Ba người họ nhìn nhau đầy bất ngờ.

Họ dày công bịa ra một thân phận mới vậy mà chưa gì đã bị vạch trần rồi.

Vì nghi ngờ lai lịch của người đàn ông kia là kẻ gian nên Phàn Uyên liền rút kiếm ra chỉa thẳng vào hắn rồi gằng giọng nói:

- Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết bọn ta?

Đao kề bên cổ nhưng hắn lại bình tĩnh đến lạ.

- Tiểu nhân là người được chỉ điểm! Mọi sự đều được "ngài ấy" cho tiểu nhân biết.

Hai chữ "ngài ấy" lại một lần nữa được nhắc tới một cách mơ hồ.

Ngô Phỉ thấy hắn cứ úp mở, ra vẻ huyền bí thì tức giận vô cùng, chạy đến túm lấy cổ áo hắn ròi thét lớn.

- Rốt cuộc kẻ hai cha con ngươi nhắc đến là ai? Hắn thì có liên quan gì đến chuyện này?

Đứng trước sự áp đảo từ Ngô Phỉ và Phàn Uyên thế mà hắn lại chẳng thể hiện sự sợ hãi nào trên gương mặt.

Hắn cứ trơ trơ ra như thách thức sự kiên nhẫn của người khác.

Rồi hắn ra vẻ điềm đạm nói:

- Xin thứ lỗi cho tiểu nhân! Tiểu nhân chỉ làm theo kế hoạch được vạch sẵn chứ không được phép chỉ đích danh "ngài ấy"

- Ngươi!...

Nhìn sự đứng đắn của hắn khiến Ngô Phỉ tức đến điên lên.

- Còn con của ngươi thì sao? Vì kế hoạch mà ngươi lợi dụng luôn thằng nhóc hay sao?

- ...Chuyện của Bạch Nhiên thật sự là ngoài ý muốn của tiểu nhân.

Nhưng "ngài ấy" đảm bảo tất cả sẽ ổn thỏa.

- Ngươi làm cha như vậy sao?

Càng nghe hắn nói Ngô Phỉ càng tức đến bốc hỏa.

Chàng ghì cổ áo hắn ngày càng chặt, đến nổi nó sắp rách tan nát đến nơi.

Hồng Ngài thấy chàng đang dần mất kiểm soát, sợ chàng không nhịn được mà đánh người thì sẽ không hay nên liền tiến lên ngăn cản.

- Được rồi, được rồi A Phỉ! Bỏ hắn ra đi, huynh siết một hồi hắn chết luôn bây giờ.

Nhưng Ngô Phỉ lại chẳng muốn bỏ hắn ra.

Thấy thế Hồng Ngài liền xuống nước:

- Trời ơi! Xin huynh luôn đấy.

Hắn chết rồi mà chặt đứt manh mối luôn đấy.

Đến nước đấy thì Ngô Phỉ mới thả hắn ra.

Chàng phát ti3t bằng cách đẩy hắn một cái khiến hắn xiểng niểng.

Chưa kịp định thần, hắn lại đối mặt với sự tra khảo của Phàn Uyên.

- Rốt cuộc thì các ngươi đang toan tính điều gì?

Hắn phủi phây hai tay rồi lại làm bộ làm tịch ra vẻ cung kính đáp:

- Dạo này yêu giới có biến lớn và ta được biết các vị sẽ đến yêu giới nên ta mạo muội muốn hợp tác với các vị.

Ba người họ nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Phàn Uyên liền tiếp lời hắn:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Hắn liền thật thà tường thuật:

- Dạo này có rất nhiều băng đảng đang hoạt động ngầm ở yêu giới.

Bọn chúng bắt cóc rất nhiều yêu nhân bất kể già trẻ gái trai.

Bọn chúng ra tay rất tàn bạo.

Không những moi hết yêu đan lại còn rút hết linh lực của họ.

- Thật...thật sao?

Phàn Uyên như không tin vào tai mình, cả Ngô Phỉ và Hồng Ngài cũng thản thốt không kém.

Hắn điềm tỉnh nói tiếp:

- Ta đã điều tra được bọn chúng được chống lưng bởi một người trong hoàng thất.

Nhưng thế lực hắn mạnh, đến bây giờ ta vẫn chưa điều tra ra.

Ngô Phỉ tuy có phần thản thốt nhưng vẫn bán tín bán nghi.

Tất cả chỉ là lời nói từ một phía của hắn thì liệu mọi việc có đáng tin?

