Lúc này, Như Mộng, Như Nguyệt chia bánh bao xong, đưa bốn cái còn sót lại cho bà cụ, bà cụ vội vàng cắn mấy miếng, mạnh mẽ nuốt xuống. Giờ phú này Hạ Vân Nhiễm không đành lòng để bà cụ nói thế, nhưng bà cụ có vẻ đã nhẫn nhịn đến cùng cực rồi, bà nức nở nói: “Sau đó, nhóm người chúng ta đến nha môn cáo trạng, quan huyện và đám người kia đã cấu kết từ trước nên đuổi chúng ta đi. Cuối cùng, chúng ta không còn cách nào khác, đành tính toán lên Kinh Thành cáo trạng quan huyện nọ. Nhưng không ngờ tới, quan huyện của cả thiên hạ này căn bản là cùng 1 giuộc, không những không để ý tới sự khó khăn của đám dân đen chúng ta, không phải sao, sau khi đánh chết cháu trai của ta, còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi Kinh Thành.

“Bà bà, vị quan huyện kia tên là gì?”

Bà cụ cắn răng, giọng căm hận nói: “Tên hắn là Mạnh Vận Tài, nghe nói ở kinh thành hắn là một quan lớn.”

Hạ Vân Nhiễm và Như Mộng, Như Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thì ra họ may mắn như vậy, ngay cả khi ra ngoài cũng đụng phải rắc rối mà vây cánh của Nhị hoàng tử gây ra.

Ngay lúc này, trên góc phố đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn. Sau đó, một đội quan binh gồm tám người chạy ra từ đám đông, bọn họ nhìn vào một nhóm người đang ngồi dưới đất và  ăn bánh bao rồi hét lên một tiếng: “Bọn chúng ở đó.”

Nhóm người đang ăn bánh bao trên đất vội vàng đứng dậy né tránh, lại nghe Hạ Vân Nhiễm lên tiếng ngăn cản: “Mọi người đừng hoảng sợ, ta sẽ không để bọn họ làm hại các ngươi.”

“Tiểu thư, người đã giúp chúng ta rồi, chớ vì chúng ta mà chọc phải phiền toái.” Bà cụ kinh hoảng nói.

Như Mộng lớn tiếng nói: “Bà bà đừng lo lắng, bà có biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không? Tiểu thư của chúng ta là người của Tướng phủ, người bình thường sẽ không chọc nổi.”

“Cái gì? Ngài cũng là người của Quan Gia*?” Bà cụ kinh ngạc nhìn Hạ Vân Nhiễm, như thể vừa nghe đến chữ “quan” này đã làm bà sợ đến nỗi không ngừng run rẩy.

*quan gia: gia đình làm quan

Hạ Vân Nhiễm vội lên tiếng khuyên nhủ: “Bà bà không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại các ngươi.” Nói xong, nàng nhìn sang Như Mộng, Như Mộng lập tức hiểu ý, nhuyễn kiếm bên hông ngay lập tức hướng tới đám quan binh, giận dữ mắng mỏ: “Tất cả đứng lại cho ta.”

Tên quan binh cầm đầu vừa thấy người lên tiếng là một cô gái liền khinh bỉ, giọng nói thêm mấy phần quan uy*: “Ngươi là người nào? Không muốn chết thì tránh ra cho ta.”

*quan uy: sự oai phong, dung mãnh của người làm quan

Như Mộng cười lạnh một tiếng: “Là mấy người các ngươi không có gan chọc vào thôi.”

Nhóm dân huyện chạy nạn vốn đang muốn chạy trốn, vừa thấy tình hình này thì đều dừng bước, có chút không dám tin Hạ Vân Nhiễm lại bảo vệ bọn họ, lại còn ra mặt thay bọn họ.

Ánh mắt như đao của tên quan binh cầm đầu quan sát Như Mộng, sau đó lướt qua Như Mộng, mới phát hiện Hạ Vân Nhiễm lạnh nhạt đứng ở trong đám người, đột nhiên ánh mắt của hắn trừng thẳng – một thiếu nữ thật xinh đẹp. Y phục trên người Hạ Vân Nhiễm trông rất đơn giản, một thân váy trắng không nhìn ra thân phận, quả thực là phần khí thế ung dung, thoát tục. Nội tâm tên quan binh đột nhiên giật nảy, giọng nói chậm lại: “Cô nương, đây là quan phủ đang làm việc, kính xin cô nương đừng ngăn cản, nếu không, đây chính là việc liên quan đến luật pháp.

