Ngày 2 tháng 1, vẫn lạnh 17°C

" Trong biển người mênh mông, có thể gặp được người mình yêu, có thể phấn đấu đến quên mình, khắc cốt ghi tâm, có được một đoạn tình cảm mặn nồng hay không cũng là một loại hạnh phúc. Pháo hoa tuy là ngắn ngủi, nhưng lại có thứ ánh sáng làm ta không sao quên được, biến thứ trong chớp mắt thành vĩnh hằng... "

Ngay bây giờ, với tôi... dù là đúng hay sai lầm, ngay từ đầu cũng chẳng quan trọng. Tuy vậy, khi đối mặt với đau khổ thế này, mọi con đường tôi chọn tới lúc này, có thể không hối hận là điều tôi vui nhất.

Có người từng nói, kết quả của việc trốn tránh chính là thất bại, phải đối mặt với sợ hãi và tìm ra điểm yếu để có thể sửa chữa nó.

Nhưng... nếu chỉ còn thời gian là 5 giây cho cuộc đời thì bạn sẽ làm gì? Nhắm mắt chờ đợi cái chết hay sẽ cảm nhận 5 giây cuối cùng? Nếu là tôi, tôi sẽ nhắm mắt chờ đợi 5 giây cuối đời trôi qua, hít thở một lần cuối nữa thôi.

Vì sao à? ???? vì tôi đã cảm nhận mọi thứ đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa để lấp thêm đau vào nỗi đau. Cứ nhắm mắt, mình không cần cảm nhận vì chính cảm nhận sẽ tìm đến mình. Từng mảnh ký ức sẽ ùa về ngay thôi, và khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ thật nhẹ nhàng.

Nhưng hiện tại thứ tôi đang chờ đợi không phải cái chết mà là tương lai, tương lai xa lạ trên một mảnh đất lạ, con người xa lạ, mọi thứ đều lạ. Bỏ lại sau lưng tất cả, ta rời đi tìm yên bình. Một căn nhà nhỏ có khu vườn nhỏ, có một đứa bé nhỏ ngồi trên chiếc xích đu nhỏ... tôi đã khóc khi nghĩ đến hình ảnh đó, có tôi có baby và... có Yong. Nhưng giờ khác rồi.

Thời gian còn lại 5 ngày để tôi tạm biệt mọi thứ ở đây và thu xếp để đến Florida. Bây giờ là 7 giờ sáng, tôi cùng mẹ đến trường để xin nghĩ học, với lý do hãnh diện là kết thúc học ở Việt Nam, đi du học sớm ở Mỹ.

Tới trường, việc đầu tiên tôi làm là vào lớp chào tạm biệt mọi người. Vậy mà tôi lại gặp hắn ở cầu thang, tôi muốn quay đi nhưng hắn kéo tôi ra dãy phòng tin vắng tanh không bóng người.

- Em đang làm gì vậy hả, em làm vậy là ý gì? Đợi anh một lát em giận mà bỏ về nhà sao ?

- Không có gì để nói.

- Hay em giận anh vì đã bảo bỏ đứa bé ?

- Không.

- Em nói rõ đi, nói tất cả những gì em nghĩ, chỉ cần nói hết là được.

- Anh có muốn nghe ?

- Nói !

Nói cái gì đây? Biết bắt đầu thế nào đây, nói rằng anh yêu người ta, nói anh lừa em hay nói không có gì? Những từ đó nói hoài đấy thôi. Thôi thì nghĩ gì nói đó.

- Con này chẳng ngu để anh che mắt dắt đi vào bụi tre, yêu ai thì sát định, không cần vì trách nhiệm, đây không phải lần đầu con này nói với anh như vậy, giờ anh nói đi, con này hay... người khác ?

- Ý em là gì ?

- Hôm qua anh đi đâu ?

- Qua nhà bạn.

- Bạn nào ?

- Thằng kia...

Chát...

Tôi không biết hắn có đau không nhưng tay tôi thì đau muốn rụng luôn đây nè. Nhưng đánh cho đỡ tức, vì baby nên không động tay chân mạnh, không thì đánh cho lếch về nhà luôn rồi.

- Thằng kia... thằng đó tên gì? Có phải tên Tuyền không ?

- Em... sao em biết ?

- Đấy, anh bỏ vợ con ở nhà đợi như con chó, ra đường ăn uống vui vẻ với người con gái khác.

- Sao em biết được? Nói đi.

- Nói gì? Nói gì giờ, cũng phải thôi, mình có là gì của nhau?

Đã cưới đâu mà phải trả lời thành thật, giờ này dù anh có nói gì thì sự thật vẫn là anh chọn người ta.

- Anh chọn con nhỏ đó ?

- Anh cấm em gọi Tuyền là con nhỏ này con nhỏ nọ.

- Đau lòng hả, vậy tới với nó rồi sinh con lập gia đi, gia đình anh mong cháu lắm mà, chỉ cần xem như đứa bé này không có là được.

- Em điên rồi !

- Phải, tôi điên rồi tôi điên nên tôi mới đụng phải anh, nên giờ này mới phải đau khổ vì anh, anh không nên xuất hiện trong đời tôi.

