Tôi không biết mở lời với hắn thế nào, cũng không biết là phải nói với hắn ra sao, chỉ có thể nén đi nước mắt. Hít một hơi rồi đánh trống lảng:"Đừng kể nữa, anh cũng mệt rồi, dậy ăn cháo nhé"

Hắn lắc đầu tỏ ý không muốn ăn. Nhưng tôi không thể nhìn hắn như vậy. Đỡ hắn qua một bên rồi với lấy tô cháo đã chuẩn bị sẵn trên bàn, múc từng thìa, thôi thật khẽ rồi đưa đến môi hắn. Hắn rất phối hợp mở miệng để tôi đút cho hắn ăn, từng thìa, từng thìa như vậy. 

Tôi biết hắn rất khó khăn khi nuốt trôi những thìa cháo mà tôi múc. Nhưng cũng không thể siêu lòng mà bỏ mặc hắn nhịn đói. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn tôi khi tôi đút xong. 

"Sao thế?"

"Hôm nay em rất khác"

Tôi cười cho có lệ:" Khác sao? Tôi thấy anh cũng rất khác thường ngày, hay là tôi lây bệnh của anh rồi nhỉ?" 

Tôi nói nửa đùa nửa trêu. Hắn mở miệng nói "ngu ngốc".

Tôi thở dài một hơi, đúng vậy. Trong lòng hắn tôi vẫn luôn là đứa ngu ngốc chỉ biết khóc nhè và làm việc theo bản tính. Chỉ có điều lần này lại không phải như vậy.

Từ trên giường bước xuống nhìn hắn hồi lâu rồi cúi đầu:"Việc công ty anh tính làm như thế nào?"

"Không phải em để Chu Gia Hân làm sao? Hắn tự biết cách làm của mình"

Tôi trố mắt ngạc nhiên nói:"Là anh giao công ty cho hắn"

Trời đât, giao công ty của mình cho con trai của đối thủ. Chuyện này chắc cũng chỉ có hắn dám làm.

Hắn cười khẽ rồi nói:"Không phải là tôi, mà là em giao cho hắn, buổi họp ngày hôm qua không biết hắn đã biểu diễn tiết mục gì rồi"

Người tôi bỗng dưng hóa đá. Liền chạy đi chạy lại chuẩn bị. Hắn không đến công ty được thì tôi sẽ đi thay hắn. Không thể để công sức hắn cố gắng bao năm dần bị hủy hoại như vậy được. Tôi cũng không thể để phòng biên tập vui vẻ thành một văn phòng uy nghiêm chỉ biết làm, làm, và làm.

"Anh ở đây nhé, tôi đến công ty một lát. Ít nhất cũng phải ra dáng thư kí một chút chứ nhỉ?"

Hắn cười cười không nói. Ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn tôi rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Vì sợ đánh thức hắn nên tôi đi rất khẽ, hôm nay tôi không đến công ty mà đi về nhà của mình. Tôi muốn gặp Mộc Lan - mẹ của tôi để nói chuyện cho rõ một lần. Câu chuyện của hắn như đánh thức tôi, dù tôi không thể nhớ lại cái kí ức mơ hồ thời còn bé nhưng tôi vẫn biết rõ qua lời kể của hắn và nhìn nhận chúng với một gốc nhìn của người lớn. Là con nút, tôi không chấp nhặt chuyện cũ vì nó, tôi chỉ tìm mẹ. Nói về chuyện thầy cúng năm xưa....

Đi qua các góc hẻm quen thuộc tôi trở lại với căn biệt thự ngày xưa. Tôi đi vào trong nhà, bà Thím ngỡ ngàng nhìn tôi không nói thành lời. Tôi cũng không cười vui vẻ với bà như lúc trước. Chỉ nhìn bà một cái rồi đi vào trong, dù sao suốt hai mươi hai năm tôi cũng quen thuộc với khung cảnh nơi đây quá rồi. 

Những ngày bình thường như thế, bố sẽ đi làm đến chiều, Đóa Thành thì đi học chỉ có mỗi mình mẹ ở nhà đọc báo. Tôi đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ tôi đeo cặp kính ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa. Tôi cũng chỉ cất giọng để đánh thức bà:"Mẹ".

Mộc Lan bị tiếng nói ấy làm cho giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, hai hàng lông mày nheo lại có vẻ khó chịu. Những lúc trước, tôi thấy vẻ khó chịu của bà, cũng chỉ im lặng rồi làm việc. Còn lần này, tôi bước đến rồi ngồi đối diện. Không cần xin phép cũng không cần hỏi thăm quan tâm, chỉ nhảy vào vấn đề chính. Vì bản thân tôi biết, mẹ tôi rất không ưa gì tôi cả!

