Sống lại trở về đã nửa ngày rồi, nhưng lồng n.g.ự.c ta vẫn còn đau âm ỉ.

Kiếp trước, quân địch trói ta trên tường thành, uy h.i.ế.p Cố Uyên lui binh ngàn dặm.

Nhưng Cố Uyên là danh tướng Đại Chu, một lòng dốc sức cho chiến sự, làm sao hắn có thể vì một nữ tử mà trì hoãn quân tình?

Ta ngã bệnh nơi biên ải, hắn chỉ sai bà tử đến chăm sóc, chưa từng lộ diện.

Ta bị bắt đi, hắn đương nhiên cũng sẽ không từ bỏ đại nghĩa.

Thật ra, ta không sợ chết, đặc biệt là c.h.ế.t vì đại nghĩa quốc gia.

Nhưng ta còn chưa kịp hô lên một câu tuyên ngôn hào hùng đã bị Cố Uyên dùng một mũi tên b.ắ.n chết.

Trúng ngay tim.

Ít ra cũng nên để ta trước khi c.h.ế.t được thể hiện một chút chứ.

Ví dụ như, ta sẽ hô to: "Phu quân, không cần lo cho thiếp! Vì nước mà chết, là vinh hạnh của thiếp!"

Đáng tiếc, ta chưa kịp trở thành nữ trung hào kiệt đã c.h.ế.t dưới mũi tên của Cố Uyên.

Hồn phách của ta sau khi c.h.ế.t vẫn chưa tan, ta tận mắt chứng kiến trận chiến đó, binh sĩ sĩ khí tăng cao, ai cũng ca ngợi Cố Uyên coi trọng đại nghĩa.

Cuối cùng, quân ta đại thắng.

Cố Uyên nhặt xác ta, quỳ một gối xuống, nhìn chằm chằm ta một lúc, hắn chỉ nói: "Nếu có kiếp sau, đừng gả cho ta nữa."

Cố Uyên là người tốt, lại càng là một vị tướng quân tài ba.

Nhưng hắn không phải là một người chồng tốt.

Hôn sự của ta và hắn cũng chỉ là do hai gia tộc sắp đặt.

Ai ngờ, ta thật sự sống lại một đời.

Ta đang lo lắng làm sao để hủy hôn, dù sao, Sở gia và Cố gia đã sớm định thông gia.

Lúc này, trưởng tỷ gần như chạy đến trước mặt ta.

Ta và trưởng tỷ là tỷ muội ruột, nhưng tính cách và thể chất hoàn toàn khác biệt.

Trưởng tỷ từ nhỏ đã khỏe mạnh, tính tình hào sảng, chỉ yêu binh đao không thích son phấn.

Còn ta thì yếu đuối, hay đau ốm, giỏi đọc sách và thích mưu lược.

Trưởng tỷ cuống quýt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nhị muội, muội từ trước đến nay yếu đuối, không thích hợp gả vào nhà tướng, chi bằng để tỷ thay muội gả vào Cố gia.

Tỷ lại ghét nội trạch, muội thông minh điềm tĩnh, nhất định có thể quán xuyến được nội trạch Mạnh gia."

Ta sững sờ.

Trưởng tỷ dứt khoát nói thẳng: "Nhị muội, chúng ta đổi gả đi!"

Ta quá đỗi kinh ngạc, không khỏi suy nghĩ nhiều: "Trưởng tỷ, tỷ..."

Trưởng tỷ buột miệng: "Nhị muội, muội nghe tỷ nói, tỷ có thể đã sống lại một lần!"

Quả nhiên, trưởng tỷ cũng sống lại.

Sau khi trao đổi thông tin, chúng ta mới biết, không lâu sau khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước, tỷ ấy cũng bị tức c.h.ế.t ở nội trạch Mạnh gia.

Nội trạch Mạnh gia phức tạp, mỗi người một tâm địa, quả là một giang hồ nhỏ.

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hai cuộc hôn nhân này đã là chuyện đã rồi, vậy cách tự cứu của chúng ta chỉ có một..."

Trưởng tỷ gật đầu: "Ừm! Chỉ có đổi gả."

Cha mẹ ta chỉ có hai người con gái, coi ta và trưởng tỷ như trân bảo.

Vì vậy, gia quyến đã đồng ý đổi gả.

Cha ta là thừa tướng đương triều, Sở gia đề nghị đổi gả, Cố gia và Mạnh gia không có ý kiến gì.

Trước khi ta gả vào Mạnh phủ, trưởng tỷ đã kể cho ta nghe đại khái tình hình Mạnh gia, đặc biệt nhắc đến ánh trăng sáng của Mạnh Hàn Sơn: "Nhị muội, hãy nhớ kỹ rằng kẻ thù lớn nhất của muội chính là vị biểu muội ở nhờ kia, nàng ta mới là người Mạnh Hàn Sơn yêu thương, là ánh trăng sáng của hắn."

Ta khẽ cười.

Yêu thương?

Ánh trăng sáng?

Phàm là người đọc nhiều sách vở, đều sẽ không tin nam nhân có thể thật tâm yêu thương nữ tử nào.

Huống chi thứ ta muốn đâu phải chỉ là một Mạnh Hàn Sơn tầm thường.

Ta chỉ cần thân phận tôn quý của tông phụ thế gia.

Ta muốn trở thành phu nhân tôn quý nhất giống như mẹ ta..