“Mình vẫn không thể tin nổi là cậu đã không gọi ai trong số chúng mình từ khách sạn cả.”

Từ giọng của Collin, Cameron có thể nhận thấy rằng cậu bạn này đang lưỡng lự giữa việc quan tâm đến cô sau những sự kiện đêm hôm trước và tức giận vì đó là lần đầu tiên cậu ta nghe về những chuyện này.

Để bào chữa cho mình, sau khi Jack và Wilkins thả cô xuống trước nhà, kế hoạch đầu tiên của cô là gọi cho cả Collin và Amy. Ba người họ là bạn từ khi học đại học và thường thì cô kể cho họ mọi chuyện. Nhưng rồi cô nhớ ra là hôm nay đang là thứ Bảy, điều đó có nghĩa là Collin đang làm việc còn Amy thì đang ngập đầu với những việc liên quan đến đám cưới, vì chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày trọng đại của cô ấy rồi. Vì thế thay vì gọi cho họ, Cameron gửi tin nhắn hỏi họ xem họ có muốn gặp nhau và ăn tối ở Frasca hôm đó không? Sau đó, cô bò vào giường và ngủ như bất tỉnh trong sáu tiếng liền.

Ở nhà hàng, ngay khi nữ tiếp viên xếp chỗ cho ba người, Cameron bắt đầu kể cho Collin và Amy nghe về những việc đã xảy ra vào tối hôm trước (tất nhiên là cô bỏ qua chi tiết về sự liên quan đến Thượng nghị sĩ Hodges vì FBI đang giữ kín thông tin này). Từ bên kia bàn, cô quan sát thấy Collin ngày càng bị kích động khi câu chuyện tiến triển. Và cách đây vài phút thôi, anh lại luồn tay qua ngực – một cử chỉ thường thấy ở anh khi phải trải qua việc gì làm anh khó chịu.

Ngồi bên trái Cameron là Amy, vẫn sành điệu như mọi khi trong bộ váy bó sát người và mái tóc vàng óng dài ngang vai được cắt thành lọn góc cạnh. Amy đáp lại với vẻ điềm tĩnh mà Collin không có được: “Có vẻ như cậu đã có một đêm khá căng thẳng, Cameron ạ. Lẽ ra cậu không nên trải qua tất cả những chuyện ấy một mình.”

Cameron nói với Collin, “Lẽ ra tớ đã gọi nếu như FBI không hạn chế cuộc gọi của tớ.” Cô quay sang phía Amy, “Đúng, quả là một đêm cực kì căng thẳng. Cám ơn cậu, Amy ạ, vì đã lo lắng cho tớ.” Cô với lấy cốc rượu, nhưng Collin lại vươn tay ra và nắm lấy tay cô.

“Dừng lại… Cậu biết tớ cũng lo lắng mà.”

Cameron liếc nhìn anh nhưng không rút tay ra. “Vậy thì hãy dừng việc phàn nàn vì tớ đã không gọi cho cậu đi!”

Collin nở nụ cười tỏ vẻ mình vô tội, đây là một trong những nụ cười đặc trưng của anh. Cô đã nhìn thấy nụ cười ấy nhiều lần trong hơn mười hai năm qua, nhưng giống như mọi khi nó vẫn có tác dụng đối với cô.

“Tớ xin lỗi!” Collin nói. “Tớ đã rất lo sợ khi nghe chuyện của cậu và đã thể hiện cảm xúc của mình một cách không phù hợp qua sự tức giận. Đó là một đặc điểm của đàn ông.” Anh siết chặt tay cô. “Tớ không thích việc cậu ở cách tên giết người một căn phòng, Cam ạ. Những âm thanh kì quặc, nhìn thấy một người đàn ông bí ẩn đội mũ qua lỗ cửa… toàn bộ chuyện này còn hơn cả phim kinh dị đối với tớ.”

“Và tớ vẫn chưa kể cho các cậu điểm mấu chốt đâu.” Cameron nói. “Jack Pallas là một trong những đặc vụ giải quyết vụ này cho FBI.”

Phải mất một lúc, Amy mới định hình được cái tên đó. “Chờ đã… Đặc vụ nóng bỏng ấy hả?”

