Ngay khi họ đến Manor House, nhờ Cameron đã đặt chỗ mấy tuần trước đó (và cũng có thể là nhờ phù hiệu FBI của Jack) mà cả nhóm người họ nhanh chóng được dẫn vào bên trong và ngay tức khắc được đưa đến phòng VIP.

Jack đi bên cạnh Cameron theo dọc hành lang được chiếu sáng bởi những cây đèn nến, quan sát mọi thứ xung quanh.

“Một địa điểm thú vị!” Jack nói.

“Quả đúng như vậy, Manor House rất hợp với tên của nó. Câu lạc bộ này có nhiều phòng ở cả ba tầng, mỗi phòng lại tiếp nối theo phong cách ban đầu của ngôi biệt thự từ đầu thế kỉ. Có một thư viện, một phòng học, thậm chí có cả một phòng chơi bi a. Giống như trò chơi truy tìm tội phạm[14] vậy.” Cameron đã đùa với Collin như thế sau khi ngó nghiêng khắp câu lạc bộ để chuẩn bị cho bữa tiệc hội độc thân.

Theo như cô quan sát vào lần trước khi đến đặt phòng tại câu lạc bộ thì phòng VIP ở tầng trên. Bọn họ leo lên những bậc thang rộng bằng gỗ sồi. Wilkins dẫn đầu còn Jack và Cameron theo chân anh. Khi lên đến nơi, bước vào căn phòng VIP, cô thấy vẻ thích thú ánh lên trong mắt Jack.

“Rất thú vị!” Anh nói trong lúc nhìn chăm chú vào một chiếc giường rất rộng bằng gỗ sồi.

Cameron ngồi yên vị trên giường nhìn Amy và những cô gái khác đi tới, sau đó họ gọi đồ uống. Các cô em họ của Amy bắt đầu hò hét.

“Tôi cá là một năm nữa thì sự mới mẻ của chỗ này cũng chẳng còn nữa.” Cô nói với Jack.

Amy đi tới và chìa tay ra. “Nhìn xem, Jolene vừa đưa cho tớ cái gì này.” Amy chìa ra một chiếc vòng cổ là một chuỗi hạt được gắn hình dương v*t và các túi bao cao su nhỏ bằng nhựa[15].

“Ồ, nó chẳng phải là thứ cậu cần sao. Nó đủ tiêu chuẩn làm một vật mới cho đám cưới đấy![16]” Cameron gợi ý.

“Vứt nó đi!” Amy khó chịu nói. “Và hãy đảm bảo là không còn cái nào khác nữa.”

“Được rồi, tớ sẽ lo liệu việc ấy.” Cả Cameron và Jack đứng nhìn Amy, rồi cô quay lại giường yêu cầu tất cả các cô gái mở ví ra cho cô kiểm tra.

“Cô ấy có vẻ hơi… căng thẳng về chuyện này.” Jack nhận xét.

Cameron nhét chiếc vòng cổ vào ví. “Chỉ là cô ấy hơi căng thẳng trong thời gian chuẩn bị cho đám cưới thôi. Mong Chúa sẽ khiến cô ấy cân bằng trở lại sau một tuần nữa, sau khi đám cưới kết thúc.”

Amy thực sự là một người rất dễ thương. Không phải Cameron muốn đề cập đến điều này ngay lúc ấy, nhưng kể từ khi bố ra đi, đối với cô, Amy quả là một món quà tuyệt vời từ Chúa. Là đứa con duy nhất trong một gia đình mà bố mẹ đã li hôn, mọi công việc thu xếp đám tang cho bố đều dồn hết lên vai cô. Nỗi đau mất đi người thân duy nhất cộng với việc lo ma chay đã khiến cô kiệt sức. Không nói một lời nào, Amy xuất hiện trước cửa nhà cô với một chiếc va li, chuyển đến ở nhà cô trong hai tuần và lo toan hết mọi chuyện mà Cameron không thể tự lo được vào lúc ấy…

Wilkins bước tới chỗ họ, cầm một thứ gì đó mà Cameron đoán là một chai soda. “Lần trước đến đây, tôi đã không vào phòng VIP.” Anh nhìn chằm chằm vào nữ bồi bàn đi qua với một chai vodka và những cây pháo bông. “Không ai nói với tôi là họ có những cô bồi bàn ăn mặc như những hầu gái những năm đầu thế kỷ cả. Ồ… cùng với những thứ tóe lửa nữa.”