"Mẹ, con muốn hỏi mẹ về chuyện mười mấy năm trước. Lúc con và Thẩm Nhật Minh bị tai nạn mất trí nhớ. Con chỉ cần làm rõ chuyện này, con sẽ rời đi"

Bà nhìn tôi có vẻ rất ngạc nhiên nói:"Con đã nhớ lại?"

Tôi gật đầu, tôi nhớ lại hay không cũng không phải là vấn đề quan trọng.   Biết đến và nhớ lại có gì khác nhau sao? Dù sao sự thật vẫn chỉ là một.

Mẹ tôi bỗng dưng thay đổi thái độ, lấy tay tháo kính cất đi, cũng đồng thời đặt tờ báo xuống. Dù năm nay mẹ đã trạc tuổi trung niên nhưng nhìn vẫn rất trẻ, chưa thấy nét già nua nào xuất hiện trên khuôn mặt mẹ.

"Năm đó, ta mời bao nhiêu là bác sĩ về để chữa bệnh cho con. Nhưng tất cả đều lắc đầu bó tay, bỗng dưng dì của con, mẹ của Triệu Mẫn từ đây mời được ông thầy cúng về. Ông làm cái gì đó mà con bỗng trở nên bình thường, dù nhà chúng ta không mê tín song thấy con khỏe mạnh, chúng ta cũng rất vui"

Bà cất giọng đều đều. Không gắt gỏng với tôi như trước. Tôi chỉ nhíu mày hỏi:" Mẹ biết ông thầy cúng đó đã nói gì không?"

"Ta không biết, chỉ biết là ông ấy nói. Nếu gia đình chúng ta yêu thương con, con sẽ lại bị bệnh mà bệnh nặng gấp đôi. Còn nếu như xa lánh, ghét bỏ con thì con sẽ trở nên bình thường. Ông ta còn nói, năm con hai mươi hai tuổi con sẽ bị bệnh, lúc ấy chỉ cần làm con đau khổ, bệnh của con sẽ khỏi."

"Mẹ tin những lời ông ấy nói sao?" Tôi hồi hộp nghe câu trả lời từ bà. Bà chỉ lắc đầu:

"Ta đương nhiên là không tin. Con ta bị bệnh, làm sao lại có thể đi nghe lời một ông thầy cúng. Nhưng khi ta dỗ ngọt con, con lại tránh xa ta. Ngược lại, ta đánh mắng con, con lại đến gần ta. Chuyện đó lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, ta không muốn tin cũng phải tin"

Tôi biết ngay trong cái chuyện của tôi là có uẩn khúc, nhưng điều nực cười nhất là...tôi chịu khổ bao nhiêu năm cuối cùng cũng chỉ vì một ông thầy cúng mà dì tôi mời về. Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện. Bản thân tôi có thể cảm nhận được, còn khao khát luôn cả tình yêu thương, tôi nào dám xa lánh  họ. Chắc tại lúc ấy, tôi ghét họ vì họ không tin tôi, cũng vì ghét luôn Triệu Mẫn. Nên mới giở bản tính trẻ con ra, nhưng nào ai biết rằng, vì thế mà tôi chịu khổ suốt bao nhiêu năm.

"Ông ấy còn nói gì nữa không?"

Bà ngập ngừng, rồi thở dài, ánh mắt nhìn phía cửa:" Đến khi con nhớ lại, ta cũng không cần phải giả vờ ghét bỏ con nữa"

Cổ họng tôi có chút nghẹn nào:" Vì mẹ không muốn giả vờ, nên ngay khi con có việc làm là bố mẹ đuổi con ra ngoài"

Bà gật đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp. Tôi cố giữ vững bình tĩnh rồi nói tiếp:" Đóa Thành đến bệnh viện cũng là do bố mẹ sắp đặt? Tiền viện phí cũng là do bố mẹ trả? Thẩm Nhật Minh cũng được bố mẹ thuê để chữa bệnh?"

Bà gật đầu. Cái gật đầu của bà như làm tôi vỡ lẽ. Những thắc mắc suốt bao nhiêu năm cũng được giải đáp. Tiền viện phí mà tôi nghĩ Thẩm Nhật Minh đã trả cho tôi cũng là do một tay bố mẹ tôi sắp đặt. Bỗng dưng tôi thấy họ xa lạ quá, thà họ đánh tôi, mắng tôi, gắt gỏng với tôi như thường ngày chứ tôi không để họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi như bây giờ.