“Đặc vụ ngu xuẩn.” Cameron sửa lại. “Đặc vụ nóng bỏng” là nickname trước đó cô đặt cho Jack, song nó đã bị bỏ đi từ hồi ấy, từ lúc anh ta buộc tội cô ăn hối lộ của Roberto Martino.

“Đó là điểm mấu chốt đấy! Thế đặc vụ ngu xuẩn dạo này thế nào?” Collin hỏi với vẻ mặt vô cảm. Là bạn thân của Cameron, anh đương nhiên cũng phải thể hiện sự thù địch đối với Jack Pallas.

“Quan trọng hơn là làm sao cậu lại gặp anh ta lần này nhỉ?” Amy hỏi.

“Cứ gặp nhau là y như rằng tớ và anh ta lại dành cho nhau những lời châm chọc, kích bác và lăng mạ. Thật thú vị khi gặp lại nhau như thế.”

“Nhưng anh ta trông vẫn nóng bỏng chứ?” Amy và Collin trao đổi ánh mắt với nhau. “Ồ, một trong chúng ta phải hỏi chứ nhỉ?”

“Điều đó có vẻ không liên quan, các cậu không nghĩ thế sao?” Cameron cố tỏ vẻ khinh khỉnh và điềm tĩnh khi nhấp ngụm rượu. Song do nuốt quá nhanh nên cô gần như bị sặc và ho khi cố hít không khí vào.

Amy cười. “Tớ sẽ coi đó là câu trả lời đồng ý.”

Cameron lấy khăn ăn quệt nhẹ đôi mắt ứa nước và quay sang Collin cầu xin sự giúp đỡ.

“Đừng nhìn tớ. Tớ đứng ngoài việc này.”

“Tớ muốn nhắc lại cho cả hai người rằng tên ngu ngốc đó đã làm bẽ mặt tớ trên kênh truyền hình quốc gia.”

“Không, tên ngu ngốc ấy đã tự làm xấu mặt mình trên kênh truyền hình quốc gia chứ!” Amy nói.

Cameron khụt khịt mũi, phần nào được xoa dịu bởi điều này. “Và tớ cũng muốn chỉ ra rằng vì anh ta mà hầu như đặc vụ FBI nào ở khu vực Chicago cũng mang mối thù hằn với tớ trong suốt ba năm qua. Mà điều này đã tạo ra vô số chuyện khôi hài vì hầu như ngày nào tớ cũng phải làm việc với FBI.”

“Cậu không phải gặp lại hắn ta chứ?” Collin hỏi.

“Nếu có Chúa thật thì không.” Cameron nghĩ về điều này một cách nghiêm túc hơn. “Tớ không biết, có thể sẽ có một số vấn đề nữa họ cần hỏi. Nhưng nói cho các cậu biết, nếu tớ mà gặp lại Jack Pallas thì lợi thế sẽ là của tớ. Tối qua, tớ đã không được chuẩn bị gì hết, nhưng lần tới, tớ sẽ chuẩn bị. Và ít ra tớ sẽ ăn mặc phù hợp cho dịp đó.”

“Thế có gì không ổn trong cách ăn mặc của cậu à?” Amy hỏi.

“Tớ đã mặc quần tập yoga và giày thể thao.” Cameron đùa cợt. “Lẽ ra tớ cũng có thể khỏa thân.”

“Thế thì hẳn là cuộc thẩm vấn đã thú vị hơn nhiều.”

Collin tựa vào ghế nói, với vẻ kiêu ngạo đầy nam tính. “Cậu và đôi giày cao gót… Cậu thật may mắn khi không phải chỉ mặc mỗi quần lót thôi đấy. Giữa việc ấy và việc bị thẩm vấn thì cậu thích cái nào hơn?”

Cameron suy nghĩ về điều này. “Thế tớ có đi giày cao gót trong trường hợp mặc mỗi quần lót không?”

“Đó được coi là câu hỏi tu từ. Cậu có vấn đề.” Collin nói.

Cameron cười. “Thế thì tớ muốn cao thêm theo chiều thẳng đứng… Tớ là một luật sư cao một mét sáu. Cứ để tớ làm thế đi mà!”

