Nhã Thanh hì hụi nấu đồ ăn sáng, một bát cháo hạt sen lớn, hai đĩa bánh bao nhân thịt và một đĩa bánh sữa rán. Nàng chỉ là nấu ăn cho gia vị theo kiểu hiện đại, không ngờ khác hẳn ở đây. Nàng lúc trước toàn ăn vặt, ăn cơm thì chẳng khi nào để ý người ta nấu thế nào, mùi vị có gì lạ, chỉ cần ăn được, ngon, no bụng thì chẳng cần quản cái gì. Còn có, nàng thuận tay nấu mấy món ăn vặt quen thuộc, ai ngờ lạ hoắc lạ huơ với nơi này. Hôm đó nàng dọn cơm lên, hai mẹ con chuẩn bị ăn cơm thì cha mẹ nuôi đến, nàng tất nhiên là mời cùng ăn cơm, cứ thế cả bốn người hì hục ăn. Đến khi ăn xong, hai người kia miệng mồm hoạt động, khen ngợi nàng khôngngớt, làm Đối Đối nhăn nhó khó hiểu, 'chỉ là mấy món ăn bình thường, làm gì khoa trương vậy', nhìn thấy ông bà nói quá nhiều, bé phiền phức vào phòng tự bưng trái cây ăn.

Tiếp đó cứ dăm bữa hai vợ chồng lại đi qua ăn chực, sau lại trở thành ngày nào cũng qua. Rốt cục Nhã Thanh cũng chịu hết nổi, nàng xưa nay lười biếng quen rồi, lười nhất cũng là mảng nấu ăn, lúc trước nấu cho hai mẹ con nàng đã nhác lắm, bây giờ tới bốn người. Sau đó, không thương lượng, nàng dắt Đối Đối đi ăn quán, chính xác là nhã lâu của nàng, muốn ăn gì, bảo họ nấu là được. Còn cha mẹ nuôi, nàng cũng giới thiệu họ đến đây ăn. Dù sao đầu bếp nơi này cũng là nàng đặc biệt chọn kĩ, nên tay nghề tất nhiên là trên nàng cả chục bậc, mùi vị thật là tuyệt vời, nàng muốn lại đây ăn mãi, nhưng không được.

Cứ thế, mọi người ăn quán riết cho tới giờ, Đối Đối, cha Hàn, mẹ Tú Tú rối cục cũng ngán, chạy qua năn nỉ Nhã Thanh nấu đồ ăn sáng. Thấy bọn họ mặt đáng thương vậy, nàng thật không đành, nên dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Thức ăn đã chín hết, Nhã Thanh nhanh chóng soạn ra rồi bưng lên, ba người kia đã ngồi vào chỗ, nhìn thấy nàng mà cứ như hổ thấy mồi, làm nàng có chút run tay.

"Thanh Nhi, nhanh đưa đồ ăn cho mẹ nàol." Mẹ Tú Tú đưa tay đón lấy đồ ăn từ Nhã Thanh đặt lên bàn , sau đó bốn người cầm đũa lên bắt đầu bữa sáng.

"Đối Đối mời mẹ ăn sáng, mời ông bà ăn sáng." Đối Đối lễ phép.

"Cha mẹ ăn sáng ngon miệng." Nhã Thanh.

"Được rồi, cả nhà ăn sáng nào." Cha Hàn.

"..."

____________________________________________________________________________________________________________________________________________

Hôm nay là ngày hội đấu giá diễn ra, mọi chuyện đã sẵn sàng tốt, trong khi tất cả người trước người sau đến đấu giá trường. Ở trong một ngôi nhà rộng thật rộng có hai mẹ con vẫn đang ngáy ngủ, bỗng bé con tỉnh giấc, khuôn mặt nhỏ thiên thần đỏ bừng như chịu đựng cái gì, đưa tay lay lay mẹ của mình dậy.

"Mẹ, dậy dậy, trời sáng quá đít người rồi, nhanh dậy nhanh dậy."

"Ai, nha nha, Đối Đối để mẹ ngủ tí đã, còn sớm mà."

"Sớm đâu mà sớm, mẹ nhanh dậy, con muốn tè. Con mà tè trên giường thì mẹ mệt đấy."

"Ư... Hả, đừng, khoan, stop, mẹ dậy, mẹ đưa con đi tè." Nhã Thanh hoảng hốt ngồi dậy, bế con gái xuống giường rồi đem bé đi làm vệ sinh. Đối Đối của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có khóc nhè và buổi sáng thức dậy cực kì lười, đến việc đi vệ sinh cũng nhờ người khác là không tốt thôi.

Nhã Thanh và Đối Đối làm xong vệ sinh cá nhân, thấy trời đã trưa trật thì khiếp đảm, nhanh chóng hóa trang, không ăn sáng chạy thẳng tới hội trường đấu giá.

Nhã Thanh hóa trang thành một phụ nữ đã có chồng, xinh đẹp quý phái, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tao, dịu dàng. Đối Đối hóa trang thành một cậu công tử phấn điêu ngọc mài, xinh đẹp lạnh lùng, đi đứng không khác gì con quan lại quyền quý, nhìn người đời bằng nửa con mắt. Hai mẹ con đi vào hội trường, tất cả mọi người không tự chủ quay lại nhìn không chớp mắt.