: “Nhưng vào thời điểm nghe được tin tức, đầu óc mình trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ chính là phải đi đến bên cạnh cậu ấy.” Đối với mọi người trong nhà cô cũng cảm thấy có rất nhiều áy náy, nhưng có nhiều chuyện không có cách nào có thể toàn vẹn được cả hai bên. Vào đúng thời khắc đó, cô chỉ biết lựa chọn tuân theo ý tưởng trong lòng là chân thật nhất.

Cô cho rằng tình cảm đối với Giang Vũ chỉ là nhàn nhạt yêu thích, tình thân nhiều hơn tình yêu, Chỉ cần không nhìn vào nội tâm của cô, chỉ cần kiên trì thêm một chút thì có thể sẽ xóa bỏ được. Nhưng khi nghe được loại tin tức như vậy, giống như thiên lôi dội sấm sét xuống đầu ngay tại chỗ, không cần suy nghĩ gì nhiều mà chỉ muốn được gặp Giang Vũ, mặc kệ nguy hiểm đến đâu, khó khắn đến cỡ nào, cô nhất định phải ở bên cạnh để cùng nhay vượt qua cửa ái sống chết này.

Từ trước đến giờ Phương Phương không hay động não, nhưng vì Giang Vũ, lần đầu tiên phải sử dụng nhiều chiêu trò đến vậy mới có thể xâm nhập được vào bệnh viện. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy khiếp sợ và giận dữ của Giang Vũ, bỗng dưng cô cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Mạnh Yên cũng chỉ dọa Phương Phương một chút mà thôi, cũng không có làm thật: “Quên đi, vậy chuyện của các cậu bây giờ là như thế nào? Có phải đã quyết định sẽ cùng ở bên nhau rồi không?