Amy cáo từ một cách hối lỗi ngay khi ăn xong bữa tối, vì cô ấy phải dậy sớm vào sáng hôm sau để gặp người phụ trách về hoa của cô. Cameron và Collin ở lại nhà hàng uống hết một lượt rượu nữa rồi mới đi bộ qua năm tòa nhà để về nhà.

Đó là một buổi tối tháng Mười khô lạnh. Cameron cài cúc áo khoác lại, thắt dây lưng ở eo. “Tớ không chắc là Amy có thể tiến tới đám cưới mà không trải qua giai đoạn suy nhược thần kinh. Tớ vẫn bảo cậu ấy là để tớ giúp nhiều hơn.”

“Cậu biết Amy thế nào rồi đấy! Cậy ấy đã lên kế hoạch cho việc này từ lúc năm tuổi.” Collin nói. “Nói đến chuyện lên kế hoạch, buổi tiệc của các cô nàng độc thân thế nào rồi?”

“Mấy cô em họ của cậu ấy cho rằng chúng tớ cần một người múa thoát y.” Cameron đáp, ý nới đến hai người phù dâu khác. “Nhưng Amy đã gần như bắt tớ phải thề bằng máu là không có người múa thoát y nào cả, không có mạng che mặt loè loẹt và hoàn toàn không có các phụ kiện linh tinh. Vì thế, tớ sẽ tổ chức tiệc rượu và ăn ngọt ở nhà tớ, sau đó, chúng tớ sẽ đến quán bar. Tớ hi vọng cậu ấy thích nó. Nếu cậu ấy sa thải tớ khỏi chức danh phù dâu chính thì cậu sẽ phải thay tớ, cậu biết mà.”

Collin vòng tay khoác vai cô. “Còn lâu, cưng ạ.”

Cameron cười và dựa vào người anh, cảm nhận sự dễ chịu từ bờ ngực vững chãi của anh. Đáp lại, Collin ghì cô chặt hơn, chuyển sang giọng nghiêm túc. “Cậu biết là chúng tớ chỉ đùa lúc ở nhà hàng thôi.”

“Tớ biết.”

“Bởi vì cả hai chúng tớ đều rất lo lắng cho cậu.”

“Điều ấy tớ cũng biết.”

Họ dừng lại ở trước cửa nhà Cameron. Collin đứng đối diện với Cameron và cô có thể thấy sự lo lắng trong đôi mắt màu nâu lục của anh. “Nghiêm túc đấy, Cam ạ, cậu là người chứng kiến, người nghe, cậu muốn gọi nó thế nào cũng được, của một vụ giết người. Và cậu đã thấy tên giết người bỏ đi. Tớ ghét phải đi sâu như thế này… nhưng có khả năng hắn biết cậu đã nhìn thấy không?”

Cameron đã tự hỏi chính mình câu hỏi này nhiều lần trong vòng mười hai tiếng qua. “Tớ đã ở sau cửa cả quãng thời gian đó. Và nếu hắn ta có nghe thấy tớ hay có nghi ngờ đã theo dõi đi chăng nữa thì cũng không có chuyện hắn biết được nhân dạng của tớ đâu. FBI và cục cảnh sát Chicago đã giữ kín tên của tớ.”

“Đó không hẳn là một đêm an lành với cậu.”

“Nói nhẹ nhàng thì là như thế.”

Collin hỏi khi đang tiến về phía nhà cô. “À, thế cậu có muốn có ai đấy ở cùng tối nay không?”

Cameron nghiêm túc suy nghĩ về điều này. Sau những biến cố kì quái tối hôm trước thì ý nghĩ ngủ một mình trong căn nhà to như thế không có vẻ gì là hấp dẫn. Nhưng cô biết, nếu Collin ở lại thì sẽ có vấn đề. “Cám ơn cậu vì đã đề nghị. Nhưng Richard sẽ nghĩ cậu đã dành quá nhiều thời gian cho tớ. Tớ sẽ ổn thôi.”

Có một chút cảm xúc thoáng qua trong mắt Collin. “Thực ra, Richard và tớ đã quyết định dừng lại rồi.”

