Tính ra đã gần năm năm không say rượu rồi.

Tống Thu Hàn mở mắt ra, cảm giác đầu mình sắp nổ tung, anh nhắm mắt lại điều chỉnh một hồi, sau đó mới chậm rãi mở mắt lần nữa. Trong phòng thoang thoảng mùi cà phê, anh mặc quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy dì Thượng đang bận rộn trong bếp. Anh rót cho mình một tách cà phê, nhưng còn chưa kịp uống đã bị dì Thượng giật đi: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống cà phê khi chưa ăn gì!” Sau đó lại đưa cho anh một cốc nước ấm: “Đây, con uống cái này đi.”

Tống Thu Hàn cười khổ một tiếng, anh uống một cốc nước ấm rồi xoay người đi rửa mặt.

“Hôm nay con có ra ngoài không? Bữa tối muốn ăn gì?” Dì Thượng hỏi với theo sau lưng anh.

“Hôm nay không cần đến công ty, dì Thượng muốn nấu gì thì nấu, mà nấu ít thôi ạ.”

“Con không trả lời ông Tống sao?” Ông Tống mà dì Thượng nhắc tới là bố của Tống Thu Hàn, từ đầu tuần đã yêu cầu Tống Thu Hàn trả lời, muốn bàn bạc với anh về chuyện đính hôn với Phương Gia Lỵ.

“Không cần.” Tống Thu Hàn đặt tay lên chốt cửa: “Dì Thượng, dì nói một tiếng với bố giúp con là con không đồng ý, nếu như ông ấy thích thì tự mình cưới đi.” Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong gương, đôi mắt anh đỏ hoe vì say rượu, trên mặt lún phún râu. Lúc bôi kem cạo râu rồi đưa dao cạo lên mặt, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt nhỏ đen nhẻm và vầng trán trơn bóng của Lâm Xuân Nhi. Cô đã thay đổi rồi. Lâm Xuân Nhi thời học cấp ba là một cái bánh trôi thịt mềm mại nhí nha nhí nhảnh, khi đó Tống Thu Hàn thường xuyên muốn dùng râu của anh đâm vào mặt cô, muốn khuôn mặt trắng mịn của cô đỏ lên vì anh. Có một khoảng thời gian rất dài, anh cũng xấu hổ vì suy nghĩ thầm kín không thể để ai biết của một chàng trai trẻ.

Còn Lâm Xuân Nhi bây giờ giống như con báo chạy trên thảo nguyên, cân đối khỏe đẹp và tràn đầy sức sống.

Cô sống tốt không?

Từ hôm qua đến nay, trong đầu Tống Thu Hàn luôn xuất hiện câu hỏi này. Dì Thượng ở bên ngoài gõ cửa: “Nếu còn không ra thì cháo sẽ nguội mất đấy.” Lúc này anh mới phát hiện đã hơn mười phút trôi qua, vội vàng thu dọn rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của dì Thượng, anh cười nói: “Trả lời mấy tin nhắn nên nán lại ạ.” Anh bưng bát cháo lên uống mấy ngụm, cảm thấy hơi áy náy: “Uống nhiều rượu quá nên bây giờ hơi chán ăn. Uổng công dì sáng sớm đã bận rộn rồi ạ.”

“Không sao đâu, dì chỉ nấu một chút thôi.” Dì Thượng dọn dẹp chén đĩa rồi ngồi xuống đối diện anh: “Thu Hàn, dì Thượng nghĩ kỹ rồi, cuộc gọi này vẫn nên để con đích thân gọi cho bố con, hai người cứ giằng co như vậy cũng không tốt.”

“Con tự gọi cho ông ấy thì ông ấy lại muốn cãi nhau với con thôi.” Từ lúc mẹ anh qua đời, Tống Thu Hàn rất ít khi nói chuyện với bố, hai người không thể nói chuyện với nhau, mấy năm gần đây tính tình của ông ấy ngày càng lập dị.

“Giữa bố con với nhau có chuyện gì mà không thể nói được?”

Tống Thu Hàn biết dì Thượng khó xử, thế nên anh cũng gật đầu: “Được rồi dì Thượng, con sẽ tự gọi cho ông ấy.”

Anh đứng dậy đi đến phòng làm việc, ngồi trước máy tính, cầm điện thoại trong tay hồi lâu, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng thôi, thay vào đó lại gọi cho Phương Gia Lỵ.

