Một tháng sau, ta nhận được thư của tỷ tỷ.

Trong thư, tỷ tỷ tránh né tất cả những rủi ro có thể gặp phải, tỷ ấy còn thuyết phục được Cố Uyên cho phép tỷ ấy tòng quân.

Cố Uyên đã thử thách tỷ ấy vài lần, tỷ tỷ mỗi lần đều vượt qua một cách thuận lợi, Cố Uyên mới đồng ý.

Trong thư, tỷ tỷ nói, cuối cùng tỷ ấy đã tìm thấy ước nguyện từ tận đáy lòng.

Tỷ ấy muốn trở thành một nữ tướng quân.

Ta vui mừng cho tỷ ấy.

Kiếp trước, nếu ta không yếu đuối như vậy, có lẽ đã không bị quân địch bắt đi, cũng sẽ không bị một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t trên tường thành.

Gần đây, ta đã bí mật gặp cha vài lần, để người ở triều đình ra sức nâng đỡ Mạnh Hàn Sơn, từ đó khiến hai vị huynh trưởng khác mẹ của hắn sinh lòng đố kỵ.

Đồng thời, ta cũng thỉnh thoảng cùng hai chị dâu chơi mạt chược.

Ta cố ý thể hiện sự cao sang, quyền quý, khiến hai chị dâu vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ lại vừa căm ghét.

Mà chẳng bao lâu sau, một tin tức khác bùng nổ, trong nội trạch tưởng chừng yên bình, lại dấy lên một làn sóng không nhỏ.

Tô Nguyệt có thai.

Con của ai, không cần nói cũng biết.

Kiếp trước, Tô Nguyệt vì hãm hại tỷ tỷ, nàng ta cố ý ngã trước mặt tỷ tỷ, hy sinh đứa bé trong bụng, chỉ để lấy được sự thương cảm của Mạnh Hàn Sơn, đồng thời triệt để chia rẽ tình cảm phu thê giữa tỷ tỷ và Mạnh Hàn Sơn.

Tô Nguyệt dùng đứa bé đó, đổi lấy thân phận quý thiếp, cũng khiến tỷ tỷ của ta tức giận đến chết, để tỷ tỷ chịu đủ oan ức và nhục nhã.

Nhưng kiếp này, sau khi Mạnh Hàn Sơn thành thân với ta, chưa từng chạm vào Tô Nguyệt.

Phải chăng đứa bé này đã được hoài thai trước hôn lễ?

Ta chỉ cười, không nói gì.

Nha hoàn thay ta bất bình: "Nhị tiểu thư, cô gia thật quá đáng! Làm sao có thể để một nữ nhân không danh không phận có thai trước?! Tiểu thư là thiên kim phủ thừa tướng, đích tử còn chưa sinh ra, làm sao có thể chấp nhận thứ tử kia?!"

Ta nhấp một ngụm trà hoa hồng, khóe môi khẽ cong lên.

Ban đầu định trêu chọc Tô Nguyệt một chút, không ngờ Mạnh Hàn Sơn lại vội vàng trở về vào giờ này.

Ta vội vàng đổi lời: "Không được nói bậy.

Đứa nhỏ của phu quân, chính là đứa nhỏ của ta.

Biểu muội tuy không danh không phận, nhưng đứa bé đó cũng là con đầu lòng của phu quân, trong lòng ta tuy buồn, nhưng cũng mừng cho phu quân."

Mạnh Hàn Sơn đứng ở hành lang, bước chân khựng lại.

Ta nhìn về phía hắn, trong mắt hắn thấy được sự sốt sắng và áy náy.

Mạnh Hàn Sơn sải bước tới, hắn vừa mới tan triều, chưa kịp đi thăm Tô Nguyệt, mà đã đến an ủi ta trước tiên.

Người nam nhân này, đã nằm gọn trong lòng bàn tay ta rồi.

Ta đứng dậy, cố nở một nụ cười gượng gạo, rõ ràng đau lòng đến tột cùng, nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ: "Phu quân, chàng đã về rồi à, nói cho chàng một tin vui, biểu muội có thai rồi, chàng sắp được làm cha rồi đấy."

Một nam nhân như Mạnh Hàn Sơn, sẽ không dễ dàng từ bỏ đứa con của mình, dù có là thứ tử đi chăng nữa.

Nhưng hắn trông không có vẻ gì là vui mừng: "Nương tử, ta..."

Ta đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào môi hắn: "Phu quân, thiếp đều hiểu.

Thời trẻ ai mà chẳng rung động chứ? Lúc thiếp lần đầu tiên nhìn thấy tập thơ của phu quân, cũng từng rung động không thôi.

Cho nên, phu quân à, chàng không cần phải giải thích gì với thiếp cả."

Mạnh Hàn Sơn động lòng ôm chầm lấy ta.

Dạo gần đây, hắn ngày càng ưa thích chạm vào ta, nhiều lần nồng nàn say đắm, nhưng ta và hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Bởi lẽ, ta hiểu rõ, thời điểm chưa tới.

Mạnh Hàn Sơn không đến thăm Tô Nguyệt, chỉ sai người đem chút thuốc bổ đến.

Lần thứ ba ta ngỏ ý để Mạnh Hàn Sơn đến thăm Tô Nguyệt, hắn ôm ta vào lòng, bất ngờ hôn lên môi ta.

Nụ hôn của hắn mãnh liệt và nồng nhiệt, khác hẳn với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc của hắn.

Hôn xong, Mạnh Hàn Sơn vẫn còn luyến tiếc.

Ta nhìn hắn, đôi mắt long lanh.

Mạnh Hàn Sơn khẽ thở dài: "Tri Ý, ta chỉ hận gặp nàng quá muộn.”

Ta khẽ cười: "Sao lại muộn chứ? Hiện tại là thời điểm tốt nhất.

Phu quân à, có chàng ở bên, thiếp cảm thấy rất hạnh phúc."

Mạnh Hàn Sơn âu yếm hôn lên khóe môi ta: "Tri Ý, từ nay về sau, giữa chúng ta không có người ngoài.

Tô Nguyệt đang mang thai con của ta, ta sẽ cho nàng ta một danh phận, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.".