Cameron nghiêng đầu về phía Jack. “Có thể là hai năm trước khi sự mới mẻ biến mất.”

“Giờ thì đây là thứ mà tôi gọi là nhiệm vụ.”

Jack ra hiệu cho người phục vụ quầy rượu đưa một chai soda khác. “Uống đi khi anh còn có thể!” Anh nói với Wilkins. “Bởi vì không phải lúc nào cũng được thế này đâu.”

“Thật chứ, thế này tốt hơn Nebraska à?” Wilkins đùa.

Jack thấy Cameron đang ngồi trên giường ở bên kia phòng. Cô cười với Amy và hai cô gái khác trong khi đang kể chuyện. Khi cô diễn tả bằng điệu bộ, cổ áo cô lại trượt xuống, một lần nữa phô ra bờ vai và cái quai áo lót mỏng. Anh quan sát khi Cameron với ra phía trước để đặt tay lên cánh tay của Amy và thế là chiếc áo con của cô bị kéo xuống thấp hơn, để lộ một thứ gì đó có vẻ như là chiếc áo ngực bằng ren màu đen. “Không hề tồi, tôi cho là thế.” Anh lẩm bẩm.

Jack quay lại và nhìn thấy nét mặt của người cộng sự. “Đừng nói gì!”

“Nói gì cơ?” Wilkins hỏi một cách ngây thơ. “Ồ… ý anh là tôi không nên bình phẩm về sự thật là anh không hề rời mắt khỏi cô ấy từ khi chúng ta đến đây chứ gì? Đó có phải là điều tôi không được nói không?”

“Đó là công việc của tôi, việc của chúng ta – trông chừng cô ấy.”

Wilkins gật đầu. “Tất nhiên rồi.”

Jack lầm bầm. Ít ra thì ở Nebraska, người ta có thể liếc nhìn một người phụ nữ một hoặc hai lần vì lí do công việc trong yên bình.

Anh lén nhìn lần nữa, vì lí do an toàn và nhìn chiếc áo len lại một lần nữa trượt xuống khỏi xương đòn, nhích dần xuống, trêu chọc, khiêu khích anh, bị kéo xuống ngày càng thấp, để lộ ra làn da mịn màng trắng nõn và chiếc quai áo lụa màu xám mỏng manh mà anh có thể xé toạc bằng răng.

Một bờ vai. Anh sẽ phát điên lên mất vì một bờ vai.

Anh chửi thề, rồi quay sang Wilkins. “Có chuyện gì với cái len ấy thế nhỉ? Vì lí do nào mà cô ta không thể tự che lấy cơ thể mình như thế? Có phải cô ta mua nhầm cỡ không? Nghiêm túc đấy, ai đó cần phải ném một cái áo khoác lên người phụ nữ ấy.” Anh rời khỏi quầy rượu. “Tôi sẽ đi một vòng quanh phòng để đảm bảo mọi thứ vẫn an toàn.”

Amy rướn người và thì thầm vào tai Cameron. “Được rồi, bây giờ thì anh ta đang đi tới đi lui.

“Cậu không cần phải tường thuật cho tớ!” Cameron thì thầm, “Nếu tớ muốn biết anh ta đang làm gì thì tớ sẽ tự nhìn.”

Tất nhiên, đó chính xác là việc mà Cameron đã làm. Cô lén nhìn qua phòng và thấy Jack đi một vòng quanh quầy rượu rồi nhìn lại. Khi trông thấy cô đang nhìn, anh quay đi và bắt đầu đi qua phòng về phía cô, giống như một con báo sư tử đuổi theo con mồi. Từ ánh mắt nghiêm túc của Jack, dù anh ta có định nói gì đi nữa thì anh ta cũng đang thi hành nhiệm vụ.

