Túc vương sẵn sàng ra trận, mài đao soàn soạt, đem hận ý tích từ năm này tháng nọ hóa thành biển máu lưỡi dao.

Túc vương phi cũng rất nhàn nhã, cho nên còn có thời gian nhàn hạ hẹn Thẩm Mịch cùng thả câu.

“Điện hạ.” Thẩm Mịch chậm rãi nói: “Kỳ thực trước Thái phi đi tìm thần.”

Triệu Hủ cũng không ngoài ý muốn: “Nghĩ bà chỉ là quan tâm Vương gia ngọc thể, vẫn chưa đề cập việc khác.”

Thẩm Mịch gật đầu: “Đúng vậy, mặt khác lúc trước không phải Vương gia sai người đi tìm Thế tử Lang Gia vương, vì thân đệ Thái phi lúc trước cũng phải chuyển tới Lĩnh Nam, cho nên cũng thuận tiện cùng tìm. Hình như tên là Độc Cô Viên, ở Lĩnh Nam cưới nữ tử địa phương, lại sinh hai vị công tử, bây giờ cũng đã đến tuổi có thể lên ngựa bắn tên.”

Triệu Hủ cười nhạt cười: “Bên Túc Trữ Ân thì sao? Quân công bên hắn thoạt nhìn có vẻ tốt hơn, cũng có thể tính là người cũ của Bạch Nhật xã, nhiều ít cũng giúp đỡ chút.”

“Cái gì cũng không gạt được điện hạ.” Thẩm Mịch tìm từ thích hợp nói: “Thần cho là Thái phi mặc dù hồ đồ, nhưng đến cùng trên ngọc điệp vẫn là dưỡng mẫu của Vương gia, ngày sau Vương gia đăng cơ, một danh thái hậu là không thể nào lệch được.”

Dây câu hơi run một chút, Triệu Hủ bất động thanh sắc chờ, mãi đến khi dây câu chìm hơn, mới đột ngột giật lên, một con cá mè cực mập bị kéo nổi trên mặt nước, giãy dụa trên đất mấy lần, bị gã sai vặt nhặt bỏ trong giỏ cá.

“Độc Cô gia đúng là công lao hãn mã, so với đã Hách Liên thị sớm đầu Đặng, không biết tốt hơn bao nhiêu.” Triệu Hủ mạn bất kinh tâm tiếp tục móc mồi vào lưỡi câu: “Ngươi có lòng tốt tới hoà giải, ta biết. Chỉ là, ta quái lạ vô cùng, việc ta không thèm để ý, làm nhục ta ra sao, ta cũng coi nhẹ như mây gió. Nhưng nếu như phạm vào tối kỵ của ta…”

Hắn không nói tiếp, Thẩm Mịch xa xôi thở dài: “Trước mắt không tính chúng thần ở Trường An, ngươi cũng biết dưới trướng Vương gia có bao nhiêu Bạch Nhật xã, bao nhiêu bộ hạ cũ của Hiên Viên Hoàn, bao nhiêu Sĩ tộc, bao nhiêu cựu thần Túc Châu?”

Đáy nước nhẹ gợn sóng, Triệu Hủ không khỏi nín thở ngưng thần: “Bạch Nhật xã hai phần mười, bộ hạ cũ Hiên Viên Hoàn ba phần mười, Sĩ tộc một thành, còn lại là cựu thần Túc Châu.”

“Chỉ là trong số các cựu thần Túc Châu, cũng có nhiều có can hệ với Bạch Nhật xã, hoặc là xuất thân Sĩ tộc. Như ta vốn là phụng Bạch Nhật xã lên phía bắc giúp đỡ Vương gia, Triệu Khôi xuất thân Sĩ tộc. Nếu như coi là cùng nhóm, Bạch Nhật xã phỏng chừng tương đương bộ hạ cũ của Hiên Viên Hoàn.”

“Ta hiểu ý của đại nhân, đại nhân sợ ta chịu thiệt.” Triệu Hủ cười cười: “Chỉ là Thẩm đại nhân, lời nói này khó nghe, ngày sau triều đình là của Vương gia, vinh nhục hưng suy của mọi người đều trong một ý nghĩ của y, giờ khắc này ngươi và ta khổ tâm tính toán thì có ích lợi gì đâu? Trong lòng ta rõ ràng, Thẩm đại nhân nhất định là nghĩ trở lại thời Ân Trạch thái bình thịnh thế, Lũng Tây môn phiệt, Hà Đông Sĩ tộc cùng với hàn môn kiềm chế lẫn nhau… Độc Cô thị cũng được, Hách Liên thị cũng được, đã là cùng đường mạt lộ, nơi nào còn có thể làm một trong ba chân? Không trở về được nữa…”

Thẩm Mịch sâu sắc cảm thấy hắn nói có lý, không khỏi lo lắng: “Nhưng nếu chỉ có hai phe thế lực, cuối cùng triều đình chẳng phải là dễ chìm đắm vào đảng tranh?”

“Đảng tranh?” Triệu Hủ cười lạnh: “Hà tất phải tránh như tránh hồng thủy mãnh thú, các đời xưa nay, có đời triều đình nào mà không bè cánh đấu đá, một mất một còn? Triều đình tương lai của Vương gia, cũng sẽ là như vậy. Ngươi không cần vì Thái phi hoà giải, ta biết bà đánh chủ ý gì, muốn cho đệ đệ của bà được phong vương khác họ, đừng hòng!”