Cameron cảm thấy sốc. Cô biết họ vẫn có chuyện, cá nhân cô đổ lỗi cho Richard. Anh ta luôn ngạo mạn và không biết trân trọng Collin, người mà một nửa nam cư dân ở Chicago cực kì ngưỡng mộ nhưng bọn họ đã bên nhau ba năm rồi và cô vẫn cho rằng họ sẽ có kết cục tốt đẹp.”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Cô hỏi.

“Tối qua, Richard bảo cậu ấy đã thay đổi quyết định về việc dự đám cưới Amy. Cậu ấy viện cớ cũ rằng sẽ thấy không thoải mái, nhưng nguyên nhân thực sự chỉ là cậu ấy không muốn hi sinh cả kì nghỉ cuối tuần ở Michigan.” Collin nhấn mạnh phần cuối, bắt chước giọng sợ hãi. “Tớ đã nói là đám cưới diễn ra ở một khách sạn đẹp, nhưng cậu biết cậu ấy rồi đấy, nếu không phải là khách sạn Bốn Mùa thì cậu ấy nghĩ sẽ thiếu thốn đủ thứ. Chúng tớ đã tranh cãi về việc đó, rồi chúng tớ nói về nhiều thứ và bây giờ thì… thế đấy!”

“Cậu có nghĩ rằng việc này sẽ qua đi trong mấy ngày tới không?” Cameron nhẹ nhàng hỏi.

Collin lắc đầu. “Nếu cậu ấy không thể làm việc này vì tớ thì không. Cậu ấy biết đám cưới này có ý nghĩa như thế nào đối với tớ và tớ nghĩ vấn đề là ở đó. Tất cả là một phần của việc ganh đua ngu xuẩn với cậu và Amy. Thế nên, tối nay, cậu ấy sẽ dọn đồ ra khỏi căn hộ. Cũng có thể là ngay lúc này đây.”

“Tớ rất tiếc, cưng à!” Cameron ôm lấy Collin. “Thế thì tớ nghĩ tớ nên hỏi cậu câu này: Cậu có muốn ở cùng với tớ đêm nay không?”

“Có!” Collin mở cổng cho cô. “Nhưng cậu phải hứa sẽ làm cho tớ thật say đấy nhé!”

Cameron bước lên bậc thang. “Miễn là cậu hứa vẫn sẽ làm bữa sáng vào ngày mai.”

“Cưng à, tớ luôn làm bữa sáng mà. Cậu thậm chí còn không thể hâm nóng bánh Eggo.”

“Chỉ một lần như thế thôi mà!” Đấy là lúc họ học năm cuối đại học và Collin chưa bao giờ để cô quên nổi chuyện đó. “Cái hộp ngu xuẩn, hướng dẫn làm một đến hai khoanh và tớ đã làm hai khoanh. Thế nhưng cái lò nướng lại bắt lửa nên đến giờ vẫn là một bí ẩn lớn với tớ.”

***

Ngồi trong chiếc ô tô bên đường, sĩ quan Phelps và Kamin nhìn theo hai người đến khi họ tiến đến bậc cửa trước ngôi nhà.

“Đây sẽ là hình ảnh cuối cùng mà ai đó có thể thấy họ vào tối nay.” Sĩ quan Kamin nói với vẻ mãn nguyện. Anh gập tờ Nhật báo lại khi Phelps nổ máy. “Trong một phút, tớ không chắc là anh chàng của chúng ta sẽ nhận được tín hiệu cứ tiến lên đâu. Có vẻ như anh chàng đã tự do ở nhà rồi.”

Phelps cố gắng nhìn rõ hơn đôi nam nữ trước khi họ vào nhà. “Cậu chắc chắn Slonsky bảo là phải trông chừng cô gái chứ?”

“Ừ.”

“Vì gã ấy trông rất quen. Tuy vậy, tớ vẫn không thể xác định được hắn là ai.”

Kamin nhún vai. “Tớ không giúp được cậu việc ấy rồi. Slonsky bảo chúng ta lái xe đến nhà cô gái, đảm bảo mọi thứ an toàn. Đó là tất cả những gì tớ biết.”

“Có lẽ, chúng ta nên ngồi đây thêm lát nữa, chỉ để chắc chắn là chúng ta hiểu rõ.”

