Ngày 8 tháng 12, I Wonder...

Hôm nay là sinh nhật của Gia Đạt. Tối qua lúc về tôi lên facebook, thấy Gia Đạt để mess lại cho tôi kêu tôi onl thì trả lời ảnh, tôi trả lời thì ảnh nói mời tôi đi sinh nhật. Tôi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho nhỏ Nhi biết thì nhỏ nói là cũng được mời.

. . . . . . . . .

Dạo gần dây, sáng ra cửa nhà không còn thấy hắn chạy ngang nữa, mà trưa nào học xong cũng thấy cái cô gái búp bê đó với bé con ngồi trong xe hơi đợi hắn.

Chắc con nhà giàu chớ gì nữa, có xe hơi là biết rồi. Mà vẫn chưa biết nhà hắn ra sao, chắc ba má làm ăn được nên nhà dư dả mà mua xe hơi ấy chớ.

Tới trường tôi đi cổng sau vào thì gặp Yong đang ngồi trong căn-tin với Thiên Long và Minh Khang, nói chuyện gì vui lắm. Thấy tôi thì Yong gọi lại, tôi nhìn quanh thì có một vài ánh mắt khinh bỉ nhìn theo. Mà thôi kệ, từ lúc tôi tát hắn tới giờ thì có khi nào mà không như vậy, im lặng cho thân mình yên bình.

- Kêu gì ?

- Tối nay có đi sinh nhật Đạt không?

- Không biết.

- Sao không biết ?

- Không có xe.

Trời ạ, ở cái đại thế giới này ai mà không biết tôi có chiếc xe ở nhà mà mấy ngày trước còn lôi ra chạy vậy mà nay nói không có xe, con nít 3 tuổi còn không lừa được chứ nói chị bọn 17 tuổi này.

Hắn nheo mắt nhìn tôi, tôi làm động tác y hệt nhìn lại hắn, hắn mới nói tiếp.

- Ý muốn có người chở chứ gì?

- Đâu mượn.

- Tối để thằng Yong qua rước cho.- Minh Khang nói

- Đúng rồi, tối để Yong rước, 2 thằng đây đi chung rồi nó đi mình buồn lắm.- Thiên Long nói

- Dẹp.

- Không thích hả ?

- Con Hương.... giải quyết xong rồi đừng dây vào nó nữa, còn dây vago thì tự giải quyết lấy.

- Thật hả ?

- Ừ.

Tôi đáp gọn một chữ rồi bỏ đi luôn. Đừng nói là bọn này muốn ghép tôi với Yong với nhau đấy nhé. Giời...ạ, may mà đánh trống lảng, chứ mơ đi bà đây mới chịu nhá.

Tiết đầu hôm nay là môn sinh. Đang ngồi ngẩn ra, mắt thì nhìn chằm chằm vào bảng, mà trên bảng đâu có ghi chữ nào. Vì sắp thi nên khảo bài không à, lâu lâu có gì mới mẻ thì ghi lại.

Tôi bị gọi đứng lên, cô kiểm tra tập thì trong tập đâu có ghi bài gì cả tháng nay đâu, mà đề cương cũng mất tích đâu không thấy. Rồi bà cô hỏi.

- Trả lời cô biết, thế nào được gọi là Gen di truyền ?

Tôi đứng yên luôn, nhớ là đầu năm giờ mình có học cái quái gì liên quan tới Gen di truyền gì gì đâu. Bả tính phạt tôi thì phải. Tôi mở miệng trả lời.

- Gen di truyền là di chuyển từ ba qua mẹ rồi từ mẹ truyền cho con.

Haha... cả lớp cười rần lên, tôi cũng không nhịn được cười nên cũng cười theo, bà cô bả gõ bàn chi lớp im lặng, nói.

- Em đang đùa giáo viên hả ?

- Em đâu có đùa... tại cô hỏi câu không liên quan đến bài học thì trả lời sao ?

- Em cũng biết hả, vậy cô hỏi câu trong bài, trả lời không được là ăn đòn.

- Hoy cô, lớn rồi ăn đòn ngại lắm.

- Cho cô biết, vai trò của nước trong tế bào.

Có học bài đâu mà biết hả bà thím, vai trò của nước là để giải khát có vậy cũng hỏi, tế bào cũng khát nước nên cơ thể khát nước, uống nước sẽ hết khát, vậy vai trò của nước trong tế bào là để giải khát chứ gì nữa =))))) Tôi muốn trả lời như vậy lắm nhưng mà.... tình hình không cho phép.

