Cố Tử Phong đứng ngây ngốc trước cửa phòng một lúc, sau bình tĩnh lại. Lần này mới nghiêm túc suy nghĩ đến lí do Nhã Thanh đến đây, nàng bảo đi du lịch trong khi đang mang thai, với sự sủng ái của Tô gia đối với nàng sẽ cho phép nàng đi sao? Hay nói, Tô gia bây giờ sao có thể nhẫn tâm để nhi nữ vác bụng lớn đi lang thang khắp nơi. Còn nữa, cha đứa nhỏ cái tên vô trách nhiệm, sỉ nhục đấng nam nhân bọn hắn, gieo rắc giống cho con người ta rồi bỏ chạy. Nhưng mà, chuyện này đâu có liên quan đến hắn, suy nghĩ làm gì, hắn suýt làm nàng ngã coi như xin lỗi vài tiếng là tốt rồi. Cố Tử Phong day day trán, sau đó phất áo rời đi. Chỉ là hắn không biết, lần đầu tiên trong đời nghĩ nhiều như vậy một nữ nhân, ngoại trừ nương hắn.

Nhã Thanh sau khi đẩy Cố Tử Phong ra ngoài, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, dù sao tên đó cũng không biết nàng có thai, lại không biết mình mang thai cùa hắn. Có trách thì trách nàng bất cẩn, lại thêm cái tật ham ngủ làm chi. Bây giờ hắn biết nàng có thai, chắc cũng chẳng nghĩ gì đâu, có thì cũng là chửi bới chính hắn. Nhã Thanh nghĩ đến đó, môi có chút vểnh lên. Màn trướng che kín, áo quần nhanh chóng thay xong cùng làm vệ sinh cá nhân. Nhã Thanh hướng bên ngoài chạy ra, thấy xe ngựa vẫn đứng đó như đang chờ nàng. Nhã Thanh leo lên, ngồi đối diện Cố Tử Phong. Hai người không nói gì, xe ngựa lăn bánh đi đến phía nam thành.

Xe ngựa rộng rãi, to lớn, nệm nhung rất êm, trong bầu không khí tươi mát, có tiếng ngáy nhỏ vang lên, Nhã Thanh ngủ. Nàng lúc nãy ngủ chưa đủ, xe ngựa rộng rãi, chạy rất êm, gió mát lùa vào khiến Chu Công không nhịn được đến kéo nàng đi chơi cờ, cứ thế, sẵn gối mềm ở đó, không quản ở bên có ai, Nhã Thanh liền nằm xuống ngủ. Cố Tử Phong ngồi ở một bên không có gọi nàng, chỉ có chút nhìn chăm chăm cô nương đang ngủ. Nhìn, nhìn, nhìn, rồi lại nhìn, không hiểu sao hắn thấy hình dáng nàng có chút quen quen, không phải mấy lần trước mà là một lần khác, kì quái hắn thế mà nghĩ nàng giống với kẻ đáng chết đã hạ dược, rồi... hắn. Cái kẻ đã thấm trong máu thịt, cho hắn cái sự sỉ nhục mà từ trước đến nay chưa từng có. Đáng chết là hắn đã mấy tháng rồi chưa điều tra ra dù một xíu manh mối nào, càng nghĩ đến nàng ta hắn không tự chủ nổi giận, tốt nhất là tránh xa hắn ra, nếu không hắn mà tìm được liền để nàng không dễ dàng mà sống. Nghĩ nghĩ, sau đó điều chỉnh tốt tâm tình, dù sao cũng không nên đánh thức người bên cạnh, hắn là suy nghĩ nhiều rồi.

Đi được nửa canh giờ, Nhã Thanh tỉnh, mở mắt nhìn người bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng không tim không phổi bây giờ mới nhớ không biết mình đang đi đâu. Lay lay Cố Tử Phong.

"Phong Phong, chúng ta là đang đi đâu?"

"Thành Hải Đô." Cố Tử Phong đáp, có chút khó chịu Nhã Thanh kêu hắn tên gọi.

"Thành Hải Đô? Còn bao lâu là tới?"

"Khoảng một khắc là tới."

"Tới đó làm gì? Ta có nhiệm vụ gì không?"

"Bàn chuyện làm ăn, ngươi cứ việc cười đểu như bình thường là được."

"Là nam hay nữ?"

"Nam."

"Vì sao a. Nữ nhân còn dễ hiểu còn nam nhân cần gì chứ?"

"Ngươi nữ nhân nhiều chuyện, đến lúc đó liền biết."

"..." Nhã Thanh không thèm nói thêm gì nữa. Chỉ muốn bổ đôi đầu hắn ra, xem trong đó có gì?