Ngồi cạnh Cameron, Amy tròn mắt ngạc nhiên như thể bị thôi miên khi thấy Jack đi tới trong vẻ hừng hực, cô như bị chọc tức một lần nữa. “Tớ đổi ý rồi Cam ạ. Nếu tất cả chuyện này là một sự dàn dựng và anh ta đang tới để biểu diễn màn thoát y thì tớ nghĩ tớ có thể kiểm soát được. Tớ hoàn toàn có thể xử lí được.”

Nghe Amy nói, những cô gái khác lập tức ngừng nói chuyện. Nhìn theo ánh mắt của Amy, họ quay người lại khi Jack tiến đến. Anh dừng lại trước chiếc giường toàn phụ nữ đang nằm dài ra giống như các cung tần mỹ nữ nhàn rỗi của vua chúa, rồi anh nhìn xuống Cameron.

“Tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Được thôi. Nói đi!”

“Một mình!”

Cameron không thích bị Jack ra lệnh nhưng cô không muốn tranh cãi trước đám đông. Nhỡ anh ta cần thảo luận về vấn đề an ninh nào đó thì sao? Với vẻ mặt thờ ơ, cô trượt xuống khỏi giường. Ồ, lại phơi bày chân ra nữa, sao chuyện đó lại luôn xảy ra khi ở gần anh ta nhỉ? Cameron đi theo Jack ra khỏi phòng VIP.

Anh cầm cánh tay cô và dẫn cô tới hành lang ánh đèn mờ.

“Anh sẽ không giết tôi đấy chứ?” Cô hỏi. Nhìn vẻ mặt anh, cô chỉ dám trêu chọc như thế.

“Không phải hôm nay.”

Anh thả tay ra và đi tới đi lui trước mặt Cameron. Cô không biết anh đang lo lắng về điều gì, nhưng khi nhìn kĩ anh vào lúc ấy, cô thấy hài lòng khi nhận ra rằng, anh trông chẳng giống một miếng thịt hun khói chút nào.

Có vẻ giống chiếc bánh nhân sôcôla lỏng hơn. Một món tráng miệng đầy tội lỗi, thật khêu gợi, chất chứa sức nóng từ bên trong, nó có thể khiến một cô gái muốn liếm từng mảnh vụn trên đĩa. Đó là Jack Pallas.

Cameron trở lại bình thường. “Vậy tôi phải đoán rồi. Hay anh muốn nói với tôi việc này là thế nào?”

“Tôi nghĩ cô biết.”

Ồ, thật là… Anh ta nói về việc sẽ không bao giờ xảy ra trước bậc cửa nhà cô.

“Việc điều tra à?” Cameron hỏi, lòng đầy hi vọng.

Anh ta ném cho cô một cái nhìn đáng sợ, điều này nhắc cô tại sao Jack Pallas không phải một người đàn ông để đùa giỡn cùng.

Cameron dựa người vào tường, nghĩ rằng có lẽ nên tạo cho mình cảm giác thỏa mái.

Jack dừng bước. Anh nhìn cô một lượt.

“Chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện của tối hôm trước.” Anh đi tới và đặt một tay lên tường, ngay cạnh Cameron. “Cô đã nói rằng tôi thấy điều mà tôi muốn thấy vào buổi sáng hôm ấy ở văn phòng Davis. Hãy giải thích đi!”

Cameron ngước nhìn Jack một cách thách thức. Cứ như thể anh ta đang dọa dẫm bắt cô nói vậy. Ồ, có lẽ anh ta có thể làm vậy, bắt bất kì ai nói vào phút cuối. Nhưng cô thì kiên quyết miễn dịch với bất kì thứ gì được gọi là khêu gợi, hấp dẫn. Nhưng mà mùi hương của anh ta thật quyến rũ. Lẽ nào do mùi dầu gội đầu? Dứt khoát miễn dịch!

“Chúng ta lại nói về chuyện đó à?” Cameron hỏi, giả vờ hờ hững.

Jack đặt tay còn lại lên tường khiến Cameron bị kẹt ở giữa.