- Thưa cô, vai trò của nước đối với tế bào là thành phần cấu tạo và dung môi hoà tan và vận chuyển các chất cần cho hoạt động sống của tế bào; là môi trường và nguồn nguyên liệu cho các phản ứng sinh lý, sinh hoá của tế bào; tham gia điều hoà, trao đổi nhiệt của tế bào và cơ thể…

Đang bị đơ vì câu hỏi thì có đứa ngồi phía trước đưa cái đề cương lên, chỉ tay vào phần bà cô hỏi vậy là chỉ cần nhìn vào đó mà đọc. Cũng may mắt tôi còn rõ chứ không cận haha....

- Tốt, tưởng em không học bài, vậy cô có câu hỏi vui cho em, trả lời được thì cô cộng 1 điểm vào bài kiểm tra 1 tiết cho em.

- Hỏi gì nữa cô ?

- Ví dụ thực tế luôn, khi cắt một quả cà chua, có nước trong quả cà chua chảy ra, đó gọi là gì ?

- Dạ.... là nước của trái cà chua đúng không cô.

Lớp lại cười lên, cô thì đơ ra vì câu trả lời của tôi. Mà tôi nghĩ đúng rồi còn gì, cô nói thực tế chứ có hỏi đó là chất dịch gì gì đâu.

Cô thở dài quay đi, không nói gì. Học sinh càng ngày càng bá đạo =)))))

. . . . . . . . . .

Học xong 4 tiết, tiết cuối cùng là môn GDCD. Quá dễ rồi, cũng là khảo bài, tuy không học bài nhưng lúc gọi lên khảo bài thì cứ suy từ thực tế ra mà nói thôi.

Nói thật, học hành chán lắm, chuyện đi học sẽ thú vị hơn nếu trong bài học hằng ngày luôn áp dụng theo thực tế của xã hội thay đổi mỗi ngày thì lúc học sẽ dễ nhớ bài hơn nhiều, thậm chí về nhà không học bài cũng nhớ như in. Ngày nào cũng đống bài vở vô vị nhạt nhẽo, ai mà muốn đi học nếu không bị ép buộc chớ.

Học cũng như ăn cơm thôi, chẳng qua ăn cơm là có đồ ăn nên cảm thấy ngon lạ, nhớ mãi mùi vị của nó. Còn học hành thì nuốt chữ, chữ là cơm trắng mà chẳng có đồ ăn thì chẳng khác nào ăn cơm không, vô vị. Đó là lý do tại sao các bạn cảm thấy chán nản khi vào học. Tôi thì chỉ thich đến trường chơi thôi.

. . . . . . . . . .

Hết giờ học, tôi ra đang ra cổng trường thì gặp hắn. Hắn thấy tôi mà như gặp ma ấy, bình thường 1 bước của hắn bằng một bước của tôi, vậy mà ngay lúc này một bước của hắn bằng 3 bước của tôi. Đúng hơn là đang tránh tôi thì có, hoặc không vì cái mặt hắn đang vui lắm.

Ra ngoài cổng trường thì tôi thấy hắn chạy qua bên kia đường, chỗ đó có đậu chiếc BMW màu trắng. Một cô gái ngồi ghế sau trong xe bước ra, ôm chầm lấy hắn.

Cô gái đó nhìn.... nói thế nào ta.... nói chung là cô ấy không xinh...vì cô ấy quá xinh đi. Cô ấy lùn hơn hắn chút xíu, nhưng có điều là... cô gái đấy nhìn giống giống hắn. Chỉ giống ở cái mũi và cái nét mặt tựa tựa nhau chứ không hoàn toàn giống như sinh đôi.

Chắc là người nhà hắn. Mà kệ đi, liên quan gì mình đâu. Nhiều chuyện làm gì, về nhà đánh một giấc tới chiều không sướng sao mà phải lo chuyện bao đồng. Mình bắt đầu nhiều chuyện giống nhỏ Nhi khi nào vậy trời. Tôi tự hỏi....

Tôi đi bộ về nhà, trời nắng muốn chảy mở luôn chứ, vậy mà tôi còn phải mặc cái áo khoác dày, đội nón đeo khẩu trang. Haha... y chang ninja luôn.

Hôm nay thứ bảy, chiều không có học phụ đạo. Trưa ăn cơm tự nấu xong ngủ tới 5 rưỡi chiều thì nhỏ Nhi với tên Phát bồ nhỏ ngoài cửa bấm chuông đậm cửa um sùm lên, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.

