Trạm dừng chân đầu tiên của Bắc Vũ là Bắc Mỹ.

Chuyến hành trình đường dài không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ. Mặc dù trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý và tăng cường thể lực mấy năm liền, nhưng khi thực sự bước lên con đường đó, cô mới biết những thứ đó vẫn chưa đủ.

Đáng sợ nhất là, đa số thời gian cô đều ở trên đường, vừa không thể chăm sóc da, vừa có bụi bặm, nắng gió. Nên chỉ sau một tháng trời, cô đã trở thành một con nhóc đen thui.

Cũng may ba cô gái đều rất mong đợi vào con đường phía trước, nên không có ai rút lui cả, mà vẫn rất hưng phấn chờ đợi cuộc hành trình tiếp theo.

Một tháng sau, ba cô gái đặt chân đến đất Mỹ, với kế hoạch là đi từ bờ biển Đông đến bờ biển Tây.

Tuy đều là con gái, nhưng ngoại ngữ đều khá tốt, nên cuộc hành trình cũng khá thuận lợi.

Khi đến Arizona (*), Bắc Vũ đột nhiên bị bệnh.

(*) Arizona là một tiểu bang tại tây nam Hoa Kỳ, thuộc vùng núi.

Cũng không phải là bệnh gì nặng lắm, chỉ là cảm mạo mà thôi.

Cùng lúc đó ba người cũng mệt mỏi, nên quyết định dừng chân ở một khách sạn gần đó mấy hôm, rồi mới đi tiếp.

Hơn một tháng nay, chỉ cần có điều kiện là Bắc Vũ đều gọi video với Thẩm Lạc để báo cho anh biết mình vẫn bình an.

Khác hẳn với tính cách bình thản của anh, Thẩm Lạc chỉ cần nghe thấy một chút tin xấu của cô là lại rất lo lắng.

Lúc vừa mới tới Mỹ, bọn cô bị va chạm xe, nhưng chỉ là va chạm nhẹ thôi. Khi cô kể với anh chuyện này, anh còn định mua vé máy bay sang đây tìm cô. Sau đó cô phải khẳng định với anh là mình không hề bị thương, và chụp ảnh toàn thân cho anh xem, thì anh mới chịu bỏ qua.

Mà lần này cô bị cảm hơi nặng, cô sợ anh lo lắng, nên mỗi lần nói chuyện với anh đều giả vờ là mình đang mệt để tắt video đi.

Ba ngày sau, Thẩm Lạc liền phát hiện ra cô có vấn đề. Vậy là anh lập tức nhắn tin hỏi hai cô bạn đi cùng.

Hai cô bạn kia đã bán đứng Bắc Vũ ngay lập tức, lại còn thêm mắm dặm muối nữa chứ.

Đương nhiên Bắc Vũ không hề biết chuyện này.

Hai ngày sau bệnh của cô đã khá hơn, ba cô gái lại lên đường.

Sáng sớm hôm đó, ba cô gái đi ra đường quốc lộ để đi nhờ xe.

Đầu tháng tám là lúc thời tiết nóng nhất. Trên con đường bằng phẳng, trống trải, rộng mênh mông, chỉ có vài chiếc xe qua lại.

Người dân Mỹ cũng không nhiệt tình lắm, nên chuyện đi nhờ xe cũng khá vất vả.

Ba người đứng đợi hai tiếng liền mà vẫn không đợi được xe. Khi đang bàn nhau xem có nên đi về tìm cách khác không, thì một chiếc xe jeep đã dừng lại ở ven đường.

Vì Bắc Vũ còn chưa hết bệnh, nên được đặc cách cho ngồi nghỉ, còn hai cô bạn thì đi tới hỏi thăm chủ chiếc xe kia.

Khi hai cô bạn kia chạy tới bên chiếc xe, vừa định hỏi thăm bằng tiếng Anh, thì anh chàng lái xe đã bỏ kính râm xuống.

Hai người ngơ ngác nhìn anh lái xe, rồi hét ầm lên.

Bắc Vũ ngồi ở phía xa nghe vậy thì vội vàng đi tới:

– Sao thế?

– Anh... anh...

Một cô gái kích động đến mức không nói lên lời.

Vì hai người họ đứng ở chỗ cửa xe, nên Bắc Vũ không thể nhìn thấy người ngồi bên trong được.

Cô lại hỏi lại:

– Sao thế?

Khi cô nhìn thấy anh chàng ngồi trong xe thì cũng rất hoảng sợ. Cô đứng đờ ra đó mất một lúc, rồi mới chạy vội tới.

Thẩm Lạc đi xuống xe, rồi giang tay ra đón cô.