Cô biết mình đang rơi vào thế bí. Sự hài hước đừng bỏ cô mà đi vào lúc này chứ! “Tôi nghĩ việc này sẽ cấu thành tội bắt giữ người trái phép đấy, đặc vụ Pallas ạ.”

“Có lẽ vậy. Và tôi sắp tiến hành một cuộc thẩm vấn bất hợp pháp.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Hãy bắt đầu từ đầu! Cách đây ba năm. Martino. Cô nói với tôi rằng quyết định không thụ lý vụ án là do cô.”

“Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ à? Như thế này ư? Cameron muốn nói đến sự gần gũi giữa họ.

Một cách chậm rãi, Jack nhoẻn miệng cười. Giờ thì giọng anh trở nên ấm hơn. “Thực ra, tôi nghĩ như thế này là hoàn hảo.” Nhưng cái nhìn của anh vẫn kiên định. “Nói đi, Cameron! Tôi đã thấy cô ra khỏi văn phòng Davis sáng hôm ấy. Tại sao cô…”

Họ bỗng chìm ngập trong bóng tối bởi tất cả bóng đèn trong câu lạc bộ đều tắt phụt.

Cameron cảm nhận được bàn tay Jack nắm chặt cánh tay cô. Tay kia của anh lướt qua ngực cô khi anh đưa xuống tấm lót vai để lấy súng.

Mắt Cameron cố gắng thích nghi với bóng tối, cô nghe thấy tiếng cười ré lên và những giọng nói pha lẫn vào nhau từ phòng VIP. Mặc dù thế, cả câu lạc bộ vẫn có vẻ tĩnh lặng. Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng tiếng nhạc đã dừng lại.

“Mất điện à?” Cô hỏi Jack.

“Có vẻ như thế.” Có tiếng bước chân đi tới và tiếng ván sàn kêu cọt kẹt. Jack kéo cô ra khỏi tường. “Đứng đằng sau tôi!” Jack ra lệnh cho cô rồi anh quay người, cầm súng sẵn sàng.

Một bóng người đứng ở cuối hành lang.

Jack di chuyển, sử dụng thân mình như một cái khiên che chắn cho Cameron.

“Jack, tôi đây!” Wilkins nói trong bóng tối. “Hai người ổn cả chứ?”

Jack hạ súng xuống. Anh dẫn Cameron ra khỏi hành lang, nơi ánh trăng chiếu qua cửa sổ và cô có thể nhìn rõ hơn.

“Mất điện toàn bộ chỗ này à?”

“Từ những gì tôi thấy thì như vậy.” Wilkins nói, anh nhìn Cameron.

Cô chưa bao giờ thấy Wilkins trông nghiêm trọng như vậy. Điều đó làm cô sợ hơn bất cứ thứ gì.

“Các anh có nghĩ việc này liên quan đến tôi không?” Cô hỏi.

Không người nào trả lời cô cả. “Đi kiểm tra đi!” Jack bảo Wilkins. “Tôi sẽ ở lại với cô ấy. Gọi cho tôi khi anh biết được điều gì đó!”

Wilkins gật đầu và đi khỏi.

Jack nắm lấy tay Cameron. “Hãy theo sát tôi.”

Đầu óc Cameron bối rối vì mọi thứ diễn biến quá nhanh. Cô buộc phải giữ bình tĩnh.

“Tôi sẽ đưa cô đến một chỗ an toàn hơn cho đến khi chúng tôi giải quyết xong việc này.” Jack nói.

Khi anh bắt đầu dẫn đường cho Cameron thì họ gần như đâm vào Amy đang đứng ở cửa ra vào phòng VIP. Cô nhìn vào khẩu súng trên tay Jack. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh đưa cô ấy đi đâu?”

“Chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Jack nói nhỏ vào tai Cameron.

“Mọi việc đều ổn.” Cô nói với Amy. “Ở lại với mấy người kia nhé!”

Trước khi Cameron kịp nói thêm gì nữa thì Jack đã kéo tay cô và dẫn đi.

Lần đường trong bóng tối, Jack dẫn Cameron qua một đám người lộn xộn đang đứng ở lối đi, những người không giống anh, rất thích sự hỗn loạn trong thời gian mất điện.

