Lý Phượng Lai vẫn không nhận ra Lâm Trầm có điểm kỳ lạ, chỉ gật đầu cười nói, “Tương tư? Không tồi, Lục Cảnh nghe xong nhất định sẽ thích.”

Lục Cảnh?

Lâm Trầm hoang mang một lúc mới đột nhiên nhớ ra đây là tên của bạch y công tử kia. Thế nên lòng không khỏi nghiến răng nghĩ, đây là độc Lý Phượng Lai đưa ta nào liên quan gì tên họ Lục kia?

Càng nghĩ càng thấy bực mình, chỉ hận không thể lập tức giật tay khỏi Lý Phượng Lai, nhưng ngón tay động đậy rồi chẳng biết sao lại luyến tiếc buông ra. Sau cùng đành không cam lòng để Lý Phượng Lai kéo vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn đàn lên.

Ngón tay tùy ý lướt nhẹ, tiếng đàn du dương êm ái liền tuôn ra, điệu sầu triền miên, là thầm mang ý tương tư.

Lý Phượng Lai lười biếng tựa vào một bên nghe, gõ quạt xuống mặt bàn từng nhịp như rất chăm chú.

Lâm Trầm ngoài mặt cũng hết sức chuyên chú nhưng trước mắt lại vô thức hiện ra hình ảnh Lục Cảnh thổi sáo lúc nửa đêm. Nếu Lý Phượng Lai thích nghe người kia thổi khúc đến vậy cớ gì cứ mãi quấn lấy mình?

Cứ nghĩ đến xuất thần, đến khi tấu xong một khúc mới phát giác Lý Phượng Lai đã úp sấp ngủ trên bàn.

Khóe miệng Lý Phượng Lai hơi nhếch lên một chút, dù say ngủ cũng vẫn mang vẻ như cười như không, đường nét thản nhiên ẩn tình.

Lâm Trầm nhìn dáng ngủ của hắn, lòng hiếu kỳ dâng lên, ghé sát vào cẩn thận ngắm tỉ mỉ. Vừa nhìn mới phát hiện dưới mắt đối phương ẩn hiện bóng đen, hẳn đã sớm buồn ngủ vô cùng.

Hơn một tháng mất tích, rốt cuộc hắn đã đi đâu? Lại gây ra chuyện gì?

Lâm Trầm không phải không để ý, nhưng loại nghi vấn không có lập trường như vậy lại không hỏi ra miệng được.

Y rốt cuộc là cái gì với Lý Phượng Lai đâu?

Bằng hữu? Hay một kẻ tháp tùng cùng giết thời gian?

Vô luận thế nào, đều không thể so được với bạch y công tử kia.

Lâm Trầm cúi đầu thở hắt ra, đứng lên xoay người bước đi. Nhưng vừa đi vài bước lại không kiềm lòng được ngoảnh lại liếc nhìn Lý Phượng Lai đang người tựa vào cạnh bàn.

Trăng vừa rọi.

Ánh sáng thanh lãnh trải xuống dát lên gương mặt tuấn mỹ vô trù kia ── mắt phượng môi mỏng, dung nhan như họa.

Lâm Trầm lòng chợt hoảng hốt, nếu để Lý Phượng Lai ngủ như vậy nhất định sẽ nhiễm phong hàn, thế nên trở lại ôm chăn từ đầu giường đến quàng lên người hắn.

Lúc phủ chăn lên, cả người Lâm Trầm cũng bất tri bất giác cúi xuống, từng chút từng chút một nghiêng đến gần… Mãi đến khoảnh khắc chạm vào phiến môi mỏng ấm áp kia, y mới như bừng tỉnh mộng, giật mình nhảy dựng lên kinh hoảng.

Vừa rồi y đã làm gì?

Hôn… Lý Phượng Lai?!

