-Cô trở về phòng đi, không có lệnh của tôi, không được phép đi đâu cả. Thiên Thành, cậu vào phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.-Cậu hai buông tay An Ninh ra và ra lệnh cho cô.

An Ninh gật đầu nghe theo lời cậu. An Ninh nhìn theo bóng cậu hai, một cái bóng khiến người khác cảm thấy an toàn và tràn đầy sinh lực. Dường như cô đã để mọi người chi phối mình quá nhiều mà quên mất rằng trên tai cô vẫn còn dấu hiệu của cậu hai.

……………

Cậu hai đóng cửa lại, cậu đặt trước mặt cậu út một ly rượu và một chai rượu.

-Có muốn uống một chút không?-Cậu ngượng ngùng hỏi Thiên Thành

-Không, em không biết uống rượu.

Cậu hai gạt gật đầu, cậu lấy trong túi áo ra một lon nước cam rồi lại đặt trước mặt cậu út.

-Uống đi, tôi mua lúc ở sân bay, nhưng chưa kịp uống.

-Có chuyện gì cần nói với em sao?-Cậu út vừa mở lon nước vừa hỏi.

-Có lẽ đây là lần đầu chúng ta ngồi nói chuyện với nhau như thế này, dù sao chúng ra cũng đã là người một nhà. Vậy tôi nói thẳng nhé.

-Anh cứ nói.

-Cậu….cậu thích An Ninh đúng không?

Cậu hỏi thẳng của Thiên Bảo làm cậu út không khỏi giật mình.

-Sao anh lại hỏi me như vậy? À không, sao anh lại nghĩ như vậy?

-Ánh mắt cậu khi nhìn An Ninh rất khác, ngay từ hôm chọn hầu gái, cậu đã luôn nhìn cô ấy.

Thiên Thành không nói gì, cậu chọn cách ngồi im như một lời ngụy biện tốt nhất, có nói cậu cũng không biết nói gì lúc này. Cậu không thể nhận nó, cũng không thể dối lòng mà phủ nhận được sự thật rằng cậu đã bị An Ninh mê hoặc.

-Tôi nói thế này không biết có phải hay không. Nhưng dù là tình cảm gì đi chăng nữa, cậu cũng nên dừng lại trước khi không bước ra khỏi nó được.

Thiên Thành ngỡ ngàng trước những lời Thiên Bảo nói, trong mắt cậu, Thiên Bảo luôn là một kẻ chơi bời đàu óc ấu trĩ xáo rỗng luôn chỉ nói những lời vô nghĩa. Nhưng lúc này đây, qua ánh mắt đó, cậu có thể nhận thấy một người anh thực thụ, một người anh đang dạy bảo đứa em.

-Tại sao chứ? Tại sao lại không được chứ? Anh có quyền thích hầu gái còn em thì không sao?

-Đó đã là chuyện quá khức, mong cậu đừng nhắc lại nữa.-Thiên Thành tức giận đập bàn.

-Sao, động chạm vào nỗi đau của anh ah? Anh là con ruột của mẹ, anh là dòng máu chính tong của Lưu Đông gia, em chỉ là một đứa được nhận nuôi, việc em yêu ai, việc em thích ai cũng đâu ảnh hưởng đến dòng họ này chứ.

-Tôi không cho phép cậu nói như vậy, cậu thừa biết, mẹ yêu cậu nhất, bà ấy sẽ làm gì với AN Ninh nếu như cậu tiếp tục tiến về phía cô ấy. Cậu thật sự không nghĩ cho cô ấy sao?

Thiên Thành đứng dậy, cậu quay mặt bước ra khỏi phòng, trước khi đi cậu nói với lại như một lời khẳng định.

-Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ được cô ấy, em sẽ không để mẹ làm tổn hại cô ấy.

-Trước lúc ấy, cậu cần cướp cô ấy khỏi tay tôi đã.-Cậu hai nói chắc như đinh đóng cột.