“Vậy sao? Kiện như thế nào? Các ngươi muốn kiện ta sao?” Hạ Vân Nhiễm ý cười không chạm tới đáy mắt, khiến người nhìn cảm nhận được sự lạnh lùng ẩn giấu bên trong.

“Xin hỏi cô nương là người của phủ nào?”

Như Nguyệt ở một bên hừ một tiếng: “Trợn to mắt chó của ngươi mà xem cho kĩ, tiểu thư chúng ta là Hạ tướng phủ Thất Tiểu Thư, các ngươi có mấy lá gan mà dám đi trêu Tướng phủ?”

Tên quan binh vừa nghe nàng là tiểu thư của Tướng phủ, nhất thời sắc mặt trở nên khẩn trương, lập tức chắp tay nói xin lỗi với nàng: “Thật xin lỗi tiểu thư, tiểu nhân đã mạo phạm đến người, kính xin tiểu thư thứ tội.”

Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nể mặt ta, hôm nay có thể bỏ qua cho nhóm người này hay không?”

“Tiểu thư, đây là quan phủ đang phá án, sợ là không thích hợp.” Quan binh khổ sở nói.

”Các ngươi đã quấy rầy tiểu thư nhà ta, tội danh này mà truy cứu ra, các ngươi cũng không gánh nổi trách nhiệm.” Như Mộng lên tiếng hù dọa.

Quan binh vừa nghe, không khỏi run lên vài cái, tiểu thư của Kinh Long Tướng phủ, nếu bị truy cứu tới, chỉ sợ chức quan của bọn họ khó mà giữ được, xem ra hôm nay không phải thời cơ tốt để bắt người, quan binh hai bên cân nhắc một chút, phất tay với quân lính phía sau nói: “Đi.” Nói xong lại cung kính cúi chào về phía Hạ Vân Nhiễm, ảo não rời đi.

Hạ Vân Nhiễm nhìn quan binh rời đi, quay đầu lại, thấy đám người dân Lô huyện chạy nạn ai cũng có chút không dám tin, cũng không biết làm sao, nhưng cuối cùng rơi vào trên người Hạ Vân Nhiễm là lòng cảm kích không thôi.

Xung quanh cũng có không ít người qua đường đã chứng kiến từ đầu tới cuối, họ đều giơ lên một ngón tay mà trầm trồ khen ngợi Hạ Vân Nhiễm, xem ra vẫn còn rất nhiền người tốt.

Bà lão có chút run rẩy đi tới trước mặt Hạ Vân Nhiễm nói: “Vị tiểu thư tốt bụng, ngài đã cứu chúng tôi, còn cho chúng tôi ăn, chúng tôi thật sự rất cảm kích, nhưng chúng tôi phải đi rồi, nếu không một lát đám quan binh kia sẽ quay lại bắt chúng tôi.”

”Được, vậy các người đi đường cẩn thận, chỗ này tôi có chút bạc, các người cầm lấy mua chút đồ ăn.” Hạ Vân Nhiễm lấy mười lượng bạc từ trong lồng ngực ra đưa vào tay bà lão.

Bà Vương vô cùng cảm động, liền muốn quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Nhiễm, nàng vội vàng đỡ bà lên: “Bà lão không cần cảm ơn.”

Đám người kia lập tức hoảng loạn rời đi, khi họ vừa đi khỏi, Hạ Vân Nhiễm vội vàng nói với Như Mộng ở bện cạnh: “Như Mộng, ngươi âm thầm theo sau bảo vệ, không để cho đám quan binh kia lại làm hại bọn họ.”

Như Mộng vâng lệnh rời đi.

Đôi mắt Hạ Vân Nhiễm lóe sáng, mơ hồ có tính toán tỉ mỉ, Như Nguyệt không quấy rầy nàng, đợi đến lúc ánh mắt nàng khẽ sáng lên, thì chợt nghe thấy nàng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi biết gì về người bên cạnh thái tử?”

