20 tháng 10, thức khuya.

Hôm nay ở trường cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hôm nay thứ 7, ngày mai dù sao cũng được nghỉ nên tôi online facebook đến 4 giờ sáng mới ngủ.

Tôi nói chuyện với đám bạn cũ học cấp 2, bọn nó rủ tôi đi PUB. Cũng mấy tháng rồi từ lúc học xong cấp 2 thì tôi về Quận 12 luôn, cũng không xài điẹn thoại nên chả liên lạc với ai.

Tôi cũng có kết bạn facebook với hắn nên lúc tôi kéo trang chủ xem có gì ‘hot’ thì thấy hắn còn onl và cũng vừa đăng 1 cái stt “ Mệt mỏi, nhugnư vẫn không buông được !”.

Lúc này thì cũng không thích thú gì hắn, đơn giản chỉ là đầu năm thấy hắn đẹp trai được mấy bạn gái trong trường thích nên cũng hiếu kỳ, lại nghe đòn học giỏi nên cũng bắt chước hâm mộ thôi.

Trời xui đát khiến, hay do tôi muốn nói chuyện với Yong mà điên khùng gửi mess cho Yong.

- Sao vậy ?

- Nothing.

- Stt ?

- Nothing.

- Buông đi.

- Không có khả năng.

- Why ?

- Vậy đó.

- Yong khùng.

- Ờ !

- Nếu không có khả năng….

- Sao ?

- Cái gì của mình thì là của mình…..

- Biết !

- Ờ, cái gì không phải là của mình thì phải dựt nhiệt tình cho tới khi nào là của mình mới thôi.

- Hahaha….

- Cười rồi !

- Muốn tui cười hả ?

- Ờ, nhìn Yong cười xinh phết nhờ.

- Vãi, tui không phải bêđê.

- Ờ ha, chứ cái mặt mà như khóc đám ma hôm qua thấy ớn.

- Gặp tui rồi hả ?

- Hôm qua có đụng ở hành lang.

- Lớp 10 hả ?

- Ờ !

- Ờ, xin lỗi ! Hôm qua có chuyện phiền lòng nên không vui.

………….

Tôi và hắn buông dưa lê tới tận 4 giờ sáng mới ngủ. Mà lúc đàu nói chuyện với hắn chán lắm, nói chuyện nhạt nhẽo, dần mới bộc lộ cái tính lưu manh của hắn, tôi cười muốn rớt hàm răng ra ngoài luôn.