Thẩm Mịch cả kinh, nhanh chóng biện bạch: “Thái phi vẫn chưa như vậy…”

“Bà ấy nghĩ Vương gia là ngốc sao? Một chức vương tước tùy ý loạn phong?” Triệu Hủ thẳng thắn ném cần câu qua một bên, vuốt vùng eo lúc trước bị thương, hít sâu một hơi: “Thiên hạ còn chưa xác định, tưng người đã bắt đầu ý nghĩ phong thưởng, cũng chẳng có bao nhiêu tiền đồ. Chương Thiên Vấn cùng Thôi thị có giao tình, ngược lại thật ra không đáng lo, Túc Trữ Ân là cựu thần Túc Châu, cũng từng nhận ân điển của ta, ta cũng không lo lắng. Ta bây giờ lo lắng duy nhất chính là Đậu Lập…”

Hắn không nói tới một chữ Trương Nhân Bảo, Thẩm Mịch trong lòng cũng nắm chắc, vẫn chưa vạch trần: “Hắn tuy là bộ hạ cũ của Hiên Viên Hoàn, nhưng tổ tiên là huân quý Lũng Hữu.”

Triệu Hủ nhìn nước chảy xiết, chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ, Vương gia từ lâu đã không còn là Túc vương trong quá khứ, rất nhiều chuyện y có thể sớm đã dự định, chúng ta hi vọng phỏng đoán cũng là uổng phí tâm cơ, việc phong thưởng, ta không quản.”

Thẩm Mịch cực kỳ kinh ngạc, Triệu Hủ có bao nhiêu quyền trọng, không ai rõ ràng hơn ông, bây giờ hắn đạm bạc rộng lượng như thế này, ngược lại là làm cho ông nhìn với cặp mắt khác xưa.

Triệu Hủ quay đầu cười, thoáng chốc lại trở thành công tử Sĩ tộc thanh cao: “Thẩm đại nhân vừa đến, rất nhiều chuyện ta có thể buông tay không quản, vừa vặn cũng cho ta điều dưỡng mấy ngày. Chỉ là sợ ta phải mượn con rể tốt của ngươi dùng một lát, không biết Tư Mã có để ý?”

Thẩm Mịch mặc dù mơ hồ không tìm được manh mối, nhưng mấy năm thâm giao, ông tự nhiên cũng biết năng lực Triệu Hủ, chỉ cười nói: “Toàn gia trên dưới tận cung làm việc vì nhị vị điện hạ, không chỉ Triệu Khôi, Vương phi có bất kỳ việc gì muốn ta đi làm, xin cứ việc phân phó.”

Triệu Hủ ý vị thâm trường nhìn ông: “Vị Vương phi này ta không làm đã lâu.”

Thẩm Mịch cười như cáo già đắc đạo: “Thời điểm đại điển sắc phong, nếu như điện hạ tức giận, cứ giao cho thần xử lý.”

Triệu Hủ cũng cười: “Tư Mã làm việc, ta nhất quán yên tâm.”

Khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là, từ khi Thẩm Tư Mã đến, Triệu Hủ dường như quên mất mình còn là Tư Đồ, trái lại toàn tâm toàn ý làm Vương phi.

Chỉ có người thân cận như Hiên Viên Hối, Triệu Khôi mới hiểu được, bây giờ Triệu Hủ không hề nhàn rỗi hơn so với lúc trước độc chưởng một quân.

Hiên Viên Hối nâng cằm, nhìn Triệu Hủ vừa tìm đọc sách, vừa hạ bút như bay: “Ngươi không phải không ưa nhất nhóm hủ nho, làm sao hôm nay lại cũng học theo kinh điển.”

Triệu Hủ giương mắt nhìn y: “Giả ngu.”

Hiên Viên Hối ngượng ngùng cười: “Ta chỉ là mãng phu, chỉ biết công thành đoạt đất, không bằng Thập Cửu Lang biết nhìn lâu dài.”

“Việc này, ta cũng chỉ là nghĩ một chương trình đại thể, cụ thể hơn, sợ vẫn phải đợi sau khi tiến vào Trường An, đi Hàn lâm viện cùng Hoằng Văn quán tìm đọc.”

Hiên Viên Hối giương khóe miệng: “Trước đã phế bỏ việc cưới nam thê không được kế thừa gia nghiệp, bằng không sau này ta kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng danh không chính ngôn không thuận.”

Bạch Tô đưa vào mấy phong thư, Hiên Viên Hối thấy là Thôi Tĩnh Hốt, không khỏi chua xót nói: “Không hổ là tâm linh tương thông giữa đồng môn trường thái học, ngay cả biên pháp cũng nghĩ tới cùng nhau.”

Triệu Hủ lườm một cái, tay bóc thư: “Ta thấy Vương gia đúng là càng sống càng đi lùi, bao nhiêu năm còn ghen tị với những thứ không có thật.”

Hắn dừng một chút, trong mắt sáng kinh người, giương mắt nhìn Hiên Viên Hối: “Vương gia lúc đó còn không chịu bảo đảm cho Thôi Tĩnh Hốt, hiện tại ngại là dù hắn muốn chết, Vương gia còn không nỡ đâu.”

Hiên Viên Hối nhíu mày, đến gần vụng về nhìn, ngẩn người: “Ta càng coi thường hắn.”