Không hẳn là nóng lòng tìm kiếm thêm những nhiệm vụ nguy hiểm hơn nhưng Kamin thích cái lí do này. “Có tác dụng với tớ đó.”

Hai mươi phút tiếp theo, họ ngồi trong im lặng, chỉ có âm thanh duy nhất phát ra từ tiếng lật báo của Kamin. Anh đang đọc mục thể thao thì chợt dừng lại.

“Ồ, nhìn kìa!” Anh hạ báo xuống để Phelps có thể nhìn thấy. “Đó là gã mà chúng ta đã thấy, phải không nhỉ?”

Phelps nhổm người dậy, rồi lại tựa vào ghế, vẻ hài lòng.

“Tớ đã bảo cậu là gã này nhìn quen mà.”

Ở bên kia thành phố, Jack đang đứng ở văn phòng của mình, lại một lần nữa hứng chịu những tiếng mắng chửi ngắt quãng của Davis. Ít ra thì lần này, anh biết chắc là sự om sòm kia chẳng có gì liên quan đến anh cả. Dù sao thì cũng không liên quan một cách trực tiếp.

Anh và Wilkins là hai đặc vụ duy nhất còn ở lại văn phòng vào lúc gần mười một giờ đêm ngày thứ Bảy. Ngồi ở một trong số mấy cái ghế trước bàn làm việc của anh, Wilkins chỉ tay về phía văn phòng sếp của họ. “Ông ấy lúc nào cũng như thế này à?”

“Rồi cậu sẽ quen với việc ấy.” Jack nói. Thật ra, anh không phiền lòng về những cơn giận thất thường của Davis. Ngày còn ở trong quân đội, anh đã phục vụ dưới trướng của nhiều người chỉ huy còn tệ hơn thế nữa. Giống như những cấp trên cũ của anh, Davis là một người khá chân thật và hết lòng với những đặc vụ trong văn phòng của mình. Ông đã đaấu tranh vất vả để đưa Jack trở lại văn phòng Chicago ngay khi vị trí ấy vừa trống người ngồi.

Vài phút sau, sự om sòm lắng xuống và cửa phòng Davis bật mở. Ông ấy thò đầu ra và nhìn xung quanh. “Pallas, Wilkins, đến lượt các anh.”

Họ ngồi trong văn phòng của Davis, nơi mà Jack luôn thấy lạ lùng vì nó chẳng lớn hơn là mấy so với văn phòng mà những đặc vụ còn lại ở Chicago được phân. Anh hình dung là Cục ít nhất cũng sẽ cho ông được ngắm nhìn phong cảnh nào đó hay ho hơn là khu vực để xe của tòa nhà, cho tất cả những thứ mà ông phải giải quyết trong vai trò là trưởng thanh tra nắm quyền. Nhưng với tính cách của Davis, có lẽ ông đã yêu cầu đích xác phòng ấy để nắm được việc đi và đến của tất cả mọi người. Chắc chắn là không nhiều thứ có thể qua được mắt ông.

“Tôi vừa nói chuyện điện thoại với một trong những luật sư của thượng nghị sĩ Hodges.” Davis mở lời. “Ông ta yêu cầu họ phải được biết tất cả các thông tin mới liên quan tới cuộc điều tra của chúng ta.”

“Thế ông đã trả lời ông ta thế nào?” Wilkins hỏi.

“Rằng tôi là một lão già. Tôi có xu hướng quên mọi việc. Và nếu có ai đó từ phía thượng nghị sĩ Hodges lại gọi tôi tối nay thì có lẽ tôi cũng tình cờ quên luôn lời hứa sẽ giữ kín cuộc điều tra này. Còn có nhiều câu chửi rủa sau đó nữa, nhưng cho đến giờ…” Davis chỉ vào chiếc điện thoại yên lặng trên bàn làm việc của ông. “Giờ thì hãy xem xem chúng ta sẽ xử lí mớ hỗn độn này như thế nào.” Ông nhìn sang Jack. “Việc điều tra của Sở Cảnh sát Chicago đến đâu rồi?”