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy không ngừng, Lâm Trầm cơ hồ không chút nghĩ ngợi lao ra cửa trốn chạy. Hỗn loạn vô tri suốt dọc đường, hoàn toàn chẳng nhớ nổi làm sao về đến nhà, Lâm Trầm chỉ thấy toàn thân phát run, những gì đang diễu qua trước mắt… tất cả, đều là gương mặt của Lý Phượng Lai.

Vì sao lại không kiềm lòng hôn hắn?

Vì sao không khắc nào ngừng nghĩ đến hắn?

Lâm Trầm trằn trọc trở mình một đêm cũng nghĩ không ra đáp án, chỉ là mỗi lần niệm ba chữ “Lý Phượng Lai”, ngực đều truyền đến một nỗi buồn đau.

Y mơ hồ đoán có lẽ mình sinh quái bệnh rồi.

Hơn nữa, đã nguy kịch từ lâu.

~ * ~

Lâm Trầm một đêm không ngủ, ngược lại Lý Phượng Lai tinh thần vô cùng tốt, đêm sau liền tới tìm y dạo chơi, y đương nhiên tránh không gặp. Nhưng không ngờ Lý Phượng Lai lại đeo bám dai dẳng không ngừng, cơ hồ ngày ngày chạy tới nhiễu loạn.

Giằng co như thế mấy ngày, cuối cùng Lâm Trầm bại trận, miễn cưỡng tới điểm hẹn ở rừng trúc.

Lý Phượng Lai ngày đó vẫn là cẩm y hoa phục, quạt giấy trong tay phe phẩy, thái độ một bộ phong lưu phóng khoáng. Chỉ là dù môi mắt cong cong, ý cười cũng không dâng trong đáy mắt, ngược lại còn mơ hồ mang theo vài phần cô đơn.

Lúc Lâm Trầm không gặp hắn, thời thời khắc khắc đều tưởng niệm, đến khi gặp rồi, lại thấy trong ngực tràn lên hoảng đau, lời nào cũng nói không ra, chỉ biết kinh ngạc nhìn thẳng đối phương.

Lý Phượng Lai chỉ cười tủm tỉm kéo tay Lâm Trầm nói, “Mỹ nhân cuối cùng cũng bằng lòng cho ta thấy mặt? Đúng lúc lắm, mau tới uống rượu cùng ta.”

Vừa nói vừa đem cầm ra đòi Lâm Trầm gảy một khúc Tương tư.

Lâm Trầm chối từ không xong đành phải ngoan ngoãn đáp ứng, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, lòng nghĩ ‘tương tư’ ‘tương tư’, lúc đang nghe ta đàn, người trong đáy lòng ngươi nghĩ đến là ai?

Lý Phượng Lai không biết tâm tư Lâm Trầm, nhàn hạ ngồi cạnh bên, rượu đổ từng ngụm. Tửu lượng của hắn vốn vô cùng tốt nhưng đêm nay lại chóng say, lầm bầm liên miên những lời vô nghĩa.

Dù là từ ngữ đứt quãng vụn vặt, từ nhắc đến nhiều nhất vẫn là cái tên Lục Cảnh.

Lâm Trầm mỗi câu đều cẩn thận nghe, mất nhiều công sức mới hiểu được vì sao hôm nay hắn có vẻ thất thần trầm mặc như vậy.

Một tháng kia, Lý Phượng Lai đã chạy tới Thu Thủy trang đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ. Ở đó hắn dùng kế khiến Lục Cảnh và tình nhân bất hòa, thậm chí còn hạ độc Lục Cảnh, nhưng đối phương vẫn một mực không để ý đến. Lý Phượng Lai đành mặt xám mày tro trở về Dương Châu, mượn rượu tiêu sầu.

Hết thảy và hết thảy, vốn chẳng quan hệ Lâm Trầm.

Nhưng y nhận ra ngực mình ê ẩm chua chát, cảm giác không biết gọi là gì, hồi lâu mới nói, “Một kẻ bất cần như ngươi, cũng có lúc khổ sở vì tình?”