“Sao vậy?” Giọng điệu Phương Gia Lỵ không vui.

“Bố tôi lại nói đến chuyện đính hôn, gần đây cô có đi gặp ông ấy à?”

“Đúng vậy. Đi với bố em.”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi không có dự định kết hôn.”

“Em cũng đâu có. Tống Thu Hàn, bên phía bố em không thành vấn đề gì đâu, anh đi giải quyết bố anh đi, em đi ngủ đây.” Phương Gia Lỵ nói xong liền cúp điện thoại. Trong lòng cô ta hiểu rõ, Tống Thu Hàn là người máu lạnh, chưa từng thấy anh yêu ai. Cho dù cô ta muốn kết hôn với anh, nhưng cũng không thể kết hôn dưới tình thế anh bị ép buộc.

Tống Thu Hàn cầm điện thoại, trong lòng khó chịu.

Trần Khoan Niên gọi điện thoại tới, vừa lên tiếng đã phàn nàn về Lâm Xuân Nhi: “Cái con nhỏ Lâm Xuân Nhi kia bị sao vậy chứ? Năm đó cũng coi như chơi thân với cô ấy, thế mà giờ cô ấy lại không thèm quan tâ m đến ai? Gọi cho cô ấy mười mấy cuộc, cuối cùng cô ấy gọi lại cho ông đây một cuộc…”

… Tống Thu Hàn nghe đến cái tên Lâm Xuân Nhi thì liền nhớ đến vầng trán trơn bóng của cô, cả dáng vẻ cô cúi đầu uống canh. Phải đói đến mức nào mới có thể thèm ăn như vậy chứ?

“Sao cậu không nói gì?” Trần Khoan Niên lẩm bẩm một hồi mới nhận ra mình đang nói chuyện với không khí.

“Đang nghe cậu nói đây.”

“Ồ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô ấy máu lạnh à? Không giống với cảnh gặp bạn cũ trong tưởng tượng của tôi gì cả! Nếu là cô ấy năm đó, kiểu gì cũng sẽ chạy như bay tới ôm tôi!” Không hiểu sao Trần Khoan Niên lại có chút tủi thân, trong danh sách những người anh ta muốn gặp nhất sau khi về nước, Lâm Xuân Nhi đứng ở vị trí đầu tiên. Anh ta thông qua bao nhiêu người mới tìm được cô, khoảnh khắc lấy được số điện thoại của cô, không biết anh ta đã kích động đến mức nào, kết quả vẻ mặt của Lâm Xuân Nhi lại bình tĩnh như mây trôi nước chảy.

“Tôi không cảm thấy cô ấy là người máu lạnh.” Tống Thu Hàn nói: “Nhiều năm không gặp, cảnh ngộ mỗi người khác nhau, cậu dựa vào đâu để hy vọng xa vời là cô ấy sẽ giống như mình?”

… Trần Khoan Niên bị Tống Thu Hàn nói cho ngây người, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Vô duyên vô cớ bị Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn luân phiên giáo dục, mà ngặt nỗi trong lòng anh ta lại cảm thấy bọn họ nói có lý?

“Được rồi, không nhắc đến Lâm Xuân Nhi nữa. Buổi tối đi dự tiệc rượu không?” Trần Khoan Niên đang nói về bữa tiệc rượu của giới sưu tập: “Tìm cơ hội tuồn mấy bộ sưu tập của chú ra ngoài.”

“Nếu cậu thích mấy bộ sưu tập của bố tôi thì có thể tự tới nói với ông ấy. Tôi không đến bữa tiệc rượu đâu, tối qua uống nhiều quá, bây giờ vẫn còn đau đầu. Buổi tối dự định ăn chút cháo loãng để dưỡng lại dạ dày.” Cuối cùng anh lại bổ sung thêm một cậu: “Tôi không khuyến khích cậu có ý đồ với bố tôi đâu nhé, một khi ông ấy tố cáo với bố cậu thì cậu không chịu nổi đâu.”

“Được rồi! Vậy tôi cũng không đi, đi ăn chút cháo loãng của cậu.”

“Cậu có thể cho tôi chút yên bình được không?”

“Không thể.”