“Đầu mối liên lạc của chúng ta là thám tử Ted Slonsky, người có hai mươi năm trong nghề, mười năm gần đây nhất chuyên phụ trách các vụ giết người. Theo ông ta thì dấu vết duy nhất họ tìm thấy trong phòng khách sạn là của nạn nhân và thượng nghị sĩ Hodges. Họ tìm thấy dấu vết của tinh dịch trên giường, trên mặt bàn và trên cả bàn trang điểm trong nhà tắm. Tất cả đều của cùng một người đàn ông.”

“Ít nhất thì chúng ta cũng biết thượng nghị sĩ Hodges quan hệ tình dục an toàn khi phản bội vợ.” Davis nói. “Còn gì nữa không?”

“Có vết thâm tím trên cả hai cổ tay của nạn nhân, có lẽ do tên giết người gây ra khi hắn ấn chặt cô ta xuống để làm cô ta nghẹt thở.”

“Có vết máu nào ở hiện trường không? Có tóc hay sợi vải quần áo nào không?”

“Không có dấu vết nào cả. Chúng tôi đang chờ tin từ phòng xét nghiệm về những thứ khác.” Jack trả lời. “Mà chúng ta cũng chẳng may mắn gì hơn đội an ninh khách sạn cả. Họ không có máy quay ở dọc hành lang hay cầu thang, mặc dù ở tiền sảnh, gara và những khu vực công cộng khác của khách sạn thì có. Không có hình ảnh của gã ấy trong đoạn phim nào. Điều ấy có nghĩa là cho đến giờ thì lời khai của cô Lynde là bằng chứng duy nhất cho thấy có một người đàn ông bí ẩn thứ hai tồn tại.”

Jack thấy Davis nhíu mày khi nghe nhắc đến cái tên Cameron, nhưng sếp anh kiềm chế không bình luận gì, ít ra là vào lúc này.

“Thôi được rồi, tình hình là thế này.” Davis nói. “Đúng ra, Sở chỉ có quyền xử lí yếu tố đáng nghi liên quan việc tống tiền của cuộc điều tra này. Tuy nhiên, chúng ta có một thượng nghị sĩ Mỹ bị thu hình với một ả gái gọi mà cô này ngay sau đó đã bị bóp cổ đến chết trong chính căn phòng khách sạn ấy. Vì vậy, không có lí gì mà chúng ta lại đứng ngoài cuộc. Các anh có nghĩ thám tử Slonsky sẽ là một trở ngại không?”

“Có vẻ không. Dường như ông ta thấy nhẹ nhõm khi có sự trợ giúp của chúng ta vì dự dính dáng của ngài thượng nghị sĩ.” Jack nói.

Davis gật đầu. “Thế thì tốt. Các giả thuyết thế nào?”

Jack ngừng lại để Wilkins tiếp lời.

Wilkins ngồi thẳng lưng trên ghế. “Chúng tôi đang có hai giả thuyết, cả hai đều dựa vào giả định là nạn nhân, Mandy Robards, có dính dáng đến kế hoạch tống tiền ngài thượng nghị sĩ.”

“Chúng ta có cơ sở cho giả thuyết ấy không?” Davis hỏi.

“Cuộn băng được tìm thấy trong ví của cô ta. Trong băng, cô ta là người tắt máy quay khi thượng nghị sĩ rời đi. Có lẽ cô ta muốn tặng quà Giáng sinh sớm cho ông ấy, vì vậy tôi cho rằng giả thuyết cô ta có động cơ bất chính là hoàn toàn có cơ sở.”

Davis nhìn sang Jack với một nụ cười kinh ngạc. “Bất chính? Đó là thứ mà chúng ta có được khi thuê một anh chàng trường Yale đấy!”

“Ông còn chưa được biết phần bất khả xâm phạm, lầm lì và cả việc quắc mắt nữa đấy!” Jack nói.

“Quắc mắt gì cơ?”

“Đó là tôi, hẳn thế rồi.”

Wilkins chỉ tay. “Giờ thì đó là một câu tếu!” Anh quay sang Davis. “Ông nghe thấy điều ấy chứ?”