Như Nguyệt có chút ngạc nhiên, trong đầu nhìn thấu nàng, đại khái cũng đoán được kế hoạch của Hạ Vân Nhiễm, cẩn thận trả lời: “Thái tử có thể giữ vững địa vị lâu như vậy, bên cạnh đương nhiên không thể thiếu người thông minh trung thành, nếu như từ hai năm trước, dã tâm của Nhị hoàng tử không rõ ràng, thái tử còn không chú ý, hôm nay, thái tử đã sớm nhìn rõ Nhị hoàng tử là kẻ thù, trong triều tình thế đảng phái cũng rõ ràng, rốt cuộc thái tử vẫn là thái tử, hắn có đủ mối quan hệ và tay sai.”

”Tuy rằng ta không thích thái tử, nhưng mà, ta càng không thích Nhị hoàng tử, xem ra ta phải tặng hắn một phần đại lễ rồi.” Hạ Vân Nhiễm nói.

Buổi chiều Như Mộng đã trở về, nàng đã theo người dân Lô huyện chạy nạn, biết được bọn họ đã an toàn ẩn nấp ở một nơi mà quan binh không tìm đến được.

Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm sâu xa, một lát sau, nàng lại phái Như Mộng ra ngoài một chuyến. Như Mộng đem về chứng cứ mà lão bà kia mang theo trên người, bọn họ tới tố cáo, tất nhiên sẽ mang theo vật quan trọng như vậy ở bên người, đây là nàng phái Như Mộng đi trộm về.

Hạ Vân Nhiễm nhìn mặt giấy, quyết tâm viết lên tờ biên lai ruộng đất, nhìn xong một lần, nàng cẩn đem biên lai cất đi, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nét chữ cổ nàng đã tự luyện thành thạo, viết ra cũng vô cùng thuận tay, nàng gộp thư đã viết xong cùng với những chứng cứ phạm tội khác, bỏ vào phong thư đưa cho Như Mộng.

Màn đêm buông xuống, Như Mộng lại ra ngoài một chuyến, dựa vào khinh công của Như Mộng, muốn đưa bức thư này cho thái tử, vô cùng đơn giản.

”Tiểu thư, ngài chắc chắn thái tử sẽ thay bà Vương lật lại bản án sao?” Như Nguyệt có chút lo lắng nói.

”Chỉ cần là chuyện liên quan đến thuộc hạ của Nhị hoàng tử, ta tin tưởng thái tử sẽ không nhắm mắt làm ngơ, thân là thái tử của đương triều, điều quan trọng là lập nên danh tiếng tốt trong bách tính, hơn nữa, đây là cơ hội tốt để loại bỏ vây cánh của Nhị hoàng tử, hắn làm sao có thể bỏ qua?

“Chỉ là không biết sau khi Vương bà bà bọn họ lấy lại được đất đai ruộng vườn rồi còn có thể tiếp tục sống an ổn hay không.”

“Ngươi sợ là bọn người Mạnh Vận Tài còn có thể tiếp tục khi dễ Vương bà bà sao?  Đừng lo, Thái tử ra tay, nhất định sẽ lấy mạng bọn họ, đây là cơ hội tốt nhất để hắn giết gà dọa khỉ. Hắn nhất định sẽ bắt Mạnh Vận Tài và những họ hàng thân thích của hắn có liên quan đến vụ án về chịu tội, chỉ sợ đời này sẽ không có cơ hội ra khỏi nhà lao rồi.”

Như Nguyệt nghe nàng nói lời này nhất thời yên tâm, nhưng sau đó lại nghĩ đến một chuyện, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, thế nhưng hôm nay trên đường tiểu thư bại lộ thân phận, có khi nào sẽ khiến thái tử nghi ngờ là tiểu thư truyền tin đi tình báo không?”

Đây chính là điểm Hạ Vân Nhiễm tương đối hài lòng, ban đầu Hạ Huyền lợi dụng nàng, cũng không hề lưu tình một chút nào, mà lần này nàng lấy ông ta ra làm bia đỡ đạn, làm vũ khí sử dụng cũng chỉ là đáp lễ ông ta mà thôi.