Tống Thu Hàn cười khổ lắc đầu, anh cúp điện thoại, thuận tay mở nhóm bạn học ra, phát hiện Trần Khoan Niên lại đổi tên nhóm thành: Thiếu niên cùng lớp. Cái người từ trước đến giờ luôn ngang bướng đã thay da đổi thịt rồi, không biết vở kịch có tình có nghĩa này là muốn diễn cho ai xem. Trong nhóm vô cùng náo nhiệt, mọi người vẫn luôn nói chuyện với nhau. Tống Thu Hàn kéo đến câu nói “chúc sếp Trần vạn sự như ý” của Lâm Xuân Nhi tối qua, ấn vào ảnh đại diện của cô, đó là một con đường dài vô tận, phía trước là tuyết trắng mênh mông, những ô vạch màu vàng sẫm kéo dài đến tít phương xa.

Một lữ khách cô độc.

Lâm Xuân Nhi không nói thêm gì nữa, cô chỉ nói một câu đó trong nhóm, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Cô của năm đó nói như súng bắn liên thanh, không ngừng líu lo bên tai người ta, nói từ thiên văn địa lý đến bát quái ngũ hành. Thiếu nữ Lâm Xuân Nhi sôi nổi như ánh nắng khiến cậu chàng Tống Thu Hàn trả lời không xuể, vừa trốn tránh cô nhưng lại vừa mong đợi được gặp cô. Mỗi lúc tiếng cười của cô truyền đến từ đầu kia hành lang dài dằng dặc, trái tim anh lại bắt đầu đập loạn nhịp, mãi đến khi tiếng cười kia biến mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Bây giờ cô lại rất ít nói. Cả một bữa ăn ngày hôm qua, cô cũng không nói được mấy câu, thậm chí lúc anh đứng đợi cô đi ra, đưa cho cô một bình súp lê ấm áp, cô cũng không nói một lời.

Tống Thu Hàn từng nghĩ đến việc gặp lại cô, tình huống mà anh tưởng tượng không giống với Trần Khoan Niên, anh cũng không mong Lâm Xuân Nhi nước mắt lưng tròng chạy về phía mình. Những gì anh nghĩ chỉ là sau khi hết bất ngờ, hai người sẽ có thể ngồi xuống tâm sự về những việc đã trải qua mấy năm nay. Lúc Lâm Xuân Nhi đi vào bếp ăn tại gia đó, rẽ vào góc tường rồi dừng xe, Tống Thu Hàn đã đứng dưới mái hiên nhìn cô. Thử nhìn mà xem, có một số người, cho dù đã mười mấy năm không gặp, cho dù mọi người đều đã thay đổi, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Thu Hàn tắt WeChat, bật máy tính lên. Hôm nay có ba cuộc họp, sau đó phải bay đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Trùng Khánh kiểm tra dự án, lịch trình dày đặc. Mấy năm qua đã quen với việc bận rộn rồi, anh cũng không thể dừng lại được.

Thiếu niên cùng lớp, sao Trần Khoan Niên có thể nghĩ ra cái tên nhóm này thế?

Chạng vạng tối, quả nhiên trời đổ mưa.

Lâm Xuân Nhi mở mắt ra, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài phòng, tiếng lá cây va vào nhau sột soạt, trời thu mát mẻ. Cô đứng lên, sợ quấy rầy Tiêu Muội nên rón rén đi ra ngoài, rót cho mình một cốc hồng trà, sau đó quấn chăn ngồi bên bệ cửa sổ ngắm mưa. Tách trà trước mặt tỏa hơi nóng mịt mờ, phủ một tầng sương mỏng lên mặt kính, cô duỗi tay viết chữ lên màn sương, viết là “chị gái.”

“Chị ơi, tối nay em ở Đính Linh Cáp.”

“Chị ơi, tối nay em không quan tâ m đến bất kỳ ai, em chỉ nhớ chị thôi.”

“Nhớ ai đó?” Tiêu Muội dụi mắt bước tới, nhìn chữ “chị gái” trên kính thì nhẹ giọng hỏi cô. Đúng là không giấu nổi cô ấy mà. Thấy Lâm Xuân Nhi không đáp gì, Tiêu Muội đặt mông ngồi đối diện cô, cầm tách trà của cô lên uống một hơi cạn sạch: “Trà ngon, trà ngon. Được nông dân trồng chè ở Phúc Kiến tặng à?”

Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Chuyên đề công ích lần trước đã giúp bọn họ tiêu thụ hết sạch Chinh Sơn Tiểu Chủng* còn tồn kho, mấy cô chú nông dân trồng chè gửi cho Tiểu Hỷ nhiều lắm.”

(*: Một loại trà đặc sản của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc)

“Cậu quá tuyệt.” Tiêu Muội giơ ngón cái lên với Lâm Xuân Nhi.

“Đồ nịnh nọt này!” Xuân Nhi đẩy ngón tay cô ấy xuống: “Mưa thu se lạnh thế này, trời mưa kết hợp với một nồi lẩu xiên nướng và ngan hầm trong nồi sắt thì quá hoàn hảo, không thể bỏ lỡ được!”

“Bữa trưa còn nhiều lắm đấy!” Tiêu Muội chỉ vào tủ lạnh, đồ ăn thừa từ bữa trưa vẫn còn đang ở bên trong.

“Mấy cái đó giữ lại để trưa mai ăn!” Lâm Xuân Nhi kéo Tiêu Muội dậy: “Mau lên mau lên, nếu không ăn một nồi lẩu cay thì tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu!”

Tiêu Muội bị cô nằng nặc như thế cũng hết cách, đành che ô khoác tay cô đi ra ngoài.

Cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Hai người không hẹn mà cùng rùng mình, sau đó nhìn nhau mỉm cười.

“Cậu nói đúng, hôm nay quả thật phải ăn lẩu xiên nướng và ngan hầm nồi sắt, nếu không chúng ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình.” Tiêu Muội tựa đầu vào vai Lâm Xuân Nhi, đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, cuối cùng sẽ chỉ còn lại hai chúng ta thôi sao?”

“Ý cậu là người khác đang đút cơm cho con, còn chúng ta thì đang chuẩn bị ăn một nồi lẩu thịnh soạn à?”

“Ý tớ là ở một thành phố lớn như vậy, người khác đều có ai đó bên cạnh, có thể dựa vào nhau trong đêm mưa. Còn chúng ta chỉ có thể che ô đi ăn lẩu cay.”

“Hay là tớ gọi điện thoại cho Trần Khoan Niên, tối nay cậu và cậu ấy dựa vào nhau nhé?” Lâm Xuân Nhi trêu cô ấy, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy cô nàng bác sĩ đỏ mặt, Lâm Xuân Nhi còn bật cười thành tiếng: “Để tớ nói cho cậu biết, cái nào cũng có ưu điểm riêng của nó. Chúng ta ngưỡng mộ người khác giúp chồng dạy con, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, thì người khác cũng ngưỡng mộ chúng ta có thể ăn no, cả nhà không lo bị đói, tự do tự tại hiếm có khó tìm. Mỗi một trạng thái đều không nên được định nghĩa.” Lâm Xuân Nhi hơi nghiêng ô về phía Tiêu Muội: “Nhưng tối nay, tớ cho phép cậu ngưỡng mộ cuộc sống mà cậu chưa từng có.” Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, tìm Trần Khoan Niên, gõ chữ: “Trời mưa rồi, muốn đi ăn lẩu không?”

“Gửi cho ai thế?”

“Trần Khoan Niên.”

!!! Tiêu Muội đỏ mặt giậm chân: “Lâm Xuân Nhi, cậu đang làm loạn đó!”

Lâm Xuân Nhi đưa điện thoại của mình đến trước mặt Tiêu Muội, mấy con chữ kia vẫn đang nằm trong ô nhập liệu, chưa được ấn gửi đi. Cô ghé mặt đến trước mặt Tiêu Muội, cười hì hì hỏi cô ấy: “Thất vọng à?”

Tiêu Muội lườm cô, xoay người lấy điện thoại của mình ra, gửi một tin nhắn: “Trời mưa rồi, muốn đi ăn lẩu không?”

“Gửi cho ai đấy?”

“Tống Thu Hàn.”

Lâm Xuân Nhi giậm chân: “Tiêu Muội! Cậu đang làm loạn đó!”

Tiêu Muội học theo, đưa điện thoại của mình đến trước mặt Lâm Xuân Nhi, tin nhắn nằm trong khung chat của Tiêu Muội đã được gửi đi. Nhìn thấy sắc mặt Lâm Xuân Nhi thay đổi, Tiêu Muội cười to: “Lâm Xuân Nhi, cậu sợ à?”