Nếu như tôi không thể nhớ lại mọi thứ thì sao? Những uẩn khúc cũng theo tôi mà chết dần chết mòn hay sao? Nếu như Minh Tuệ không kể chuyện cho tôi nghe, tôi cũng không biết chuyện năm xưa như thế nào thì tôi cũng sẽ hiểu lầm họ cả đời ư?

Tôi trầm mặc không nói, bà cưa nghĩ là tôi đang đau lòng. Chỉ lén hỏi nhỏ nhưng có phần nghẹn ngào:"Con, có hận mẹ không, suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ cũng chỉ chờ có ngày con nhớ lại..."

Ánh mắt tôi như bị phủ một tầng sương mù. Hận ư? Không, tôi không hận họ. Thầy cúng đó nói gì làm gì, uẩn khúc khi xưa ra làm sao tôi cũng không để ý. Tôi chỉ cảm thấy mình ngu ngốc khi không nhận ra chuyện này sớm hơn, cứ mãi ôm nỗi buồn trong lòng rồi tự cô độc chính mình. Dù như thế nào, họ cũng chỉ nghĩ cho tôi, Đóa Thành, em trai tôi cũng vậy. Tôi nằm trong bệnh viện, nó tìm tôi suốt một tháng rồi chỉ để nói câu"mấy ngày nay".  Bây giờ hiểu ra, tôi cũng không còn gì vướng mắc. Bỗng nhớ lại đến hai từ "ngu ngốc" mà tôi muốn đi tìm hắn.

Tôi nhìn bà, đi đến, nắm lấy bàn tay mà tôi hằng mong ước khi còn bé. Tôi nắm chặt tay bà, khẽ nỉ non:"Mẹ"

Bà ôm chầm lấy tôi, tôi vẫn còn cảm giác được nước mắt của bà thấm ướt vai áo. Điều này làm tôi cảm thấy cảm động, chắc mỗi lần mà mắng tôi, bà đều cảm thấy đau lòng. Tôi không phải con ruột của bà thì sao chứ? Tình  cảm mẹ con, dù không phải máu mủ nhưng vẫn tràn đầy tình thương.

Tôi với bà nói chuyện với nhau, bà hỏi tôi có muốn về nhà không? Tôi lại trả lời là không rồi lấy cái cớ qua loa để bà an lòng. Đến gần trưa, tôi cũng phải trở về đề đi mua đồ ăn cho hắn nên tạm biệt bà rồi đi ra ngoài. 

Không biết là do ông trời trêu ngươi hay là do trùng hợp mà ra đến cổng. Liền thấy Thẩm Nhật Minh và Triệu Mẫn đi vào. Lần này tôi thấy họ, chỉ có họ ngạc nhiên nhìn tôi chứ tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy họ. Mỉm cười đáp lễ rồi đi ra ngoài.

"Chị, ở lại ăn trưa với bọn em, còn có cả dì nữa"

Tôi khẽ cười một tiếng, chắc là cô chưa biết là tôi với mẹ đã làm hòa với nhau. Nếu như cô đi vào trong, nói xấu tôi trước mặt mẹ, mẹ sẽ ghét cô đến mức nào.

Thẩm Nhật Minh nhìn tôi rất phức tạp. Tôi cúi đầu lẩn tránh đi ánh mắt của hắn, dù sóng mũi hơi cay cay, lòng tôi cũng đau ê ẩm nhưng tôi không được bộc lộ ra ngoài. Mỉm cười lạnh nhạt nói:"Tôi còn phải có việc ở công ty, hai người muốn vào thì cứ vào, khách sáo làm cái gì?"

Triệu Mẫn vòng tay qua, cầm lấy tay Thẩm Nhật Minh rất thân mật. Tôi bỗng nhớ đến chi tiết trong câu chuyện của hắn,"đám cưới giả".  Đây không phải cặp đôi thanh mai trúc mã từ lúc còn bé sao? Vậy cũng tốt, tôi không muốn làm kẻ thứ ba.

"Em chỉ muốn mời chị vào ăn thôi. Dù sao gia đình chúng ta lâu rồi chưa đoàn tụ"

Tôi nghe rõ từ gia đình chúng ta. Cũng chỉ cười khẽ rồi bỏ đi, bỏ lại một câu:" Đợi bố và Đóa Thành về rồi mới có thể nói là gia đình chúng ta nhé"

Hình như làm thư kí của Đình Minh Tuệ, tôi thông minh hơn hẳn!