Anh cần một chỗ hẹp và được giới hạn, tốt nhất là có khóa. Không tìm được chỗ như thế ở tầng hai, anh bèn tìm một cái cầu thang và dẫn Cameron lên tầng trên. Cánh cửa đầu tiên bên phải bị đóng. Anh xô cửa và chạy vào trong.

Một căn phòng nhỏ - một văn phòng. Trên chiếc bàn làm việc, một người đàn ông và một người phụ nữ với vài mảnh vải che thân rời khỏi nhau ngay lập tức.

“Cái quái gì vậy?” Người đàn ông hỏi, nửa tức giận, nửa hoảng hốt.

“Ông là ai?” Jack gặng hỏi.

“Người quản lí. Anh là thằng cha nào?”

Jack chỉ tay ra cửa. “Ra ngoài!”

“Quên đi. Đây là văn phòng của tôi.”

Jack chỉ tay về phía cửa, lần này là với khẩu súng của mình. “Đi ra!”

Người quản lí há hốc miệng và gật đầu. “Chúng tôi ra đây!” Ông ta túm lấy cô gái và vội vàng rời khỏi phòng.

Jack chốt cửa rồi thả tay Cameron ra để kiểm tra căn phòng. Một chiếc ghế sô pha nhỏ đặt dọc bức tường bên trái, một chiếc tủ đựng tài liệu bằng thép và một chiếc bàn làm việc với một chiếc ghế xoay. Không có buồng nhỏ hay cánh cửa nào khác, nhưng có một cửa sổ lớn dẫn ra thang thoát hiểm. Anh kiểm tra cửa sổ và thấy nó được kéo lên khá dễ dàng, trong trường hợp khẩn cấp thì có thể dùng được.

Nhận thấy Cameron giữ im lặng một lúc lâu, anh bước tới. “Cô ổn chứ?”

“Tôi ổn.” Cô đi đi lại lại quanh phòng một cách bồn chồn.

“Hãy tránh xa cửa ra vào!” Jack nói với Cameron.”Và cả cửa sổ nữa. Hãy đứng ở giữa phòng!”

“Đúng rồi, tôi xin lỗi!” Cameron nhanh chóng di chuyển về phía chiếc bàn làm việc, đặt nó giữa cô và cửa ra vào. Cô nhìn xuống chiếc ví của mình, rồi đặt nó lên bàn, như thể muốn tay mình được rảnh rang. “Đây có thể chỉ là một sự trùng hợp thôi, đúng không?”

“Tôi sẽ trả lời cô khi biết câu trả lời.”

Dưới ánh trăng, Jack thấy Cameron cắn môi đầy lo lắng. Nét mặt cô trở nên cứng rắn rồi gật đầu. “Cũng có lí.”

“Không biết điều này có làm cô cảm thấy tốt hơn không, nhưng tôi đảm bảo rằng dù là cái gì đi qua cánh cửa đó thì chúng cũng sẽ không chạm tới cô được đâu.”

Cô nhìn anh trong bóng tối và cảm thấy ngạc nhiên. Quay người đi, anh bước tới cửa ra vào và lắng nghe.

Cameron giữ im lặng. Căn phòng yên tĩnh một cách kì lạ cho đến khi tiếng điện thoại của Jack rung phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Jack rút điện thoại khỏi túi, thấy Wilkins gọi và anh trả lời: “Nói đi!”

“Mọi việc rõ rồi.”

“Anh đã tìm hiểu được gì rồi?” Anh hỏi, vẫn giữ nguyên vị trí ở cửa ra vào.

“Toàn bộ khu này đều bị mất điện.” Wilkins nói. “Tôi đã nhờ văn phòng của chúng ta nối máy với công ty điện lực ComEd. Họ nói rằng một tuyến điện bị ngắt. Một đội của họ đang sửa chữa trong lúc chúng ta đang nói chuyện thế này.”

Jack bước về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài và thấy những tòa nhà xung quanh cũng tối om. Anh nói vào điện thoại bằng một giọng nhỏ nhẹ. “Có khả năng nào đây là một việc được sắp đặt không?”