Nàng cũng hi vọng Thái tử sẽ nghi ngờ nàng, nghi ngờ nàng có nghĩa là nghi ngờ Hạ Huyền cố ý đánh vào hắn, còn Nhị hoàng tử đau đớn vì mất vị trợ thủ đắc lực, nhất định sẽ rút lui khỏi chuyện này, dù sao đi nữa, cũng sẽ phá hỏng sự hợp tác giữa Hạ Huyền và Nhị hoàng tử.

Đồng thời sẽ khiến Hạ Huyền và Nhị hoàng tử trở nên mâu thuẫn gay gắt, chỉ sợ ngay cả gả Hạ Vân Tuệ đi cũng không bù đắp được.

Mà từ đầu đến cuối, Hạ Vân Nhiễm cũng chỉ là ra tay giúp dân chúng chạy nạn, làm một lần chuyện tốt mà thôi.

Vào buổi sang năm ngày sau, khi Hạ Vân Nhiễm đang ăn điểm tâm, đột nhiên có nha hoàn đi vào bẩm báo có người bên ngoài cầu kiến, Hạ Vân Nhiễm khẽ nheo mắt lại, nàng không ra khỏi phủ mà phái Như Mộng ra ngoài. Khi Như Mộng trở lại nói là Vương bà bà muốn tới để từ biệt với nàng, sau khi nói mấy lời cảm ơn thì đã đi rồi.

Hạ Vân Nhiễm nghĩ Vương bà bà già nhưng đầu óc lại không hề chậm chạp, bà có thể đại khái đoán được chuyện này là nàng ra tay cho nên lúc từ biệt mới có thể tới để cảm ơn, bà ấy là người có tình nghĩa, xem ra cũng sẽ không gây ra phiền toái cho nàng.

Hạ Vân Nhiễm phái Như Nguyệt đi tìm hiểu tin tức, rất nhanh đã có kết quả, quả nhiên Thái tử tức giận đã xử trí Mạnh Vận Tài và họ hàng thân thích của hắn, cũng bẩm rõ chuyện này với hoàng thượng, để rồi hoàng thượng đùng đùng tức giận, hiện nay cường hào quý tộc khắp nơi chiếm giữ tài sản nhiều như gió lớn, đã là tai họa ngầm trong lòng Hoàng thượng, vụ án này bị phát hiện, vừa vặn đâm vào vết thương trong lòng hắn, thân là thiên tử, dưới tay lại phát sinh việc chiếm đất của dân, làm ra chuyện ức hiếp bách tính, như vậy chẳng khác nào xúc phạm hoàng quyền của hắn. Vậy nên hắn lập tức lệnh cho Thái tử bắt đầu điều tra việc này, từ đó, ngắn ngủi mấy ngày, danh tiếng của Thái tử trong lòng dân lại được tăng lên, ai ai cũng khen ngợi hắn vì nước vì dân tận tụy ra sức như thế.

Hạ Vân Nhiễm gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh tuấn của Nhị hoàng tử khi tức điên lên sẽ thế nào, suy nghĩ này làm nàng cảm thấy rất thoải mái.

May là chuyện này Hạ Huyền còn chưa kịp phản ứng nếu không ông ta đâu dễ dàng mà bỏ qua cho nàng? Dù vậy nhưng Hạ Vân Nhiễm vẫn yên lặng chờ cơn thịnh nộ của Hạ Huyền.

Cửa Đông cung trong Hoàng cung, một chiếc xe ngựa chầm chậm đi ra, ở nơi kiểm soát thì phu xe lấy ra từ trong ngực một khối lệnh bài có chữ Hạ, binh lính thấy thế lập tức lui một bước nhường cho đi.

Trong xe ngựa, Hạ Huyền để hai tay trong ống tay áo, mặt trầm tư. Mới vừa rồi ông ta nói chuyện với hoàng thượng, Hạ Huyền nghĩ dù ông ta có hao tâm tổn tâm trí cũng không dám lơ là việc dân. Hoàng Thượng hôm nay có chuyện vui, hôm nay nét mặt Hoàng Thượng rất đỗi vui mừng, còn chúc mừng việc ông sắp gả con gái, dường như vô cùng vui vẻ đồng ý việc ông gả con gái cho con trai thứ hai của Hoàng Thượng.