- Nhìn em giống ma quá Bum ơi.- tên Phát nói

- Mày ở nhà một mình, hồi trước mày sợ ma chứ giờ ma thấy mày nó còn xách dép bỏ chạy đó.- nhỏ Nhi nói

- Tao ngủ mới dậy, qua chi vậy ?

- Không đi sinh nhật thằng Đạt hả?

- Mấy giờ rồi ?

- Năm rưỡi, tắm đi nhìn mày thấy ghê quá.

Tôi vào nhà bật đèn lên, nhỏ Nhi ngoài cổng lại nghe nhỏ nói chuyện với ai đó, tôi thò đầu ra xem. Là tên Yong 'trát nhân', hắn qua đây làm gì ? Không lẽ đón tôi thiệt hả.

Nhỏ Nhi tự nhiên y như nhà nó, mở cửa cho tên Yong chạy xe vào, hắn chạy con Yamaha của Thiên Long. Nhỏ Nhi khóa cổng, hắn vào nhà trước, vừa thấy tôi hắn lùi lại mấy bước rồi la lên.

- Bum, em làm anh giật mình.

- Mắc gì ?

- Anh tưởng ma.

- Nghĩ sao vậy ba.

- Ra soi gương đi rồi biết.

Hắn kéo tôi vòng ra ngoài cửa kính, tôi nhìn mình trong đó còn giật mình.

Trưa học về tôi không thay áo dài ra mà mặc đi ngủ luôn, áo dài trắng, tóc xõa dài tới eo, tôi lại không để tóc mái mà chẻ ra 2 bên, tóc dài mà còn hơi rối vì nằm. Đúng chất của một con ma nữ tóc dài luôn. ( Halloween qua lâu rồi =)))) )

Nhìn đáng sợ quá, đi tắm, đi tắm nhanh, ngay và luôn. Hắn, tên Phát và nhỏ Nhi đợi tôi tắm có nữa tiếng mà tủ lạnh nhà đầy đồ ăn hôm bữa chị 2 về để sẵn cho tôi bây giờ thưa thớt hẳn.

Tôi tắm xong thì cả bọn đi qua nhà Gia Đạt. Nhà Gia Đạt ở gần trường Đ, cũng khá giả lắm, nhà 3 tấm có xe hơi đậu trong nhà luôn. Thiên Long đã ở đó rồi, Long mở cửa cho chúng tôi rồi dẫn lên phòng.

Phòng Đạt ở lầu ba, leo lên mỏi chân chết được, thở muốn lòi bộ đồ lòng ra luôn.

Trong phòng Đạt thì Minh Khang đang ngồi chơi game, còn Đạt thì đang vẽ vẽ cái gì đáy, nhìn là biết mẫu xăm rồi. Nhỏ Nhi lúc nào cũng ồn ào đầu tiên.

- Anh Đạt em chơi ipad được không ?

- Ừ, pass 0812.

- Anh cũng làm thợ xăm hả ?

- Ừ, em không vào trang facebook anh xem hả ?

- Chưa bao giờ, chừng nào mới đi vậy anh ?

- Đợi Khoa nữa là được.

- Anh cũng rủ anh Khoa hả ?

- Ừ, Khoa nói chở vợ theo nữa.

Có vợ Anh Khoa, xem hình thì thấy xinh lắm mà không biết ở ngoài là người ra sao. Đợi chút là biết liền. Tên Phát ít nói cũng xen vào nhiều chuyện.

- Khoa cũng là thợ xăm đó, xăm đẹp lắm.

- Đâu thấy trên người Khoa có hình xăm.

- Bít lưng à, chứ tay chân thì không haha, mà giờ nó không xăm nữa, vì nhà vợ nó không muốn con mình quen mấy đứa xăm trổ nên cấm dữ lắm, nên nó bỏ nghề.

Lúc này thì việc xăm trỗ vẫn đang là vấn đề nhức nhối của xã hội chứ không như 2014-2015 bây giờ. Vì người lớn giờ cổ hũ nên cấm cản lum la, họ quan niệm rằng xăm chỉ có giang hồ xã hội đen mới làm thế thôi. Nhưng ngày nay tattoo được xem là môt việc làm đẹp cho cơ thể và bình thường như không có gì. Đối với những người muốn vào nghề trong những năm 2014 trở xuống thì đó là một quãng đường khó khăn, muốn trải qua được thì phải được sự ủng hộ của gia đình hoặc phải vô cùng yêu nghề. Tôi cũng là thợ nên tôi hiểu cảm giác này.