“Có vẻ không. Tôi đã nói chuyện với Giám đốc phụ trách quận này và cả quản đốc ở hiện trường. Đó là một đường điện ngầm – một đội xây dựng làm qua đêm đã quá cẩu thả khi cố sửa đường ống nước cho nhà thờ ở bên kia đường và đào hơi sâu. Đó chỉ là một sự trùng hợp thôi, Jack ạ.”

Nhìn qua cửa sổ, Jack có thể thấy đội xây dựng bên ngoài nhà thờ và nhiều chiếc xe tải của ComEd. Anh nhìn sang Cameron. Cô vẫn chăm chú nhìn anh cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc. “Cảm ơn. Chúng tôi sẽ gặp lại anh ở phòng VIP.”

“Hai người đang ở đâu?” Wilkins hỏi.

“Trong một văn phòng ở tầng ba. Chúng tôi sẽ xuống trong mấy phút nữa.” Anh tắt máy và giắt súng vào. “Rõ rồi.”

Cameron thở phào nhẹ nhõm. “Thế thì tốt! Việc này dứt khoát không có trong chương trình tối nay.” Cô ngượng ngập vuốt phẳng lại váy và nhặt chiếc ví lên. “Vậy chúng ta quay lại với mọi người chứ?”

“Ừ.”

Cameron bước về phía cửa và Jack đi theo sau. Cô với lấy tay cầm, rồi dừng lại và nhìn xuống vai, chiếc áo len lại tụt khỏi vai cô lần nữa.

“Cảm ơn anh vì…” Cameron dừng lại. “Có gì không ổn à?”

Jack đứng sau cô, nhìn chằm chằm vào chiếc quai áo màu xám chiết tiệt. Anh tự hỏi liệu lụa có mềm mại, mịn màng hơn làn da cô không? Nếu anh là một người đàn ông thông minh thì ngay cả nghĩ về việc tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy, anh cũng không dám.

Dù sao, Jack cũng với tay về phía Cameron. Anh nắm cổ áo len của cô và nhẹ nhàng kéo nó lên vai giúp cô. Bàn tay anh dừng lại khi chạm tới chiếc quai áo lót của Cameron. “Thứ này đã làm tôi phát điên suốt cả tối.” Anh lẩm bẩm.

Giọng Cameron hơi run run. “Tôi nghĩ… tôi đã làm hỏng nó khi giặt.”

Không khí nặng nề bao trùm lấy họ.

“Chúng ta đi thôi!” Cuối cùng Jack nói. Anh cần phải ra khỏi căn phòng này trước khi làm điều gì đó khiến anh phải hối tiếc. Đúng hơn là cả hai người điều hối tiếc.

Cameron gật đầu, quay người và mở khóa cửa. Cô nắm lấy nắm cửa… rồi dừng lại.

Jack chờ Cameron mở cửa. Khi thấy cô không mở, anh bước tới, đặt tay anh lên tay cô. “Cameron, chúng ta phải ra khỏi đây!” Anh nói nhỏ.

“Tôi biết.”

Thế nhưng, không ai trong hai người cử động. Jack rời tay khỏi tay Cameron và cầm nắm cửa.

Anh biết là mình không nên và anh đã khóa cửa lại. Anh cảm nhận được hơi thở run rẩy của Cameron. Trước khi kịp nghĩ lại, anh vén tóc cô và nghiêng đầu, hôn lên bờ vai cô. Anh đã có câu trả lời. Lụa chẳng là gì so với làn da cô cả.

Cameron nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh. Cô tự hỏi mình đang làm gì và tại sao lại làm như vậy? Và rồi cô cảm nhận được làn môi nóng bỏng của Jack ở dưới cổ mình, trong giây lát, cô quyết định gác chuyện đó sang một bên.

Tay Jack vòng quanh hông Cameron. Cô không biết anh xoay cô hay cô tự xoay mình, cũng có thể là cả hai, nhưng đột nhiên cô nhận thấy mình đang đối diện với anh. Bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của anh, cô liền hướng về anh khi môi anh chạm vào môi cô.