Davis không trả lời và xoay ghế để gõ gì đó vào máy tính. “Hãy em Google nói gì… À, đây rồi! ‘Bí ẩn: thể hiện óc hài hước kém’.”

Davis xoay ghế trở lại rồi gật đầu với Wilkins. “Anh biết đấy, tôi nghĩ từ điển Merriam-Webster nói đúng, Jack, anh đúng là có tính cách kiểu quắc mắt đấy!” Rồi ông quay sang Wilkins. “À đúng, đó là một câu tếu. Thường phải mất khoảng một năm để xác định chính xác sự đột phá nho nhỏ của đặc vụ Pallas trong lĩnh vực hài hước, nhưng rồi anh sẽ làm được điều đó thôi.”

Đến lúc ấy, Jack mới cố nhớ xem vì cái lí do quỷ quái nào mà anh lại háo hức quay lại Chicago đến thế. Ít nhất thì ở Nebraska, người ta còn được thân một chút. “Có lẽ chúng ta nên quay trở lại với các giả thuyết.” Anh càu nhàu.

“Đúng rồi. Cho nên, giả thuyết thứ nhất của chúng tôi là cô gái lên kế hoạch tống tiền, có thể cô ta làm một mình hoặc làm cùng ai đó khác và ai đó có quan hệ với ngài thượng nghị sĩ đã phát hiện ra tất cả sự việc nên đã giết cô ta để chuyện này không bị tiết lộ.” Wilkins nói.

“Nhưng họ để lại cuộn băng.” Davis cắt ngang.

“Có thể họ không biết cuộn băng thực sự ở trong phòng. Hoặc cũng có thể họ hốt hoảng sau khi giết cô gái, hoặc có điều gì đó làm họ sợ, chẳng hạn như, nghe thấy cô Lynde ở phòng bên cạnh gọi bảo vệ.”

Davis xoay bút, cân nhắc về điều này. “Thế còn giả thuyết thứ hai thì sao?”

“Giả thuyết thứ hai của chúng tôi là toàn bộ câu chuyện đã được sắp đặt và ai đó đã giết cô gái để gán tội giết người cho Thượng nghị sĩ. Điều mà chúng không tính đến là cô Lynde đã nhìn thấy tên giết người thực sự rời khỏi phòng khách sạn.”

“Nếu bám vào hai giả thuyết đó thì danh sách nghi phạm bao gồm những ai?” Davis hỏi.

“Có vẻ là bất kì ai dù thích hay ghét thượng nghị sĩ Hodges.” Wilkins nói.

“Thật vui khi chúng ta sẽ phải giới hạn nó lại.” Davis tựa người vào ghế. “Việc Hodges gần đây được phong là Chủ tịch ủy ban ngân hàng có nói lên điều gì không?”

“Đó là một góc độ mà chúng tôi đang xem xét.” Jack nói. “Điều làm tôi bận tâm là hiện trường vụ án rất sạch sẽ không có vật làm bằng chứng. Điều này cho thấy đó là một tên chuyên nghiệp, một kẻ biết việc hắn sẽ làm hay ít nhất là có sự chuẩn bị trước về điều đó. Nhưng bản thân vụ giết người thì có vẻ không chuyên nghiệp. Bóp nghẹt đến chết mang tính cá nhân hơn so với một viên đạn vào đầu. Tôi thấy có điều gì đó mâu thuẫn, không hợp lí cho lắm. Tôi nghĩ đầu tiên, chúng ta hãy nói chuyện với người của Hodges và tìm hiểu xem những ai đã biết việc ông ta ngoại tình.”

“Tôi không chắc là thượng nghị sĩ Hodges sẽ thích ý tưởng đó và luật sư của ông ta cũng vậy.” Davis nói.

“Có lẽ khi chúng ta làm rõ rằng việc tiếp tục hợp tác của thượng nghị sĩ là cách duy nhất tránh cho ông ta khỏi việc bị bắt giữ vì tội đã giết một gái gọi, ông ta sẽ thích ý tưởng đó thôi.” Jack nói.

“Thôi được rồi, hãy cho tôi biết nếu các anh cần tôi can thiệp với luật sư của Hodges. Điều cuối cùng là mọi việc với nhân chứng của chúng ta thế nào rồi? Có vẻ như thượng nghị sĩ đã gặp may khi có cô Lynde ở phòng kế bên.”