- Ta lấy cái gì để tin ngươi?

Đáp lời Ngô Phỉ hắn nói:

- Nếu ta không có tinh thần muốn hợp tác với ba vị thì liệu ba vị có toàn mạng về đây.

Nghe lời nói ẩn ý của hắn, Ngô Phỉ liền nhớ lại lúc đi trong hang động.

Mới lúc đầu thì chàng cứ cảm thấy mình đang đi xuống dốc rồi khoảng nửa chặng sau thì cứ cảm giác đi lên dốc.

Chàng quan sát được cái hình thù của cái hang này giống như một cái ống đồng với độ cong hoàn hảo.

Lúc đó chàng nghĩ nếu có hai khối đá tròn lăn từ hai phía của miệng hang thì chắc họ sẽ thịt nát xương tan mất.

Chàng còn để ý thấy được trên nền đất có chi chít những lỗ nhỏ giống như dấu vết của hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua.

Chàng có thăm dò lại chẳng thấy cơ quan nào hóa ra nó được điều khiển từ đây theo một cách thức nào đó.

Nhưng Hồng Ngài lại không biết chuyện đó nên khi nghe thấy hắn nói thế thì liền tường hắn sẽ gọi người đến tấn công nên liền tức giận quát:

- Ngươi là có ý gì? Ăn nói có cẩn thận vào...

Ngô Phỉ biết Hồng Ngài trực tính không hay nghĩ sâu xa nên đương nhiên sẽ không biết ẩn tình nên liền tiến lên ngăn cản:

- Được thôi! Ta tin ngươi!

- Kìa A Phỉ...

Nghe Ngô Phỉ nói thế, Hồng Ngài liền bất bình định quay lại nói nhưng bị Ngô Phỉ ngắt lời:

- Được rồi mà!

Hồng Ngài tức tối bỏ ra chỗ khác.

Còn Ngô Phỉ thì quay sang tên kia và đanh giọng nói:

- Bọn ta có thể giúp ngươi nhưng bọn ta cũng không phải là làm không công.

Hiểu ý chàng, hắn liền nói chắc nịch:

- Tiểu nhân nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ ba vị.

Dám hỏi việc ba vị cần làm là gì?

Phàn Uyên nhìn Ngô Phỉ một lát như hỏi ý có nên nói sự thật hay không.

Với lại đây cũng là chuyện của Bạch Đình nên chàng sợ lại khiến Ngô Phỉ không vui.

Thấy Ngô Phỉ khẽ gật đầu thì chàng liền quay sang nói với hắn:

- Bọn ta đến để điều tra việc yêu giới mưu đồ tạo phản.

- Cái gì?

Hắn bàng hoàng khi nghe được tin đó.

Tay chân hắn bũng rũng, miệng nói lấp bấp:

- K...không thể như thế! Tuyệt đối không thể!

- Ta biết! Nên việc của bọn ta là đên đây điều tra để trả lại trong sạch cho yêu giới.

Vừa nghe Ngô Phỉ nói đến đây, hắn liền nhanh nhảu đáp:

- Tiểu nhân nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình.

Dù cho có bỏ mạng cũng chẳng từ nan.

Vừa nghe lời nói chắc như đinh đóng cột của hắn, Ngô Phỉ liền ngơ ra.

Chàng vừa bất ngờ vừa tâm phục trước niềm yêu quê hương của hắn.

*Yêu giới...ai cũng trượng nghĩa như vậy sao?*

Chàng liền cười nhẹ một cái rồi chìa tay về phía hắn và nói:

- Được! Vậy...hợp tác vui vẻ!

Vậy là một liên minh đã được thành lập.

Tuy đôi bên đều có một mục địch khác nhau nhưng chung quy là đều vì yêu giới, đều vì chúng sinh.

Đột nhiên có một tiếng nói từ xa vọng tới:

- Đại Bạch à! Chàng mời khách ra dùng cơm đi nè.

Giọng nói đó đến từ người vợ.

Nàng ấy đã nấu xong "yến tiệc" đề chiêu đãi ân nhân.

Nghe nàng gọi, Hồng Ngài mới ngớ ra là nãy giờ ba người họ vẫn chưa biết tên của hắn.

- "Đại Bạch" là tên của ngươi à?

Hắn nghe thấy liền cười đáp:

- À là lỗi của tiểu nhân.

Xin được giới thiệu! Tiểu nhân tên là Bạch Đình!

- HẢ???!