Rốt cuộc Hoàng thượng là có ý gì? Chẳng lẽ ngầm đồng ý để cho ông ta nghiêng về phe Nhị hoàng tử? Chuyện này làm Hạ Huyền cảm thấy căng thẳng, xem ra sau này không thể tùy tiện mà hành động.

Vấn đề này vẫn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng. Chợt xe ngựa bị một nam nhân áo lam chặn ở khúc quanh. Phu xe đang định hỏi có chuyện gì thì lúc này nam nhân liền lấy trong lòng ngực ra một khối lệnh bài, phu xe nhất thời không thể nói gì.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại dừng xe?” Hạ Huyền có chút không vui vén rèm xe lên, dương mắt đẹp nhìn ra cảnh bên ngoài. Hắn thấy trước mặt là một nam nhân khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thân thể khoẻ mạnh, khuôn mặt có khí chất, hai mắt sáng ngời có thần, nhưng lại cẩn thận trầm ổn. Nhưng dù người này cải trang thế nào thì Hạ Huyền liếc mắt cũng nhận ra đây chính là thống lĩnh thị vệ trong cung – Mông Phi.

“Gặp được Mông Phi thống lĩnh, không biết là ngài đây tìm ta có chuyện gì?” Trong lòng Hạ Huyền hơi trầm xuống, Mông Phi này chính là người của Nhị hoàng tử.

“Hạ tướng hữu lễ, chủ tử nhà ta cho mời, không biết Hạ tướng có vui lòng uống ly trà hay không.” Mông Phi chắp tay nói.

Hạ Huyền khẽ giật mình, chủ tử trong miệng hắn, trừ Thái Tử thì có thể là ai? Hắn gật gật đầu, nói với người đánh xe: “Ở đây chờ ta.”

Hạ Huyền đi theo Mông Phi vào một quán trà kín đáo, quán trà này nằm ẩn trong ngõ hẻm, nhưng đi vào lại phát hiện mộc mạc mà xa hoa, có lẽ là chỗ bình thường Thái Tử hay đến khi ra ngoài.

Quả nhiên, trong phòng bao ở lầu hai, Hạ Huyền trông thấy Thái Tử Hiên Trạm Thần chắp tay chờ ở nơi đó, Hạ Huyền lập tức tiến lên hành lễ, “Thần tham kiến Thái Tử điện hạ.”

“Xin Hạ tướng đứng lên, mới mời ngồi. Thái tử quay đầu lại, trên gương mặt ôn hòa tuấn nhã, mang theo vẻ bình thản.

Trong đầu Hạ Huyền kêu ong ong, nhất thời không dám ngồi, thái tử tùy ý vén áo ngồi xuống, rót trà đầy chén cho hắn, cười nói: “Hạ tướng nhận phần đại lễ này, bản thái tử thật là cảm kích.”

“Hạ mỗ không biết thái tử đang ám chỉ điều gì?” Trong lòng Hạ Huyền buồn bực.

“A, hiển nhiên là án kiện Mạnh Vận Tài vụng trộm ăn xém ruộng đất hai ngày trước, nếu không có Hạ tướng giúp đỡ trong bóng tối, thì ta làm sao có thể cấp tốc tra án? Làm sao bắt được tên ô lại Mạnh Vận Tài này?” Thái tử nói cười ha hả, tuy rằng bình dị gần gũi nhưng lại không thể xem nhẹ quyền uy.

Hạ Huyền càng thêm không rõ, chuyện này hắn cũng tận mắt nhìn thấy, hoàng thượng long nhan giận dữ, nhưng lời này của thái tử là có ý gì?” Thứ cho vi thần vẫn không hiểu tâm ý thái tử điện hạ.”

“Hạ tướng, cần gì phải khiêm tốn như vậy? Đây chính là công lao của ngươi, bản thái tử tự nhiên nhớ kĩ.”

“Vi thần vẫn là không hiểu.”