“Ha ha!” Lý Phượng Lai cười lớn, ánh mắt dời đi, thấp giọng nói, “Cầu nhi bất đắc, vi chi nại hà?”

Dứt lời bèn tùy tay rút trường kiếm bên hông Lâm Trầm lảo đảo đứng dậy, ống tay áo vung lên dưới ánh trăng thanh lãnh bắt đầu múa kiếm.

Hắn ngày thường quen dùng quạt làm vũ khí nhưng kiếm pháp không kém, chỉ là kiếm chiêu quá rối rắm, nói múa kiếm, chi bằng nói là phô diễn.

Nhưng cho dù vậy, Lâm Trầm vẫn nhìn đến ngây người, tầm mắt lưu luyến trên người Lý Phượng Lai chẳng nỡ rời đi.

Thình thịch.

Trong ngực càng đập càng nhanh, mãnh liệt như muốn phá toang lồng ngực.

Mãi đến khi Lý Phượng Lai thu kiếm Lâm Trầm cũng chưa hồi thần, chỉ kinh ngạc nhìn hắn trở về uống một ngụm rồi đem bầu rượu giơ ra phía trước nháy mắt với y, vẻ ngà say đó tưởng chừng như vươn tay ra liền chạm được.

Môi mắt phong lưu, thần thái phiêu dật.

Lâm Trầm chấn động toàn thân, cảm giác tê liệt quen thuộc lại tràn lên.

…… Thì ra là vậy.

Y khép mắt thở dài, cuối cùng hiểu được vì sao lại bận lòng Lý Phượng Lai như thế.

Thì ra, là y phải lòng hắn.

Ha, biết rõ người kia lòng niệm kẻ khác, sao vẫn chẳng màng để tự mình hãm sâu?

Lâm Trầm khẽ động khóe miệng, nhưng làm thế nào cũng vẽ không được một cái tươi cười, chỉ phải đeo vẻ mặt cứng nhắc tiếp nhận bầu rượu trong tay Lý Phượng Lai, ngửa đầu, một hơi cạn sạch. Rượu nồng cay trôi qua yết hầu, mang theo đau đớn như lửa thiêu đánh thẳng xuống ngực, y hơi khựng lại rồi nhịn không được ho khan.

Lý Phượng Lai vỗ tay cười, cả người mềm nhũn ngồi bên cạnh Lâm Trầm, thay y đặt trường kiếm về bên hông. Sau đó lại mông lung bắt lấy tay Lâm Trầm, mắt phượng híp lại, cười nói, “Một đôi tay xinh đẹp như vậy, nên dùng để đánh đàn mới phải, tuyệt không thích hợp cầm kiếm.”

Lâm Trầm mặt ửng lên, vội giãy khỏi tay hắn, thấp đầu tiếp tục đánh đàn.

Lý Phượng Lai cũng không so đo, chỉ hừ nhẹ theo tiếng đàn, thân thể càng lúc càng đổ, cuối cùng tựa hẳn lên vai Lâm Trầm.

Lâm Trầm cả người cứng lại, bên tai phảng phất tiếng hít thở nhợt nhạt của Lý Phượng Lai.

Y không nghĩ ra vì sao lại thích một nam nhân, chỉ biết bản thân ngay cả giãy giụa còn chưa kịp làm thì đã một bước sa vào, chìm đắm quá sâu.

Y đem hai chữ ‘phải lòng’ mặc niệm một lần, ngọt ngào cùng chua xót tràn lên.

Rồi rất nhanh lại cảm thấy đôi môi ấm áp của Lý Phượng Lai kề sát bên tai, mơ hồ niệm “… Lục Cảnh.”

Tay Lâm Trầm run lên, cảm giác đầu ngón tay bị vật gì đó cứa vào, tâm dường như đau đớn, tiếng đàn cũng đột ngột ngừng lại.

Dây đàn, đứt đoạn.