Cameron mong chờ một nụ hôn nồng cháy, thậm chí là nhức nhối, nhưng thay vào đó, nó lại… tinh quái. Anh từ từ, chậm rãi trao cho cô nụ hôn ngọt ngào. Khi tay anh chạm vào lưng cô và ôm chặt hơn, cô thả ví xuống sàn nhà rồi luồn tay mình vào mái tóc dày của anh.

Họ tựa người vào cửa. Tay anh khẽ chạm vào cằm cô. Đôi môi anh khám phá môi cô đầy mãnh mẽ. Cảm nhận được sự khao khát chiếm lĩnh của anh nhưng Cameron vẫn chưa sẵn sàng trao nó cho anh, cô dùng tay ôm lấy mặt anh và hôn chậm lại. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi, cô khiêu khích anh, cắn nhẹ lên môi anh và khẽ lướt lưỡi trong miệng anh. Cô mơn trớn anh, trêu đùa anh, giành thế chủ động.

Jack gầm gừ trong cổ họng rồi túm chặt tay Cameron và ghì chúng vào cửa. Đã quá muộn khi cô nhớ lại rằng Jack Pallas không phải người đàn ông cô có thể dễ dàng đùa giỡn.

Anh vờn lưỡi cô trong một nụ hôn nồng nàn, đê mê. Cô có thể cảm nhận thấy anh ở giữa hai đùi mình, rắn chắc và rạo rực. Anh có thể giấu đi những xúc cảm của mình nhưng ngay lúc ấy, cơ thể lại phản bội anh, nó cho biết điều duy nhất cô cần biết. Anh muốn cô.

Rộn ràng với ý nghĩ đó, Cameron nhắm mắt lại khi môi Jack lướt một đường nóng bỏng trên ngực mình, đánh thức và đốt cháy những nơtron thần kinh cảm xúc của cô.

“Jack…” Cô thì thầm.

“Hãy nói cho anh biết…” Anh nói bên tai cô.

Đó là một Jack khác, không còn vẻ tự chủ và thận trọng. Lần đầu tiên, cô có thể thấy được con người anh.

Cameron căng người, bất lực khi tay cô bị ghì chặt bởi tay anh. “Hãy để em được chạm vào anh!” Cô cần được nhìn và cảm nhận anh hơn thế.

Jack lùi lại và đôi mắt mê mệt ngắm nhìn Cameron. Anh thả tay cô ra và cô cởi chiếc áo khoác của anh. Cô lướt tay qua bờ vai Jack, cảm nhận những cơ bắp rắn chắc trên bờ ngực anh. Cô say sưa đắm mình khi chạm tới sức mạnh và sự cường tráng đó bằng đầu ngón tay mình.

Anh chiếm hữu môi cô trong một nụ hôn đầy khao khát mãnh liệt, nó làm cô nghẹt thở. Bàn tay anh di chuyển thiếu kiên nhẫn khi lần tới cởi cúc áo Cameron và kéo nó xuống vai cô.

“Anh muốn nhìn thấy em!” Anh thì thầm trên môi cô.

Anh kéo phần trước chiếc áo con của Cameron xuống rồi thở gấp gáp khi làn không khí lạnh khẽ lướt qua ngực cô. Anh vuốt ve đầu ngực cô, mơn trớn nó cho tới khi cô run lên vì cảm giác đê mê. Khi tay anh khum khum bầu ngực và bóp nhẹ làm chúng căng đầy lên, Cameron uốn người đầy ham muốn dưới bàn tay anh. Rồi anh cúi thấp đầu xuống và ngậm lấy bầu ngực cô.

Vùng giữa hai chân Cameron nhanh chóng trở nên ướt át, cô tưởng như mình sắp ngã ngay xuống nền nhà vào lúc ấy. Jack chậm rãi lướt lưỡi trên núm vú đang căng lên vì mê đắm của cô, rồi anh giữ chặt nó trong miệng mình, mơn trớn nó một cách đầy chiếm hữu. Trong khi đó, tay anh lướt dưới áo cô, ngón tay anh bắt đầu vuốt ve bầu ngực còn lại của cô.

