Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Ta tin là ngươi cũng không có lá gan đó. Nhưng mà, hiện tại Chỉ Cức tiên sinh cũng không dậy ngay, chúng ta nên hồi phủ, hay là chờ đợi ở đây?”

“Vậy thì hồi phủ trước đi.” Triệu Hủ từ trong tay áo rút ra phong thư đặt lên án thượng: “Bây giờ chúng ta vẫn ở tạm tại phủ thứ sử, đêm không về, sợ chọc người ngờ vực.”

Nghĩ đến phải sớm về phủ cùng cái nhóm quan cao này đọ sức, Hiên Viên Hối chợt cảm thấy mười vạn phần mất hứng, bĩu môi nói: “Cũng được.”

Thấy y không cam tâm, Triệu Hủ đưa mắt nhìn sắc trời: “Vừa lúc dùng bữa tối, Túc Châu vị trí biên thuỳ, cũng không giống Trường An có chuyện cấm đi lại ban đêm, nếu Vương gia không mệt mỏi, không bằng đi tới chợ, thể nghiệm và quan sát dân sinh?”

“Còn có thể tiện đường dùng bữa tối!” Hiên Viên Hối trong nháy mắt giống như dâng trào nhiệt huyết, một phát kéo khuỷu tay Triệu Hủ: “Vậy còn không mau đi? Bạch Hồ, để ý kĩ Chỉ Cức tiên sinh, chuyển lời hắn, ta cùng với Vương phi ngày khác đến.”

Triệu Hủ chỉ kịp gật đầu với Bạch Hồ, đã bị Hiên Viên Hối tha đi, cười khổ nói: “Thời điểm mới quen Vương gia, ta cũng không nghĩ là ngươi có cái tính thích nhảy nhót như vậy.”

Suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng mà, ở trước mặt người khác, Vương gia vẫn là rất đúng mực. Vương gia chỉ ở trước mặt ta đàm tiếu vô kỵ, tại hạ có nên đắc chí một hai phần hay không đây?”

Có chút thẹn thùng khó giải thích được, nhưng cũng không cách nào phủ nhận, Hiên Viên Hối không thể làm gì khác hơn là chun mũi, nói: “Bản vương là để mắt tới ngươi, còn không tạ ân?”

Triệu Hủ cười với y: “Thần cảm động đến rơi nước mắt.”

Hiên Viên Hối khá là thận trọng gật gật đầu, xe ngựa vừa vào chợ, y vén rèm lên, vội vàng quan sát cảnh phố.

Bất tri bất giác, từ ngày kết hôn đến hôm nay, đã qua hơn năm tháng, Triệu Hủ không thể không thừa nhận, trước kia cảm thấy hắn cùng với Hiên Viên Hối chỉ vẻn vẹn như quân thần, những ngày sau cùng lắm có thể gọi là liêu thuộc (người đi theo quan lại quý tộc); mà hiện nay xem ra, đoạn đường này tuy không thể nói đã biết hết nhân ý, nhưng cũng là vượt xa kỳ vọng, đặc biệt về phía Hiên Viên Hối lại là niềm vui bất ngờ của hắn.

Nguyên bản, thiên tử cùng Hậu đảng tranh chấp, Triệu Hủ cũng còn chưa ổn định, nhưng hôm nay, coi như hắn không có cái danh vị Túc vương phi, hắn cũng sẽ tuyệt đối đứng ở bên Hiên Viên Hối.

Cứ việc vì y tuổi từng trải có hạn, khó tránh khỏi gặp chuyện bị hoảng loạn một chút, tính khí kiêu căng nhiều tật xấu, nhưng sau này nếu có thể thượng vị, y hoàn toàn có thể coi là hiếm thấy.

Tuổi còn nhỏ, đã biết vì phụ hoàng trù tính, thậm chí tự thỉnh rời kinh, tìm hi vọng xa xôi ngoài nơi ngàn dặm lạnh lẽo, đủ thấy trung hiếu kiên dũng; một đường đi từ đó tới nay, đêm tối gấp rút lên đường, ăn gió nằm sương, Triệu Hủ còn cảm thấy không chống đỡ nổi, nhưng y thì chưa từng oán giận nửa câu, vẫn có dư lực chuyện trò vui vẻ, cổ vũ sĩ khí, đủ thấy kiên nhẫn khoáng đạt; lúc trước bị Triệu Hủ chỉ trích ngay mặt, mặc dù có khí phách trốn đi, mà cuối cùng vẫn tỉnh ngộ tạ lỗi, đủ thấy tự xét công bằng; ở trước mặt Đặng đảng lập dị tự sức, làm ra một bộ dáng thư sinh tao nhã nhu nhược, trầm mê phong hoa tuyết nguyệt, kì thực võ nghệ khá tốt, càng quen đọc binh thư, đủ thấy lòng dạ tâm cơ.