Đợi tới gần 7 giờ thì Anh Khoa gọi điện nói đi trước rồi gửi địa chỉ quán ăn cho Khoa qua sau. Mọi người đồng ý, chào ba mẹ Gia Đạt rồi đi. Nhưng khi ra cửa thì Đạt bảo chạy qua Quận 12 rước thêm bạn, vậy là cả đám chạy về Quận 12.

Đường về nhà tôi, nhưng thay vì đi thẳng để tới nhà tôi thì bọn họ lại quẹo vào đường phía sau nhà tôi, chạy khoảng 200 mét thì dừng lại. Đạt bảo đứng ngoài đường đợi, Đạt chạy vào hẻm rước bạn.

Năm phút sau Đạt chở theo một người con gái, nhìn không đẹp như mấy em hotgirl nhưng rất dễ thương, da trắng bóc, mặt trắng hồng, mặt mũm mĩm mắt to còn đeo lens, mũi không cao nhưng đủ xài, môi đầy nhưng nhỏ, son màu đỏ. Khuôn mặt không phấn không kẻ mắt, chỉ quẹt chút son mà thấy xinh rồi. Nhìn như búp bê thật, tuy không bằng cô gái búp bê hay đi cùng hắn. Tôi không nghĩ gần nhà mình lại có cô gái dễ thương này.

Bạn này tên Minh Thảo, nhưng nhìn thì hình như bạn ấy không vui. Lúc Đạt dừng xe ngay chỗ chúng tôi, Thảo có nhìn chúng tôi rồi gật đầu ý chào. Nhưng ngộ là cái này nè, cứ thấy Đạt nắm tay Thảo không chịu buông, chỉ lúc bóp côn xe bên tay trái mới thả ra thôi.

Vậy là chúng tôi bắt đầu lên đường, Đạt chở Thảo, Long với Khang đi cùng nhau, nhỏ Nhi tất nhiên với bồ nó, còn tôi đi cùng tên Yong 'trát nhân' đáng ghét. Địa điểm đến là nhà hàng Đồng quê 3.

Trên đường đi tôi thấy ai cũng nói chuyện vui vẻ đùa nhau lúc chạy xe. Trừ xe tôi và xe Đạt. Đạt thì vẫn chạy bằng một tay, tay trái nắm... à không phải gọi là giữ mới đúng, vì mỗi lần Đạt thả tay ra là Thảo lại rút tay về.

Tôi không biết 2 người đó là thế nào, nhưng hiện tại có người cũng đang muốn tôi ôm đây này.

- Ôm coi, anh lạnh.

- Kệ anh.

- Ôm đi, thấy tụi nó ôm kìa.

- Kệ tụi nó.

- Ôm đi mà, chở gái không ôm như chở rơm chở rạ.

- Ý anh nói em là rơm rạ đó hả ?

- Tay đâu ?

Hai tay tôi đang để trên đùi thì tay trái hắn vòng ra sau túm được tay tôi, kéo ra phía trước ôm hắn. Body đã lắm, không 6 múi nhưng mà bụng rắn chắc lắm, thề là lúc này muốn luồng tay còn lại ra ôm hắn luôn, nhưng mà làm vậy người ta coi mình ra gì =))))) vì em là con gái mà.

- Buông ra đi, kỳ quá.

- Im coi, đừng giống Đạt, vậy mới kỳ.

- Mắc gì kỳ ?

- Cứ giữ tay Thảo hoài không buông kìa, chạy vậy có ngày đụng xe chết.

- Chứ không phải đang ôm hả ?

- Đạt thương nhỏ đó lắm, lúc đầu 2 đứa lúc nào gặp cũng cười vui vẻ, nhìn GATO phết, quen gần 3 năm rồi đó.

- Giờ hết thương rồi hả?

- Hai đứa còn thương nhau lắm, mà từ ngày Đạt dẫn nhỏ về nhà giới thiệu cho ba mẹ thì 1 tuần sau nhỏ cứ mặt lạnh như tiền vậy đó, không còn nụ cười khi gặp nhau.

- Sao vậy?

- Ba mẹ thằng Đạt chê nhỏ Thảo nhà nghèo.

- Kỳ cục, nghèo thì sao.

- Tội nhỏ Thảo thôi, ba mẹ Đạt làm khó nhỏ hoài, ỷ có tiền có tiếng nên vậy.