Ta đến gặp Tô Nguyệt.

Nàng ta bị cảm lạnh, sắc mặt nhợt nhạt.

Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt nàng ta lập tức lộ ra vẻ căm ghét: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ta mỉm cười đáp lại.

Nhìn ánh mắt của Tô Nguyệt, ta thấy nàng ta chẳng khác nào một nhân vật nhỏ bé trong thoại bản.

Kiếp trước, tỷ tỷ thua nàng ta, có lẽ là vì tỷ tỷ quá cương trực, không biết cách diễn trò.

Còn ta thì lại rất thích diễn.

Từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, ta không thể đi đâu xa, mẹ ta bèn tìm rất nhiều thoại bản cho ta đọc, trong nhà cũng thường xuyên mời các gánh hát về biểu diễn.

Đối với ta, cuộc đời này chẳng khác nào một vở kịch.

Tô Nguyệt hoảng sợ: "Ngươi cười cái gì?"

Ta lắc đầu: "Thật nhạt nhẽo."

Đối thủ quá yếu kém, ta tất nhiên thấy chẳng còn gì thú vị.

Cũng chẳng biết tỷ tỷ giờ này ra sao rồi? Với tính cách của tỷ ấy, đến chốn biên ải, chắc hẳn sẽ như ngựa hoang thoát khỏi dây cương?

Tô Nguyệt càng thêm sốt ruột: "Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì?! Ngươi tưởng ngươi thắng được ta ư? Tam biểu ca và ta đã có hôn ước từ thuở nhỏ, ta đã là người của chàng ấy rồi!"

Hừ, chẳng lẽ ta lại để tâm? Chí là một Mạnh Hàn Sơn nho nhỏ, thân phận của hắn ta may ra còn có thể lợi dụng được.

Đương nhiên, cuối cùng ta nhất định sẽ sinh hạ đích tử cho Mạnh gia.

Cho nên, Mạnh Hàn Sơn còn có một tác dụng, đó là sinh con nối dõi.

Ngoài ra, ta chẳng còn lý do gì để giữ hắn ta lại cả.

Ta nói: "Đa tạ biểu muội đã giúp phu quân khai mở chuyện phòng the.

Nếu không có ngươi thì cũng sẽ có những nha hoàn thông phòng khác thay ngươi làm việc đó."

Tô Nguyệt nghĩ rằng, nàng ta sẽ khiến ta nổi giận.

Nhưng thực tế, ta chẳng hề quan tâm đến sự trong trắng của nam nhân.

Thứ ta muốn từ trước đến nay vẫn luôn rất rõ ràng.

Tô Nguyệt trừng mắt giận dữ: "Ngươi dám so sánh ta với hạng nha hoàn thông phòng?! Ta là biểu tiểu thư của Mạnh gia!"

Ta vẫn giữ thái độ bình thản: "Ngươi chẳng qua chỉ là gia quyến nhà mẹ đẻ của nhị tẩu, xưng là biểu tiểu thư cái gì? Ta sẽ thưa với phu quân, để chàng nạp ngươi làm thiếp."

Tô Nguyệt gào lên: "Không thể nào! Ta không làm thiếp! Ta muốn làm bình thê!"

Thật là ngốc nghếch.

Cha ta là đương kim thừa tướng, ta mới vừa được gả đến, Mạnh gia sao có thể để nàng ta làm bình thê?

Ta đáp: "Vậy sao? Ta có thể giúp ngươi xin phu quân, xem chàng có đồng ý nâng ngươi lên làm bình thê hay không.

Ngươi cũng biết đấy, phu quân là người trọng đại cục."

Tô Nguyệt sững sờ: "Ngươi sao lại có lòng tốt như vậy sao? Ngươi...!ngươi nhất định đang có âm mưu gì đó! Nếu không, sao ngươi lại chẳng có chút cảm xúc nào?"

Ta khẽ cười: "Làm biểu muội chê cười rồi, sức khỏe ta vốn yếu ớt, không nên để cảm xúc ảnh hưởng.

Biểu muội cũng nên giữ gìn sức khỏe."

Nhìn Tô Nguyệt tức giận đến mức mất bình tĩnh, ta hài lòng rời đi.

Chiều tối, Mạnh Hàn Sơn trở về, thấy ta ngồi chống cằm trầm tư, hắn dịu dàng hỏi: "Nàng sao vậy?"

Ta giả vờ như vừa bừng tỉnh, ánh mắt chạm nhau, ta lại vội né tránh, tỏ ra do dự và khó xử.

Mạnh Hàn Sơn lo lắng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì? Nàng...!đã gặp biểu muội rồi sao? Đã an ủi được nàng ấy chưa?"

Quả nhiên là tình cảm thuở thiếu thời, trong lòng Mạnh Hàn Sơn vẫn còn Tô Nguyệt.

Nhưng, loại tình cảm này cũng chỉ dựa trên sự rung động nguyên thủy của nam nữ.

Sẽ không kéo dài quá lâu.

Ta khẽ thở dài: "Phu quân, thiếp vốn định giúp chàng nạp thiếp trước, nhưng biểu muội không đồng ý, nàng ấy muốn làm bình thê, còn nói...!nàng ấy sớm đã là người của chàng rồi.

Việc này phải làm sao đây?"

Vừa nói đến đây, Mạnh Hàn Sơn lộ ra vẻ mặt vô cùng lúng túng.

Hắn là người kiệt xuất trong số con cháu thế gia.

Từ thuở thiếu thời đã được người người ca tụng là bậc quân tử thanh phong lãng nguyệt.

Bên cạnh hắn cũng không có những oanh oanh yến yến hay là những nha hoàn thông phòng khác.

Chỉ có một mối tình thanh mai trúc mã.

Hắn xưa nay vẫn luôn lấy đức hạnh "quân tử" mà tự răn mình.

Mặc dù...

Hắn có lẽ là một nam tử không quá thông minh, nhưng tuyệt đối sẽ không cho rằng mình là kẻ đạo đức giả.

Cho nên khi thê tử của mình nói ra những lời này, hắn cảm thấy rất lúng túng.

Quan trọng hơn là ta không hề trách cứ, cũng không hề ghen tuông, mà chỉ thể hiện sự thấu hiểu.

Hắn càng thêm luống cuống, giống như một đứa nhỏ phạm lỗi.

Kiếp trước, khi trưởng tỷ biết chuyện giữa Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt, tỷ ấy đã nổi trận lôi đình, mắng nhiếc Mạnh Hàn Sơn một trận.

Mà bản thân Mạnh Hàn Sơn rất coi trọng đức hạnh, danh dự, bởi vậy, trưởng tỷ chẳng khác nào đã lột bỏ lớp mặt nạ của Mạnh Hàn Sơn.

Nhưng ta thì khác.

Ta sẽ giả vờ bảo vệ tôn nghiêm của hắn..