Tô Nguyệt trông mong nhìn lại, dưới mắt nàng ta là một quầng thâm có thể rõ ràng nhìn thấy, nhìn là biết tối qua không ngủ ngon.

Nàng ta ngây ngốc nhìn Mạnh Hàn Sơn.

Hắn khựng lại, buông tay ta ra.

Ta không lộ vẻ gì, giả vờ không nhận ra sự trao đổi ánh mắt giữa Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt.

Ta thỉnh an lão phu nhân và các vị phu nhân, tiện thể làm quen với hai vị tẩu tử.

Sơ bộ hiểu rõ các nhân vật trong nội trạch, trong đầu ta đã có kế hoạch rõ ràng.

Một hồi chào hỏi xã giao, ta có chút mệt mỏi, bèn đến bên hồ nước nghỉ ngơi.

Tô Nguyệt tìm đến đây.

Nàng vận y phục phấn trắng, đầu cài trâm điệp luyến hoa, điểm phấn trang nhã, hương thơm phảng phất đâu đây thật quen thuộc.

Mạnh Hàn Sơn đêm qua trở về phòng cũng phảng phất mùi hương này.

Hai người họ đã từng ôm ấp.

Nhưng kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt đã có quan hệ vợ chồng.

Giờ đây, Tô Nguyệt nhìn ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nha hoàn bên cạnh ta hết sức đề phòng nàng ta.

Tô Nguyệt cất lời: "Sở nhị tiểu thư, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi."

Ta mỉm cười: "Tô tiểu thư, ngươi nên gọi ta là tam biểu tẩu, hoặc là tam thiếu phu nhân mới phải."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Nguyệt lộ rõ vẻ lúng túng.

Ta ra hiệu cho nha hoàn lui xuống.

Nàng hiểu ý, vội đi mời Mạnh Hàn Sơn đến đây.

Thế là nơi này chỉ còn lại ta và Tô Nguyệt.

Nàng ta càng không thèm che giấu: "Ta và tam biểu ca tình đầu ý hợp, sớm đã định tình từ thuở thiếu thời, chàng ấy thành thân với ngươi chỉ vì bị gia tộc ép buộc."

Ta không hề tức giận: "Ồ? Vậy sao?"

Kiếp trước, trưởng tỷ đã trực tiếp tranh chấp với Tô Nguyệt.

Tỷ ấy lại biết võ công nên đã ra tay đánh Tô Nguyệt.

Đợi đến khi Mạnh Hàn Sơn đến nơi, hắn liền coi trưởng tỷ là nữ nhân hung dữ.

Còn Tô Nguyệt thì được hắn bảo vệ trong lòng.

Chứng kiến cảnh tượng đó, trưởng tỷ càng thêm bất hòa với Mạnh Hàn Sơn, tình cảm phu thê hoàn toàn rạn nứt.

Nhưng ta thì khác.

Ta chỉ thích dùng mưu kế, không hề muốn động tay động chân.

Tô Nguyệt hiển nhiên càng thêm tức giận, dù sao ta - tình địch của nàng, lại là chính thất, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, dung mạo diễm lệ.

Sự khiêu khích của nàng ta đối với ta, chẳng khác nào nắm đ.ấ.m đấm vào bông.

Tô Nguyệt lạnh lùng chế giễu: "Tam biểu ca đã nói với ta, chàng ấy đối với ngươi không có chút tình cảm nào, cũng sẽ không động phòng với ngươi, càng không muốn ngươi sinh con cho chàng ấy!"

Ta mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, trong nháy mắt khóe mắt đỏ hoe.

Tô Nguyệt không hay biết, Mạnh Hàn Sơn đã đứng ngay sau lưng nàng ta, chỉ cách vài bước chân.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng ta bất ngờ nhảy xuống hồ nước, còn vùng vẫy kịch liệt, hét lớn: "Cứu mạng! Tam biểu tẩu g.i.ế.c người rồi! Mau đến cứu mạng với!"

Theo như kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn luôn để ý đến Tô Nguyệt, chắc chắn sẽ lập tức đến cứu nàng ta.

Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy, khi Mạnh Hàn Sơn vớt nàng ta lên khỏi nước, hắn sẽ không còn cách nào khác ngoài việc lấy nàng ta làm thiếp.

Tô Nguyệt quả thật rất biết tính toán.

Nếu nàng ta thực sự được gả vào cửa, ta ngược lại sẽ không thấy cuộc sống tẻ nhạt, cứ dăm ba bữa lại có thể đấu đá với nàng ta một phen.

Đáng tiếc thay...

Mạnh Hàn Sơn đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi.

Ta đỏ hoe mắt, ngây người như phỗng, ngay sau đó, định nhảy xuống nước cứu người.

Mạnh Hàn Sơn sải bước tiến đến, cánh tay dài ôm lấy vòng eo mảnh mai của ta: "Phu nhân, nàng định làm gì?".

Ta luống cuống, ấp úng, như thể đã bị dọa choáng váng: "Phu quân, mau cứu người! Cứu người là quan trọng nhất!".

Lẽ ra Mạnh Hàn Sơn phải nhảy xuống.

Nhưng hắn lại chần chừ.

Tô Nguyệt vẫn đang vùng vẫy dưới nước: "Tam biểu ca, huynh mau cứu muội! Nguyệt nhi sắp không xong rồi!".

Mạnh Hàn Sơn kéo khăn choàng trên tay ta, chiếc khăn dài được ném xuống nước, vừa vặn với tới Tô Nguyệt: "Biểu muội, muội nắm chặt, ta kéo muội lên".

Tô Nguyệt ngẩn người, nhưng tính mạng là quan trọng nhất, nàng ta vội nắm chặt lấy khăn choàng.

Nàng ta được kéo lên.

Mạnh Hàn Sơn vừa định đi gọi bà tử, Tô Nguyệt đã nhào vào lòng hắn, khóc nức nở.

Đối mặt với người con gái mình yêu thương, lại còn đang ướt sũng, Mạnh Hàn Sơn tất nhiên d.a.o động..