Bắc Vũ nhào vào trong lòng anh:

– Sao anh lại ở đây?

Thẩm Lạc lại rất bình tĩnh:

– Đến để cho em đi nhờ xe.

Anh nhìn cô một lượt rồi hỏi:

– Hết bệnh rồi hả?

– Bệnh gì? – Bắc Vũ không hiểu gì hết.

– Cảm nặng.

Bắc Vũ hỏi:

– Sao anh biết em bị cảm?

Sau đó mới nhớ ra hai cô bạn kia:

– Hai cậu nói cho anh ấy hả?

Hai cô bạn cười:

– Bọn tớ không nói gì hết! Hai người cứ tiếp tục đi, bọn tớ đi lấy hành lý.

Thẩm Lạc nói:

– Hai em lên xe đi, để anh lấy hành lý cho.

Hai cô gái kia giơ ngón cái lên với Bắc Vũ rồi ngồi lên xe.

Bắc Vũ định bê hành lý giúp anh, nhưng anh không cho.

Thu xếp xong xuôi, Thẩm Lạc lại lấy một tấm bạt để che trên đỉnh xe,

Tuy ánh mặt trời vẫn chói chang, nhưng có một lớp bạt che và có gió thổi thì mọi nóng bức đều bị xua tan. Ai nấy đều cảm thấy sảng khoái trong người.

Nhất là Bắc Vũ.

Hai người đã xa nhau hơn một tháng, mặc dù trên đường không có sức để nghĩ nhiều, nhưng vẫn đủ để nhớ một ai đó. Cứ mỗi khi gặp phải chuyện gì không thuận lợi là Bắc Vũ lại nhớ tới anh.

Chỉ có chịu khổ ở bên ngoài, thì cô mới càng nhận ra sự yên tâm khi ở bên anh.

Anh ít nói, cũng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng anh luôn xử lý mọi việc một cách hoàn hảo.

Khi thấy Bắc Vũ cứ nhìn mình mãi, thì Thẩm Lạc liền hỏi cô:

– Em nhìn cái gì?

Bắc Vũ không muốn bị hai cô bạn trêu chọc, nên chỉ nói giỡn:

– Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh đó!

Sau đó lại hỏi hai cô bạn:

– Bạn trai tớ đẹp trai nhỉ?

Hai cô bạn cũng hùa theo:

– Quá đẹp luôn! Nhất là lúc dừng xe ở trước mặt chúng ta, đẹp không khác gì ánh mặt trời cả.

Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc:

– Anh nghe thấy chưa?

Thẩm Lạc liếc cô:

– Không gặp được trai đẹp nói ngọt à?

Bắc Vũ lại nói:

– Đi khắp thiên hạ mới biết được, người đẹp nhất đang ở nhà mình.

Hai cô bạn kia cười ha ha:

– Bắc Vũ, cậu có thể đừng ngược đãi bọn độc thân này không?

Thẩm Lạc nói:

– Hai em đừng nghe cô ấy.

– Không, không, không, bọn em hoàn toàn đồng ý với cậu ấy.

May mà Thẩm Lạc không phải người dễ xấu hổ như Lý Tri Viễn.

Mãi chiều tối bốn người mới đến Las Vegas.

Suốt quãng đường đi đều là mấy thành phố hoang vắng, nên khi đến một nới phồn hoa như Las Vegas thì cả ba cô gái đều rất vui vẻ. Ba người đặt phòng ở một khách sạn lớn, để ở lại đây chơi mấy hôm.

Bắc Vũ mới khỏi ốm, nên vẫn còn hơi mệt mỏi. Nhưng vừa nhìn thấy ánh đèn lấp lánh đầy trên phố là cô lại muốn chạy đi chơi.

Hai cô bạn kia lại khuyên cô nên về phòng nghỉ ngơi, hưởng thụ thế giới hai người với Thẩm Lạc trước.

Thẩm Lạc cũng rất đồng ý với ý kiến này. Anh dẫn hai cô gái kia chơi slot machine (*) sao cho dễ thắng, rồi lôi Bắc Vũ đang muốn đi chơi về phòng.

(*) Slot Machine

Bắc Vũ bực bội:

– Em đi chơi cơ mà, nếu vì bị cảm mà không được đi chơi, thì em sẽ mốc meo mất.

Thẩm Lạc sờ trán cô:

– Hình như không bị sốt. Mở miệng ra anh xem.

– Làm gì?

– Giọng em vẫn còn hơi khàn, để anh xem xem có bị nhiễm trùng không?

Bắc Vũ không tin lắm:

– Anh biết xem bệnh à?

Thẩm Lạc nghiêm túc gật đầu:

– Ừ.