- Em im đi, em phải về nhà, sinh đứa bé ra khỏe mạnh, tôi cấm em nói những lời điên khùng đó.

- Anh vẫn không có tư cách...

- Tôi có, tôi là ba đứa bé.

- Tôi bỏ nó.

- Em không được làm hại nó.

- Tôi không muốn liên quan đến anh, xem như đây là lần cuối mình nói chuyện. Không hẹn gặp lại.

Tôi đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, tôi chưa từng nghĩ hắn lại là người có trách nhiệm đến vậy, một mực đòi giữ đứa bé bằng được. Nói chứ, sao không làm tình nhau mà lại làm đau nhau chứ :(

Kệ hắn đi, đâu phải cái khổ nào cũng là đau, nhiều khi cái khổ đó là cái may mắn đấy chứ. Nhưng tại sao tôi không bỏ đứa bé à... tại vì tôi là mẹ, chỉ đơn giản như vậy thôi, ai đã làm mẹ thì chỉ một câu đó sẽ hiểu được vạn nghĩa.

Tôi vào phòng hiệu trưởng, mẹ đã nói chuyện xong với hiệu trưởng và cầm cái học bạ chuẩn bị đi ra, hiệu trưởng thì vui vẻ tiễn mẹ và tôi về. Mẹ thấy mặt tôi ủ rũ nên tinh ý hỏi.

- Gặp thằng Yong rồi chứ gì ?

- Bực quá, con muốn bằm nó ra cho chó ăn, binh con tuyền còn bắt con đẻ con cho nó, con là người đẻ thuê đẻ mướn hả...

- Thôi đừng bực nữa, hết tuần này đi rồi, ở nhà với ba mẹ.

Tôi vui vì bây giờ còn có mẹ bên cạnh, nếu không có gia đình thì có lẽ tôi cũng không biết phải làm sao nữa.

Về tới nhà thì tôi thấy trước cửa có chiếc xe hơi của anh Sang, vào nhà thì ngạc nhiên hơn nữa... hotboy, trong nhà có hotboy đẹp trai quá chừng luôn.

Tóc hồng tím bù xù, tai trái đeo bông xanh biếc đơn giản nhưng bắt mắt, người còn mặt nguyên bộ piyama màu tím in hình tom & jerry ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên sofa, ngáp xong còn đưa tay dụi mặt như đứa con nít ấy ạ. Trời ơi...... muốn vứt hết tự trọng bay lại hun một cái dễ sợ =)) người đâu mà đẹp lung linh như cây đinh vậy nè....

- Anh không đi làm hả, mà kia ai vậy ?

- À tý anh đi, anh mới chở nhóc Huy qua nè, ba mẹ anh kêu cho nó qua đây ở vài bữa rồi đi luôn, ở nhà nó ồn quá nhức đầu.

- Oh, vậy em về phòng đây buồn ngủ quá.

Hahaha... cái này chụy thích nè, được gặp hotboy mỗi ngày nữa chứ, phải dụ chụp hình chung rồi up facebook cho dân chúng thèm chơi mới được hehe. Lên phòng móc điện tám với nhỏ Nhi ngay và lập tức cho nóng.

Vào phòng thì cầm điện thoại lên nt cho nhỏ liền, nhỏ cũng nhiều chuyện không chịu nghe qua điện thoại mà muốn tận mắt nhìn thấy, trưa nay nhỏ sẽ qua nhà tôi. Dẹp điện thoại qua một bên, đi xuống phòng mẹ tìm ipad lên chơi game rồi kím cái gì ăn luôn.

Lúc xuống thì chẳng thấy Gia Huy đâu, nhưng lúc lên thì khủng hoảng khi thấy Huy nằm xấp trên giường tôi... ngủ ngọn deee luôn. Để ipad với lương thực khô lên bàn, tôi leo lên giường ngồi chồm hổm gọi Huy.

- Ê ê... mở mắt ra coi, về phòng ngủ đi chứ.

- Ngủ đâu mà chẳng được, ồn ào.

- Đây là phòng em, phòng anh bên kia kìa, kế bên.

Huy vẫn không chịu về phòng, mở mắt nhìn tôi một cái rồi quay về trạng thái cũ.

- Không dậy em chụp hình xấu của anh úp lên facebook à, hot face thì đừng trách nha.

- ...

Không lẽ ngủ thật rồi hả, tôi lấy ipad chụp lại cái cảnh Gia Huy nằm ngủ, thấy điện thoại trong túi quần rơi ra, tôi lấy vào xem facebook là gì.

- Facebook là Gia Huy, được... gửi kết bạn cho em, em đồng ý rồi gửi hình qua mess, úp lên facebook anh dìm hàng nè... hehe có dậy không hả ?

Huy tưởng tôi đang đùa à, nói ít làm nhiều, 1 phút 30 giây tôi đã úp xong hình lên facebook của Huy, với stt là " Đang ngủ bị chụp lén :(( xấu quá đi :((( ". Hehe kì này cho hot face luôn.

Nhưng tôi đã sai rồi, vì facebook Gia Huy vốn đã hot sẵn rồi. Vừa mới up hình lên được 1 phút đã gần 50 lượt like rồi.