Đáng nhắc tới hơn chính là, Triệu Hủ mỗi khi cùng y thảo luận vấn đề quyền mưu thao lược, y hơn nửa đều có thể lập tức tâm lĩnh thần hội, coi như lúc đầu không thể, chỉ suy nghĩ thêm một chút là cũng đã bách thông, còn học một biết mười, có thể thấy được dịch thấu linh tuệ.

Đương nhiên, Triệu Hủ nâng cằm nhìn tường tận gò má y, thầm nghĩ nếu y xấu hơn vài phần, e sợ cảm giác hiếm thấy này cũng tan thành mây khói…

“Làm sao vậy?” Hiên Viên Hối đột nhiên quay đầu lại, màu xanh thẳm trong mắt phản chiếu lục nhai đăng hoả, mơ hồ như đoá sen hồng.

Mãi đến tận khi bàn tay cùng ngón tay khớp xương rõ ràng của y hua hua mấy cái trước mặt, Triệu Hủ mới phục hồi lại tinh thần: “Ta đang nghĩ, nên mua cái tửu quán ở dưới, vừa có tác dụng ở giữa liên lạc, vừa có thể thường xuyên đến tiêu khiển mua say.”

“Mua say… Một say giải ngàn sầu?” Hiên Viên Hối xuống xe trước, kéo Triệu Hủ cùng xuống theo.

“Lưu Tiên cư, khẩu khí thật là lớn.”

Nghĩ đến hẳn là tửu quán to lớn nhất Túc Châu, khí nóng ấm toả ra, rộn rộn ràng ràng, có khách thương từ thiên nam địa bắc tới uống rượu mua vui, cùng thương lượng chuyện quan trọng, còn có Hồ cơ chung quanh mời rượu, náo nhiệt cực kỳ.

Hai người chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, tùy ý gọi mấy món điểm tâm.

Hiên Viên Hối nhìn trên đài toàn Hồ cơ đang múa không chớp mắt.

Triệu Hủ nhíu mày, cười nói: “Thật là nhiều mỹ nhân, lang quân vậy mà lại coi trọng?”

Hiên Viên Hối chậm rãi lắc lắc đầu “Trước từng thấy mẫu thân nhảy múa.”

Thời điểm y bảy, tám tuổi đã chịu nỗi đau mất mẹ đẻ, khó tránh khỏi mặt lộ vẻ phiền muộn, Triệu Hủ tự mình uống một chén: “Vừa mới rồi ngôn ngữ của ta có sai lầm, tự phạt một chén.”

Hiên Viên Hối cũng không khách khí, uống rượu trong chén của mình: “Người không biết không có tội, huống hồ giữa hai chúng ta, không cần khách khí như thế?”

Hai người im lặng không lên tiếng uống rượu dùng đồ ăn, Triệu Hủ đột nhiên dừng một chút, nhìn sang hướng nào đó cười nói: “Nếu Thẩm huynh đã đến, không chào hỏi, e sợ là không đủ lễ nghĩa rồi?”

Hiên Viên Hối quay đầu nhìn theo, quả thấy một văn sĩ phi y ngồi một mình một góc tửu quán, cũng vừa thẳng hướng mà nhìn lại.

Theo ký ức mơ hồ trong đầu, người này không phải Trưởng Sử Vương phủ Thẩm Mịch, thì là ai?

Chẳng trách vừa mới rồi Triệu Hủ một lời hai ý nghĩa, đây không chỉ là ngẫu nhiên gặp tại tửu quán, càng là ám chỉ Thẩm Mịch đã đến Túc Châu cũng không đến thỉnh an, có vẻ mất thể thống.

Thẩm Mịch phân phó vài câu với tiểu nhị, tự mình bưng chén rượu đi tới, đối hai người bọn họ làm cái ấp: “Cấp hai vị thỉnh an.”

