Nửa tiếng sau, bố mẹ Bắc mới thắp hương, rút quẻ xong. Vì lúc này đã hơi muộn nên Thẩm Lạc bèn mời cả nhà Bắc Vũ ra cửa hàng đồ chay nổi tiếng ở gần cổng chùa để ăn trưa.

Đồ chay ở đây khá có tiếng, nên giá cả của nó cũng không hề rẻ. Lúc gọi món, mẹ Bắc gọi đủ mọi món trên trời dưới đất để khảo nghiệm cậu con rể tương lai. Cuối cùng bố Bắc không thể nhìn nổi nữa mà đưa trả menu cho nhân viên phục vụ:

– Gọi vậy thôi! Chúng ta có mỗi bốn người, gọi nhiều quá ăn làm sao hết được.

Mẹ Bắc lại nói:

– Ăn không hết thì đóng gói về nhà. Có sao đâu?

Bắc Vũ lặng lẽ thở dài, may mà Thẩm Lạc không phải bạn trai cô, nếu không nhìn mẹ cô như vậy thì anh sẽ chạy mất dép mất.

Trong lúc đợi đồ ăn, mẹ Bắc lại lôi một nắm bùa đưa cho cô và Thẩm Lạc.

– Đây là bùa bình an.

– Cái này là bùa trừ tà.

– Cái này là cầu công danh, sự nghiệp.

– Còn cái này là cái quan trọng nhất. Phù hộ cho hôn nhân, gia đình đấy.

Mặc dù Bắc Vũ biết đây là tình cảm của mẹ cô, nhưng khi nhìn thấy một đám bùa giấy, gỗ đào, ngọc thạch trên bàn thì cô vẫn phải bĩu môi:

– Mẹ à, mấy cái này toàn lừa đảo thôi.

– Đừng có nói linh tinh! Mấy thứ này đều là mẹ thắp hương, góp tiền công đức xin về cho con đấy.

Khác với Bắc Vũ, Thẩm Lạc lại rất chân thành cất kỹ đống bùa đó đi rồi ngoan ngoãn nói:

– Tâm thành thì sẽ linh. Cháu cảm ơn bác!

Bắc Vũ hơi bất ngờ nên quay sang nhìn anh. Không ngờ lúc nói chuyện với người lớn anh lại biết ăn nói như vậy.

Mà hình như sau khi hai người xác định mối quan hệ xong, thì anh không còn lạnh nhạt với cô nữa. Có đôi khi hai người còn trò chuyện một lúc lâu trước khi đi ngủ nữa. Mặc dù phần lớn đều là cô nói, nhưng anh cũng nghe rất là chăm chú, chứ không hề thờ ơ như trước.

...

Sau chuyến đi lần này, bố mẹ Bắc rất hài lòng về Thẩm Lạc.

Bắc Vũ nghĩ đến viễn cảnh yên tĩnh trong tương lai thì cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Sau khi đưa hai ông bà về nhà, thì Bắc Vũ và Thẩm Lạc cũng quay về nhà.

Khi đi tới đầu ngõ, thì cô quay sang cảm ơn anh:

– Cảm ơn anh về chuyện hôm nay nhé. Mẹ em có hơi khoa trương mong anh thông cảm nhé. Có thể là do bà làm việc hậu cần mấy chục năm rồi, nên mới nhiệt tình như vậy.

Thẩm Lạc mỉm cười:

– Anh thấy bình thường mà. Bố mẹ em rất thương em.

Bắc Vũ thở dài:

– Đúng vậy!

Cô có hơi bi quan về tình yêu, tình thân, nhưng từ trước tới giờ cô chưa hề nghi ngờ sự yêu thương của bố mẹ dành cho cô.

Từ bé đến lớn, cô đều không phải là con ngoan trò giỏi. Nhưng mấy năm cấp 1, cấp 2, cô vẫn luôn là "con nhà người ta" trong miệng hàng xóm, nên tính cô khá là kiêu căng. Mà nhà cô thì mẹ không nghiêm, bố lại hiền, nên Bắc Vũ lại càng phản nghịch. Đến năm cấp 3, thành tích của cô không còn tốt như trước nữa, nhưng bố mẹ cô cũng không hề mắng mỏ gì cô cả, mà còn an ủi cô, sợ cô buồn. Cho đến khi cô vụng trộm từ chức, bố mẹ cô cũng chỉ biết lo lắng cho cô, chứ chưa bao giờ nặng lời với cô. Bởi vậy cái tính thích làm theo ý mình này của cô là do bố mẹ cô chiều chuộng mà ra.

Cô nghĩ ngợi lung tung một lát, rồi mới nhớ đến chuyện chính:

– Hôm nay khiến anh tiêu pha rồi. Để em chuyển tiền cho anh nhé. Cả tiền cơm trưa mấy ngày nay nữa.

Thẩm Lạc vội vàng nói:

– Không cần đâu.

Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn anh rồi cười:

– Em không thể cứ ăn chực mãi được. Nếu không trả tiền thì sau này em không dám qua đó ăn nữa đâu.

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi nói:

– Thế này đi, hôm nào em rảnh thì chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn. Rồi để em trả tiền nhé?

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi gật đầu:

– Cũng được. Dạo này em cũng không bận lắm. Khi nào anh đi mua thức ăn thì gọi em nhé.

– Bây giờ anh đang định đi mua, rồi đi đón Phi Thuyền Nhỏ nhỏ. Hay em đi cùng luôn đi.

Bắc Vũ gật đầu:

– Vâng.

Thế là hai người cùng nhau đi siêu thị.

Bắc Vũ không biết nấu ăn, nên cũng ít khi đi đến khu bán rau củ, thức ăn ở siêu thị. Vì vậy khi cô trông thấy mấy thứ hay ho liền quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Cái này ăn ngon không? Anh có biết làm không?

Trông thấy Thẩm Lạc gật đầu một cái là cô bỏ ngay nó vào giỏ.

Vì cô đang mải nhìn nguyên liệu nấu ăn, nên không biết rằng trông hai người rất là thân mật.

Khi hai người đang chọn hoa quả, thì có một giọng nói chen vào.

– Pluto!

Bắc Vũ và Thẩm Lạc quay lại nhìn thì thấy Lí Đồng cũng đang kinh ngạc nhìn hai người.

– Chào em Lý.

Mặc dù Bắc Vũ biết Thẩm Lạc gặp Lí Đồng là vì công việc, nhưng mà Lí Đồng có ý đồ gì không, thì cô cũng biết rõ luôn.

Mấy hôm nay cô và Thẩm Lạc đang chung sống rất vui vẻ, nên cô cũng quên mất cả Lí Đồng.

Lí Đồng đẩy xe đến gần chỗ hai người, cười với Bắc Vũ, rồi quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Hôm nay em có việc ở gần đây, còn định lát nữa đến nhà anh chào hỏi. Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Mà sao hai người lại đi cùng nhau?

Thẩm Lạc trả lời qua loa:

– Mua thức ăn.

Rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, mà lại giống như đã trả lời đúng câu hỏi rồi vậy.

Bắc Vũ cười:

– Bọn chị là hàng xóm.

– Vậy à? Lần trước không thấy chị nói.

– Thẩm Lạc mới chuyển đến khu này.

Lí Đồng lại gật đầu lần nữa, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn cô thì lại thay đổi.

Thẩm Lạc không để ý tới Lí Đồng, mà lại kéo tay Bắc Vũ rồi hỏi:

– Em thích ăn nho hay nho mỹ?

Bắc Vũ vội vàng rút tay mình ra rồi cười gượng:

– Gì cũng được.

Thẩm Lạc quay sang nhìn cô, còn cô thì giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Bắc Vũ cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa. Chẳng lẽ cô sợ người khác biết cô và Thẩm Lạc có thỏa thuận yêu đương sao? Nhưng mà rõ ràng hai người đã nói là đi ra ngoài thì giả vờ làm người yêu rồi mà.

Tất nhiên là mấy chi tiết này đã rơi vào trong mắt Lí Đồng rồi. Theo Lí Đồng thấy, thì dù Bắc Vũ được coi là xinh đẹp, nhiều tiền, nhưng cô cũng chỉ là chủ cửa hàng online nho nhỏ thôi.

Tất nhiên Lí Đồng không hề ghét Bắc Vũ, mà ngược lại cô ấy còn cảm thấy hai người khá hợp nhau, có thể chơi với nhau được. Nhưng dù vậy thì Lí Đồng cũng không thể tin được là kiểu người không dính khỏi lửa như Thẩm Lạc lại sẽ yêu đương với một cô gái như Bắc Vũ.

Lí Đồng cười gượng:

– Ừm, Pluto. Không biết bây giờ anh có rảnh không? Em muốn góp ý với anh về vấn đề đấu giá sắp tới.

Thẩm Lạc vẫn không quay đầu lại:

– Chuyện công việc cô có thể gửi mail cho tôi.

Lí Đồng bị anh nói vậy thì xấu hổ, bèn quay sang hỏi Bắc Vũ:

– À chị Bắc Vũ. Cuối tháng này câu lạc bộ có mở tiệc, chị có đi không?

Năm nào câu lạc bộ cũng mở tiệc vào khoảng thời gian này, mà Bắc Vũ là hội viên cao cấp nên tất nhiên là cô sẽ đi rồi. Vì vậy cô gật đầu:

– Chị có đi.

Lí Đồng cười:

– Em nghe nói ban tổ chức có mời cả người đẹp nhiếp ảnh An Lộ đấy.

Sau đó lại quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Pluto, anh có biết An Lộ không? Lần trước cô ấy có nhận phỏng vấn của tạp chí bọn em. Em có xem qua ảnh cô ấy chụp, có mấy chỗ rất giống của anh đấy.