“Bây giờ Hạ tướng còn muốn giả ngu sao? Vụ án Mạnh Vận Tài này, ta vốn chưa phát hiện, lẽ nào buổi tối hôm đó thư nặc danh được đưa tới không phải là do ông  sai người làm sao?” Thái tử thấy ông ta giả vờ ngốc, không thể không nói thẳng, hắn cảm thấy đây là một cơ hội thật là tốt để Hạ Huyền gia nhập vào phe của hắn, mà hắn cũng nhìn trúng lão rồi, Hạ Huyền chắc chắn là có ý dựa vào hắn.

Hạ Huyền chỉ cảm thấy rơi vào trong sương mù, thái tử làm ông ta thật khó hiểu, ông ta chỉ híp híp mắt nói: “Thư nặc danh?”

“Hạ tướng cũng không cần giả bộ nữa, ai cũng biết dân chạy nạn của Lô huyện nhận ân tình của tiểu thư trong phủ của ngươi.”

“Cái gì?” Hạ Huyền cảm thấy như bị giáng một gậy, đầu óc lập tức trống rỗng, giọng ông ta có chút khàn khàn nói: “Con gái thần? Thần không biết là đứa con gái nào?”

“Bản thái tử cũng chưa xem xét kĩ lưỡng, có điều, con gái của ngươi trợ giúp những người dân chạy nạn kia, bách tính ở đây đều rõ chuyện này như ban ngày, không tin ngươi đi ra đó hỏi thăm một chút, vị tiểu thư trong phủ ngươi đúng là nổi tiếng.”

Hạ Huyền chỉ cảm thấy đầu nổ ầm ầm, hắn cũng không biết con gái hắn vậy mà đã từng tiếp xúc với những người dân chạy nạn kia? lần này hăn hoàn toàn rõ ràng, thái tử nhận lấy một phần thư nặc danh, rồi lại nghe nói nữ nhi của hắn giúp dân chạy nạn, mới có thể nghĩ nhầm hắn trong bóng tối giúp thái tử, Hạ Huyền âm thầm cay đắng không thôi, trong lòng càng thêm giận dữ không ngớt, rốt cuộc là đứa con gái nào của hắn, dám mang đến cho hắn tại họa lớn như vậy? Hạ Huyền đúng là cười khổ không được, không cười không được, đành phải phụ họa lời nói của Thái Tử: “Thật sao? Trái lại thần chưa nghe ai nói qua.”

“Hạ tướng, ngươi biết bản thái tử xưa nay rất coi trọng thái độ làm người, ngươi là người thanh liêm chính trực, ở trong triều lại tận tâm tận lực giúp phụ hoàng ta giải quyết lo âu, quốc gia có người yêu nước thương dân như ngươi, quả thật rất may mắn.” Thái tử khen.

Hạ Huyền cảm thấy mặt toát mồ hôi, nói: “Thái tử khen lầm rồi.”

Hiên Viên Thần híp mắt, đánh giá hắn, mỉm cười nói: “Thất tiểu thư nhà ngươi đã hứa gả cho Long Diệu của Long Hầu phủ, ít ngày nữa tam cô nương cũng sẽ gả cho Nhị đệ, không biết  Đại tiểu thư đã có ý với người nào chưa?

Tim Hạ Huyền đập thình thịch, vội chắp tay nói: ‘Bẩm Thái tử, trước giờ thân thể Nguyệt Nhu không tốt, thần không dám thay nàng bàn chuyện hôn sự.

Thái tử nhếch môi cười, nụ cười rất có thâm ý: “ Đại tiểu thư là bảo bối của Hạ tướng quân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng khen ngợi ai, không biết bản thái tử ta đến trước cửa cầu hôn, Hạ tướng có đồng ý?”

“Chuyện này…..Thái tử điện hạ, chỉ sợ không ổn đâu”

“Có gì không ổn?  Đại tiểu thư cũng đã tròn mười sáu, gần mười bảy, còn không mau yên bề gia thất, Hạ tướng không lo sao? Hơn nữa vốn Thái Y Viện có nhiều ngự y, còn sợ không trị hết bệnh của Đại tiểu thư hay sao?” Thái tử nhẹ giọng đến gần Hạ Huyền.