“Trước hết là, rất ít người biết rằng có một nhân chứng.” Wilkins nói. “Đến nay, chúng tôi vẫn đang giữ im lặng về việc đó. Thông thường thì thám tử Slonsky đã cử một đội đi qua nhà cô ấy tối nay, mặc dù những cảnh sát ấy vẫn chưa được biết chi tiết gì về vụ việc cả. Họ vừa gọi cách đây mấy phút và báo rằng cô Lynde trở về nhà với một người đàn ông và mọi thứ trông có vẻ ổn.”

“Chúng ta có lí do nào để tin rằng cô Lynde đang gặp nguy hiểm không?” Davis hỏi.

“Không, miễn là nhân dạng của cô ấy vẫn được giữ bí mật.” Wilkins đáp.

Davis nhìn Jack với vẻ lưỡng lự. “Anh có ý kiến khác không, Jack?”

“Tôi không thích cái ý tưởng rằng sự an toàn của nhân chứng then chốt của chúng ta lại phụ thuộc vào niềm tin rằng, mọi người sẽ giữ bí mật về nhân dạng của cô ấy. Có vẻ đó là một sự mạo hiểm không cần thiết.”

Davis gật đầu. “Tôi đồng tình. Và với vị trí của cô Lynde thì tôi muốn chúng ta phải cẩn trọng hơn là mạo hiểm. Về khía cạnh chính trị, đây sẽ là một thảm họa nếu có điều gì xảy ra với một trợ lí luật sư Mỹ với tư cách là một phần trong cuộc điều tra của FBI.”

“Chúng tôi sẽ thu xếp việc giám sát bảo vệ.” Jack nói. “Chúng ta có thể hợp tác với cảnh sát Chicago về việc này.”

“Tốt. Tôi cũng muốn cả hai anh báo cáo cho tôi hai lần mỗi ngày. Tôi có lịch gọi điện vào sáng thứ hai để cập nhật tình hình cho cấp trên về vụ điều tra, tôi mong cả hai anh đều có mặt vào lúc đó. Wilkins, nếu anh không phiền thì tôi muốn nói chuyện riêng với đặc vụ Pallas ngay bây giờ.”

Jack không ngạc nhiên về việc này. Anh có dự cảm buồn cười rằng sẽ sớm có một cuộc nói chuyện kể từ khi cái tên Cameron xuất hiện.

Davis chờ đến lúc Jack đóng cửa phòng lại. “Tôi có nên lo lắng không hả Jack?”

“Không.”

Davis nhìn Jack với đôi mắt xám sắc sảo. “Tôi thấy cô Lynde đã hợp tác trong cuộc diều tra này.”

“Đúng thế!”

“Tôi hi vọng chúng ta cũng đáp lại điều ấy.”

“Đương nhiên rồi!”

Một thoáng yên lặng, Jack biết Davis đang phải chịu đựng sự căng cơ của quai hàm và sự căng thẳng tạo nên những đợt sóng chạy khắp cơ thể ông.

“Tôi không muốn là một người khó tính hay áp đặt.” Davis nói một cách nhã nhặn. “Nếu việc anh hợp tác với cô ấy là một vấn đề thì…”

“Sẽ không có vấn đề gì cả.” Jack nhìn thẳng vào mắt sếp. Cameron Lynde có thể đã từng là một vấn đề với anh, nhưng đó là một sai lầm mà anh sẽ không bao giờ lặp lại. “Đây là một vụ khác và tôi sẽ xử lí nó như bất kì vụ nào khác.”

“Cô Lynde nên được biết về việc giám sát bảo vệ. Tôi muốn cô ấy thấy thoải mái với việc này. Dù sao, đó cũng là một kiểu xâm phạm.”

“Không vấn đề gì. Đó sẽ là điều đầu tiên tôi nói với cô ấy vào ngày mai.”

Sau khi xem xét Jack một lát, Davis có vẻ hài lòng. “Tốt! Xong rồi!” Ông chỉ tay về phía phòng của Wilkins.

“Giờ thì cho tôi biết cậu làm việc đến đâu rồi?”