Hiên Viên Hối liếc mắt nhìn sang Triệu Hủ, không đáp lời, ném Thẩm Mịch qua cho Triệu Hủ, chỉ lầm lũi uống rượu dùng đồ ăn.

Triệu Hủ nhàn nhạt liếc ông một cái: “Đến từ khi nào?”

Thẩm Mịch khí định thần nhàn: “Ngày hôm trước vừa đến.”

Cũng chỉ so với bọn họ chậm hơn hai ngày…

“Sao vậy, Lương châu Tuyên vương chưa từng lưu ngươi? Hay là An Dương hầu chiêu đãi không chu đáo?” Triệu Hủ lành lạnh nói.

Thẩm Mịch nhìn quanh một tuần: “Nơi này nhiều người nhiều miệng, nhất định phải nói ở đây?”

Triệu Hủ hơi nghiêng đầu, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười cười, quay đầu nhìn Hiên Viên Hối: “Kia tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, không bằng một lời nói ra?”

Hiên Viên Hối lười biếng liếc mắt quét qua Thẩm Mịch một cái, gật gật đầu.

Thẩm Mịch cung kính khom người, ngồi xuống lập tức vì bọn họ rót rượu: “Nhà ta lớn nhỏ vẫn còn ở Trường An, đợi đến mùa thu, sẽ đưa bọn họ đến sau.”

“Cốt nhục đoàn tụ, là niềm hạnh phúc gia đình, Thẩm huynh có phúc lớn.” Triệu Hủ có hơi kinh ngạc, nhưng thực sự không mò ra nội tình của ông, nên không thể làm gì khác hơn là cười ha hả.

“Phải, ta lúc đến nghe, nói là vương phủ vẫn còn xây dựng, vừa vặn ta từng nhận chức công bộ lang trung, như thế nào cũng coi như là có chút tâm đắc. Nếu hai vị yên tâm, không bằng giao cho tại hạ toàn quyền quản lý?”

Triệu Hủ có chút do dự bất định, dù sao đối với nội tình của Thẩm Mịch hắn biết rất ít, mà Thẩm Mịch này bề ngoài thực sự không thể phỏng đoán.

“Đường đi tới đây, vô luận Quan Đông, Hàm Dương, hay là Hoài Nam ở xa vạn dặm, đều là cảnh dân sinh khó khăn, nhớ đến cũng là một đoạn tận khổ tâm.” Thẩm Mịch nhìn hai mắt Hiên Viên Hối, từng chữ nói ra.

Triệu Hủ rõ ràng nghe thấy Hiên Viên Hối thở dài một hơi, rồi lập tức Hiên Viên Hối nâng chén cười nói: “Vậy đành làm phiền Thẩm đại nhân, đến, một đường khổ cực, ta vì Thẩm đại nhân đón gió.”

Hơi suy nghĩ, Triệu Hủ đã hiểu được, oán trách liếc mắt trừng Hiên Viên Hối một cái: “Vừa mới rồi ngôn ngữ thất lễ, kính xin tôn thượng thứ lỗi, chén này ta mời đại nhân.”

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: thời điểm Vương phi nhìn Vương gia tự mang mỹ đồ…

Cuối cùng đã hô ứng với ám ngữ “Hao lý hành” của Độc Cô quý phi lúc trước:

Quan Đông có nghĩa sĩ, hưng binh thảo quần hung.

Sơ kỳ hội Minh Tân, nãi tâm tại Hàm Dương.

Hoài Nam đệ xưng hào, khắc tỳ vu bắc phương.

……

Bạch cốt lộ vu dã, thiên lý vô kê minh.

Sinh dân bách di nhất, niệm chi đoạn nhân tràng.

“Hao lý hành” là tên một bài nhạc thơ của Tào Tháo

Quan Đông có nghĩa sĩ,

Dấy binh dẹp nhiễu nhương.

Bắt đầu họp Mạnh Tân

Lòng vẫn ở Hàm Dương.

Quân hợp sức không đều

Ngần ngừ rồi chia đường.

Thế lợi bắt người tranh

Giết nhau co như thường.

Hoài Nam em xưng đế

Khắc ấn ở Bắc phương.

Giáp trụ sinh chấy rận,

Muôn dân bị tử thương!

Xương trắng phơi ngoài nội

Tiếng gà vắng dặm trường

Trăm người còn sống một,

Ai nghĩ chẳng đoạn trường.

(Bản dịch thơ của Nguyễn Bích Ngô)