Hạ Huyền trấn an tinh thần, nhẹ giọng nói rõ: “Thái tử điện hạ, ngài cần phải suy nghĩ về vấn đề lớn, chỉ sợ hôn nhân của Thái tử điện hạ không phải do hạ thần quyết định, chỉ có Hoàng Thượng  cho phép mới được.”

Lời nói của Hạ Huyền làm nét mặt Hiên Viên Thần sợ hãi, hắn đã cưới hai Trắc phi, nếulại cưới thêm nữa, vốn Hoàng thượng tương đối bất mãn với việc hắn đam mê sắc đẹp, nếu hắn cầu hôn Hạ Nguyệt Nhu, chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng Thượng, sẽ bất lợi đối với địa vị của hắn.

Thái tử bỗng cười ha ha: “Bản Thái tử chẳng qua là nói một chút mà thôi, chỉ là, Nhị đệ của ta cưới Tam tiểu thư nhà ngươi, thật ra có chút ngoài ý muốn.”

“Đó là Nhị Hoàng tử có ý với tiểu nữ, thần tự không tự quyết  được, toàn bộ đều do Hoàng Thượng quyết định.”  Hạ Huyền vội phủi sạch mối quan hệ này.

Thái tử đưa mặt đến gần tai Hạ Huyền, hạ giọng nói: “Hạ tướng, bản Thái tử xưa nay tôn trọng cách đối nhân xử thế của ngươi, nhưng mà, có một số việc ngươi phải nhìn rõ ràng, hơn nữa, tờ thư nặc danh kia có phải coi như là ngươi tin tưởng và kì vọng đối với bản Thái tử hay không.”

Hạ Huyền có hơi trợn mắt, có chút khẩn trương không nói ra tiếng.

“Ha ha, giờ đã không còn sớm, Hạ tướng về trước đi! Tránh khiến cho Hạ phu nhân phải chờ sốt ruột.” Thái tử vẩy ống tay áo, cố ý tiễn khách.

Vẫn là chiếc xe ngựa lúc trước đem Hạ Huyền đến, ngồi trên xe ngựa, Hạ Huyền mặt biến sắc, cũng tức giận, vốn cảnh giác nên trong chốc lát, ông cảm thấy xe ngựa quá chậm, bèn vén rèm lên nói với người đánh xe ngựa: “Lập tức hồi phủ cho ta.”

Người đánh xe lập tức lái xe ngựa, hét lớn.

Lồng ngực Hạ Huyền phập phồng dữ dội, ông cảm giác cả kế hoạch đều bị phá tan, từ lúc nào thì, lại khiến Thái tử cho rằng chuyển sang nhập vào nhóm vây cánh của hắn rồi.

Bây giờ ông chỉ muốn biết rõ, là nữ nhân nào, dám làm hỏng chuyện lớn của mình.

Hạ Huyền trở về phủ, lập tức bảo Đại phu nhân gọi tất cả nữ nhi trong phủ đến, ông nhất định muốn tìm cho ra lẽ.

Trong chốc lát, năm nữ nhân đứng chỉnh tề trước mặt Hạ Huyền, ánh mắt ông tựa như sói, giống như hổ mà quan sát bọn họ, ông truy vấn: “Nói, mấy ngày nay trong các ngươi, người nào ra khỏi phủ? “

Hạ Vân Nhiễm nhìn nét mặt Hạ Huyền liền biết, ông ta đã biết vụ án của Vương bà bà rồi, nhất định ông ta sẽ nổi trận lôi đình, có nghĩa là kế hoạch của nàng đã có hiệu quả phải không. Hạ Vân Nhiễm biết, mấy ngày nay những nữ nhi khác đều không đi ra khỏi nhà, trừ nàng.

Hạ Vân Nhiễm lập tức bước ra khỏi hàng, tiến lên một bước nói: “Phụ thân, sáu ngày trước nữ nhi đã đi ra ngoài một chuyến.”

Hạ Huyền trợn tròn mắt, lướt tới phía nàng, giống như không giám tin, sao chuyện nào cũng đều không thể thiếu đứa nữ nhi này vậy, ông ta trầm giọng quát: “Tại sao lại là ngươi?”