Bắc Vũ cũng cảm thấy cổ họng hơi rát, nên ngoan ngoãn há miệng ra. Ai ngờ cô vừa há miệng, Thẩm Lạc đã xông tới hôn cô.

Sau khi hôn xong, anh mới thả cô ra:

– Đã kiếm tra xong, không có vấn đề gì.

Bắc Vũ đấm anh một cái:

– Bạn Thẩm Lạc, bạn thành người xấu từ bao giờ vậy?

Sau đó chính cô cũng bật cười.

Thẩm Lạc ôm cô vào lòng:

– Đêm nay em cứ nghỉ ngơi trước đi, mai anh dẫn em đi chơi. Đường xá ở đây anh đều biết cả.

– Anh biết đường hả? Đừng nói với em anh là dân cờ bạc nha. Em là người theo chủ nghĩa khoa học xã hội, em không đồng ý cái trò này đâu đấy.

Thẩm Lạc cười:

– Em thấy anh có giống không?

Bắc Vũ cười:

– Không giống.

Thực sự thì Bắc Vũ cũng rất mệt, nên cảm thấy tối nay nghỉ ngơi rồi mai đi chơi cũng được.

Sau khi đi vào phòng tắm được một lát, Bắc Vũ liền hét ầm lên.

Thẩm Lạc vội vàng chạy vào:

– Có chuyện gì thế?

Bắc Vũ chỉ vào gương, rồi lại chỉ vào mặt mình:

– Hôm nay lúc anh gặp em đã thế này rồi hả? Vậy mà anh cũng chịu được cả một ngày nay.

Sau một tháng trời, cùng với làn da cháy nắng đen thui của cô là hàng lông mày đã lâu không tỉa, và khuôn mặt không hề trang điểm.

Nếu là một cô gái mười tám tuổi, thì như thế này còn được gọi là vẻ đẹp khỏe mạnh, chứ cô đã hai mươi tám tuổi mà còn thế này, thì chỉ được gọi là thê thảm thôi.

Đây là lần đầu tiên gặp lại anh sau một tháng xa cách, mà cô lại dùng gương mặt ma quỷ này để chào đón anh sao?

Bắc Vũ rất muốn đâm đầu chết luôn!

Thẩm Lạc lại không hiểu:

– Em không thế này, thì còn thế nào nữa?

Bắc Vũ nói:

– Chẳng lẽ anh không thấy em xấu à?

Thẩm Lạc lắc đầu:

– Có gầy hơn, đen hơn, chứ xấu gì đâu?

Khi anh nhìn thấy cô, ngoài đau lòng ra thì chẳng còn suy nghĩ gì khác cả.

Ở trong mắt anh, cô vẫn luôn là người xinh đẹp nhất.

Bắc Vũ nhíu mày:

– Thật à?

Thẩm Lạc lườm cô:

– Mau đi tắm đi. Hay là em muốn để anh tắm hộ?

– Không cần đâu! – Bắc Vũ vội vàng đẩy anh ra ngoài.

Vì tắm xong cô còn đắp mặt nạ nên một tiếng đồng hồ sau, Bắc Vũ mới ra khỏi phòng tắm.

Vừa sờ đến giường, cô đã ngủ mất luôn rồi.

Nhưng mới ngủ được một lát, cô đã cảm thấy trên người mình có cái gì đó.

Khi cô mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Thẩm Lạc đang định làm chuyện xấu. Cô mơ màng nói:

– Anh nói là tối nay nghỉ ngơi, để mai đi chơi cơ mà?

Thẩm Lạc nói:

– Em cứ ngủ đi, mặc kệ anh.

Cái gì gọi là mặc kệ anh? Anh làm vậy cô ngủ làm sao được?

Thẩm Lạc thấy cô mở mắt ra thì lại hôn cô:

– Buổi sáng ở Las Vegas không có gì chơi đâu. Sáng mai em vẫn có thể ngủ được. Tối mai anh dẫn em đi chơi. Hết ngày mai anh phải về rồi!

Bắc Vũ nghe vậy thì giơ tay ôm lấy cô ảnh.

Dù anh chưa nói gì cả, nhưng cô biết, trên đời này sẽ chẳng còn ai yêu cô như anh nữa.

Sau khi xong việc, cô lại nhớ ra một chuyện:

– Nghe nói Las Vegas là nơi kết hôn nhanh và tiện nhất trên thế giới. Em muốn đi xem thử.

Thẩm Lạc nhíu mày:

– Kết hôn hả?

Bắc Vũ nói:

– Dù sao chỉ cần không đi đăng ký thì trong nước cũng không thừa nhận mà. Chúng ta đi xem thử nhé?

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi gật đầu:

– Được.