Một khắc sau, dừng chân trước nhã lâu tên gọi Thúy Hương. Chuẩn bị đưa chân bước vào thì có người hướng Cố Tử Phong nói chuyện.

"Chu công tử, chúng ta đến cùng lúc a."

"A, chào Hà công tử, đúng lúc, đúng lúc. Phòng đã đặt, chúng ta vào thôi." Cố Tử Phong tươi cười nói.

Vào phòng đã đặt trước, thủ hạ Hà Thanh Từ ý tứ đứng ở ngoài, chỉ có Nhã Thanh vẫn hiên ngang bước vào. Hà Thanh Từ ý tứ nhìn Nhã Thanh, vẻ mặt khinh thường, muốn nói cái gì, Cố Tử Phong đã lên tiếng.

"Để cho hắn vào, hắn là quân sư của ta a."

"À, vậy thì nghe theo Chu công tử." Hà Thanh Từ ý vị thêm một lần nữa nhìn Nhã Thanh, chỉ là lần này hắn không nhịn được nổi da gà, nàng phong thái ỏng ẹo, mắt chớp chớp, râu dê vểnh lên, miệng cười tủm tỉm, khăn tay phất phất, cái bụng to cùng mông lúc qua lắc lại.

"Hà công tử nha, nhìn vậy người ta xấu hổ, ta tên Hoạn Thiết đó."

"A, vâng vâng, chào Hoạn quân sư." Đổ mồ hôi hột.

Cố Tử Phong ngồi đối diện Hà Thanh Từ, Nhã Thanh ngồi gần hắn. Đang trong lúc hai người kia bàn chuyện, Nhã Thanh từ từ xích gần qua Hà Thanh Từ, lâu lâu rót trà cho hắn, lâu lâu lại mời bánh tới tận miệng hắn. Bàn tay to sần sùi lâu lâu cố ý đụng phải người hắn, mắt nháy nháy đưa tình. Có lúc lại gạ gẫm hỏi địa chỉ nhà, đã có thê thiếp gì chưa... Hà Thanh Từ thật sự muốn ói, một kẻ hoa hoa công tử, có tiếng tài giỏi trong giới thương nhân như hắn rốt cuộc cũng có một ngày này. Hắn muốn nhanh chút rời khỏi đây.

"Hà công tử, mọi việc đã bàn xong, bây giờ chúng ta liến tính đến giá cả. Ta nghĩ muốn mua lại tất cả tiền trang và mảnh đất giá tám vạn hai. Ngươi thấy được chứ?"

"Được được, thành giao, ta muốn nhanh chút đóng giấu, trong nhà còn có việc." Hà Thanh Từ nói xong cầm lấy tờ giấy tuyên thành đã viết sẵn, quệt chút mực rồi đóng dấu. Sau đó như nhà cháy một chuyện liền cáo từ cả hai rồi kéo theo thủ hạ chạy trốn.

Thấy Hà Thanh Từ đã đi, Nhã Thanh thu lại bộ mặt, quay qua đưa tay trước mặt Cố Tử Phong.

"Ta muốn chia phần trăm."

"Là sao?" Cố Tử Phong khó hiểu.

"Ngươi nha, ta thấy mớ tiền trang và đất đó, giá ít nhất cũng là mười hai vạn năm. Bây giờ nhờ ta ngươi liền kiếm được bốn vạn ba. Như thế ngươi phải chia phần cho ta a."

"Thế sao?" Khóe miệng có chút nhếch lên.

"Ân."

"Ngươi theo ta làm gì?"

"Ách, là thuộc hạ, vệ sĩ."

"Ngươi làm việc cho ta lại muốn ta chia phần?"

"Nhưng mà ngươi cũng phải trả tiền lương cho ta." Nhã Thanh sừng mặt lên.

"Tất nhiên, nhưng là cuối tháng mới có."

"Ách, nhưng là ta làm tốt, phải có hoa hồng chứ?"

"Cũng có, nhưng bây giờ chưa đủ."

"Này, ngươi..."

"Không nói nữa, nhanh chút ra về, bằng không ngươi phải đi bộ." Cố Tử Phong nói rồi, sải bước đi ra ngoài, khoé miệng nụ cười càng sâu. Nhã Thanh còn muốn nói, cuối cùn đành tức tối đi phía sau.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hà Thanh Từ sau khi về của chính mình chỗ ở, nghĩ đến hôm nay buôn bán thua lỗ đến bốn vạn ba, lòng hắn đau thật đau. Nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt của Hoạn Thiến hắn nhịn không được muốn ói. Thôi, coi như bỏ chừng đó bạc để không bị ảnh hưởng tầm nhìn cũng tốt. Hắn thở dài quay đi.