Cameron cảm thấy sự khoái lạc dâng trào. Trong khi một giọng nói trong đầu mách bảo cô rằng cô phải dừng lại thì một giọng nói khác, xấu xa hơn, lại bảo cô hãy nhượng bộ một lần thôi, hãy đầu hàng.

Jack kéo chiếc áo con xuống thấp hơn, miệng anh kiếm tìm bầu ngực kia của cô. Cameron rên rỉ, biết rằng giọng nói nào đã giành phần thắng.

Bỗng một tiếng gõ cửa lớn làm họ giật mình. Họ nghe thấy giọng Amy. “Cameron! Cậu có trong đó không?”

Cameron và Jack đứng bất động khi thấy tay nắm cửa ở hông cô chuyển động.

Amy gọi cửa lần nữa. “Cameron! Cậu không sao chứ?” Cô ấy nói với ai đó ở lối đi. “Anh nói họ sẽ gặp lại chúng ta ở phòng VIP đúng không?”

Là giọng của Wilkins. “Đó là những gì Jack nói.”

“Thử gọi lại cho anh ta xem!”

Điện thoại của Jack trong chiếc áo khoác mà Cameron đã ném trên sàn nhà bắt đầu rung. Cô nhìn anh, có điều gì đó lướt qua họ… rồi biến mất.

Họ buông tay và rời nhau ra. Jack với lấy chiếc áo để nghe điện thoại. Trong khi anh bảo với Wilkins là họ ổn cả và sẽ ra ngay thì Cameron nhặt chiếc ví trên sàn nhà và rời xa cánh cửa, kéo phần trước áo cho ngay ngắn và chỉnh lại chiếc áo con. Cô bước tới cửa sổ, thầm biết ơn bóng tối đã che đi sự ngượng ngịu của tình huống này.

Cô đang sửa lại thắt lưng chiếc áo len thì Jack nói vọng từ bên kia phòng.

“Quai áo của cô bị rách rồi!” Anh nói nhẹ nhàng.

“Tôi biết!” Cameron nhét quai áo vào trong, hi vọng quai bên kia sẽ giữ được, nếu không Amy và Wilkins sẽ nhìn thỏa thích cho mà xem. Môi cô thâm lại và sưng lên nhưng lại chẳng làm được gì. Cô đi về phía cửa.

“Cô sẵn sàng chưa?” Jack hỏi.

“Chắc chắn rồi, tôi ổn cả!” Thật ra điều đó không đúng, nhưng vì mọi người đang chờ ở ngoài, cô chẳng có thời gian để phân tích xúc cảm của mình. Cô biết rằng đó là thời điểm hoàn hảo cho một lời châm biếm hay một câu đùa, bất cứ thứ gì làm cô thấy lại chính mình, đưa Jack và cô trở về như cũ. Nhưng ngay lúc ấy, cô không thể làm được. “Chúng ta nên ra khỏi đây.”

Ban đầu, Jack có vẻ ngập ngừng. Rồi anh chuyển sang trạng thái là con người của công việc và mở cửa ra. Cô đi qua anh để bước ra hành lang và trong một giây thoáng qua, mắt họ gặp nhau – sự thừa nhận duy nhất về những gì đã xảy ra giữa họ.

Amy đang chờ ở lối đi cùng Wilkins. Ban đầu, cả hai người đều rất bối rối, sau đó là thích thú.

Cameron cố gắng cư xử bình thường khi cô bước ra. “Chúng tôi chờ để chắc chắn mọi việc an toàn.”

Amy kéo Cameron sang một bên. “Tớ đã rất lo lắng khi không thấy hai người xuống dưới tầng.”

“Tớ biết. Tớ xin lỗi.”

Amy nhìn cô một lượt. “Ồ, một cách mặc áo mới đấy!”

Cameron nhìn xuống và thấy vai mình phô ra. Một chiếc quai áo lót bằng lụa màu xám đã biến mất.

Cô sẽ đốt cái áo len ngu ngốc này ngay khi cô về tới nhà.