– Không biết.

Thẩm Lạc đáp.

Bắc Vũ quay sang nhìn Thẩm Lạc đang chọn hoa quả. Vẻ mặt anh rất bình thản, có vẻ như anh không có chút hứng thú gì với Lí Đồng và câu chuyện của cô ấy cả.

Ngược lại cô thì có biết An Lộ. Nhưng phong cách chụp ảnh của cô ấy không phải kiểu cô thích, nên cô cũng không chú ý nhiều. Cô chỉ biết người đẹp nhiếp ảnh là nhãn hiệu của cô ấy thôi.

Mặc dù Lí Đồng mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng dù sao cô ấy cũng là phó chủ biên của một tạp chí rồi. Khi thấy thái độ của Thẩm Lạc như vậy, thì cô ấy cũng không muốn bắt chuyện tiếp nữa, nên chỉ cười:

– Vậy anh chị mua tiếp đi, em đi trước.

Khi Lí Đồng đi rồi, Bắc Vũ lại quay sang nhìn Thẩm Lạc. Thấy mặt anh vẫn lạnh lùng như ban nãy, thì cô cố ý chọc anh:

– Sao anh lại lạnh nhạt với tiểu Đồng thế? Em thấy có vẻ em ấy thích anh đấy.

– Vậy à? Vậy thì càng phải lạnh nhạt.

– Vì sao?

– Vì thỏa thuận của chúng ta có tính chất biệt lập. Anh là người rất tuân thủ hiệp ước.

Bắc Vũ ồ một tiếng rồi nói tiếp:

– Anh không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Dù sao chúng ta có thể hủy bỏ thỏa thuận bất cứ lúc nào mà.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo:

– Em có thấy cái hợp đồng nào mà thời gian có hiệu lực chưa đến một tháng không? Cho dù là thuê phòng thì hợp đồng cũng là một năm.

Bắc Vũ tính một lát, hình như còn hai ngày nữa mới được một tháng.

Cô gãi đầu, rồi nói thầm:

– Em chỉ thấy là không cần phải nghiêm túc quá thôi mà. Có phải yêu đương, kết hôn đâu mà.

Thẩm Lạc không nói thêm gì nữa.

Cho đến tận khi hai người ra tính tiền, Thẩm Lạc cũng vẫn không nói lấy một lời.

Khi Bắc Vũ đang trả tiền thì Thẩm Lạc lại yên lặng sắp xếp đồ vào túi, rồi trực tiếp xách đồ đi luôn mà không thèm đợi cô.

Lúc này Bắc Vũ mới phát hiện anh có vấn đề. Cô vội vàng trả tiền rồi đuổi theo anh:

– Sao anh không đợi em?

Bình thường Thẩm Lạc cũng đã lạnh lùng rồi, thì lúc này biểu hiện càng rõ ràng hơn.

Anh không trả lời cô.

Bắc Vũ nhíu mày, không hiểu gì hết.

Anh đi rất nhanh, nên cô chỉ có thể đi theo phía sau.

Cho đến khi hai người đi vào trong ngõ, cô mới giật mình.

Chẳng lẽ là do lời nói ban nãy của cô?

Từ khi ký thỏa thuận đến nay, cô cũng thấy được anh là người rất nghiêm túc, cho nên anh cũng rất nghiêm túc với bản thỏa thuận này. Mà lời nói ban nãy của cô đã làm anh cảm thấy cô không hề nghiêm túc với nó.

Một người nghiêm túc và một người không nghiêm túc ký thỏa thuận với nhau, thì người nghiêm túc sẽ cảm thấy không vui, thậm chí là không đáng.

Mà Thẩm Lạc hoàn mỹ như vậy, cô phải may mắn lắm mới gặp được anh. Sao vừa rối cô lại đẩy anh ra ngoài chứ?

Nếu anh mà đi theo người khác thật thì cô đi đâu tìm một người giống vậy chứ?

Đầu cô bị lừa đá rồi à?

Vì vậy Bắc Vũ vội vàng chạy lên ôm lấy cổ anh:

– Vừa rồi chỉ là em thăm dò xem anh có khuynh hướng vi phạm thỏa thuận không thôi mà. Anh mà có gì đó với cô nào khác, thì phải bồi thường đấy.

Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô:

– Có thật là thăm dò không?

Bắc Vũ gật đầu:

– Đương nhiên rồi, mà kết quả thăm do còn khá tốt nữa chứ. Chứng tỏ là anh không có loại khuynh hướng này. Em thấy rất hài lòng.

Sắc mặt Thẩm Lạc dịu đi:

– Vậy là do anh hiểu lầm.

Quả nhiên người thông minh đều rất thẳng thắn. Bắc Vũ đắc ý gật đầu:

– Tất nhiên là do anh hiểu lầm rồi. Em là người rất tuân thủ thỏa thuận đấy. Mà anh không biết An Lộ thật à?

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Đây cũng là thăm dò à?

...