“Phụ thân,Vân Nhiễm đã làm sai chuyện gì sao?” Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm có chút vô tội nhìn lão.

“Ta hỏi ngươi, sau khi ngươi ra phủ có cứu giúp người nào hay không?” Hạ Huyền chất vấn.

Hạ Vân Nhiễm cố tình làm bộ đang hồi tưởng, sau đó kinh ngạc nhìn ông ta nói, “Cha, làm sao người biết ta cứu người?”

Ngươi… Hạ Huyền muốn nổ tung, tại sao nữ nhi này lại chỉ gây đại họa cho lão thôi vậy?

Hạ Vân Nhiễm co rúm người lại, giống như bị giật mình, nàng vội thu mắt nói: “Đúng, nữ nhi có gặp một nhóm dân chạy loạn, lúc ấy bọn họ đói bụng đến sắp chết, nữ nhi liền mua cho bọn họ vài cái bánh bao ăn.”

“Còn cản quan binh lại?”

“Những quan binh kia giống như muốn giết bọn họ! Ta nghe nói đất đai của bọn họ đều bị quan phủ xâm chiếm, thấy bọn họ quá đáng thương, nên liền nói ra ta là người ở Tướng phủ, dọa cho đám quan binh chạy mất.”

“Ngươi...ngươi muốn chọc tức chết ta sao? Ai dám để cho ngươi tùy tiện làm càn nhúng tay vào chuyện quan binh bắt người?” Hạ Huyền tức giận, cắn răng nghiến lợi.

“Cha, chẳng lẽ nữ nhi làm gì sai sao?” Hạ Vân Nhiễm có chút uất ức nhìn hắn bằng đôi mắt to long lanh ngập nước.

Hạ Huyền trừng mắt nhìn nàng, một bụng tức giận mà lại bị mắc kẹt ở ngực, muốn phát tiết, cũng không thể mở miệng, lúc này hắn thật sự đã bị Hạ Vân Nhiễm làm cho tức chết.

“Ngươi biết chuyện này liên lụy bao nhiêu người không? Ngươi biết ngay cả Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ điều tra xét xử không? Một mình ngươi, tiểu thư của Tướng phủ làm loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa? Chỉ gây rắc rối cho ta thôi.” Hạ Huyền tức giận không thể nuốt trôi liền mắng.

Một bên Hạ Nguyệt Nhu cũng không lên tiếng, thế nhưng, nhìn Hạ Vân Nhiễm trọc giận Hạ Huyền, nhưng vẫn mang bộ dạng chẳng biết sai, thật là khiến trong lòng các nàng vui vẻ, tốt nhất, nàng nên bị giáo huấn một trận.

“Cha, ta không biết mình đã gây ra họa gì, nhưng mà, nữ nhi biết, nữ nhi làm như vậy, là đúng, ở ngoài phủ nữ nhi luôn nghe uy danh phụ thân thanh chính liêm minh, nhân từ chính nghĩa, biết rõ những người đó đáng thương, chẳng lẽ ta lại thấy chết mà không cứu, nếu bị người khác truyền đi, chỉ sợ sẽ làm nhục thanh danh của phụ thân.

Hạ Vân Nhiễm nói những lời này trực tiếp chặn cơn giận của Hạ Huyền ngược trở lại, làm sao ông ta có thể nói rõ nguyên nhân với nữ nhi này được, mỗi lần nàng ra cửa, đều rước lấy loại hậu quả gì cho hắn? Thái tử có ý định chiêu mộ, sớm muộn gì Nhị hoàng tử cũng sẽ tra được tới người của lão, đến lúc đó hoạch hắn đã tỉ mỉ lập ra, đều sẽ phạm sai lầm.

Hạ Vân Nhiễm lập tức quỳ xuống nói: “Xin phụ thân thứ tội, nếu như nữ nhi làm vậy là sai, ngày sau gặp chuyện như vậy, nữ nhi không ra tay nữa là được.”

Hạ Vân Nhiễm còn mang biểu tình ủy khuất, ta làm chuyện tốt, ngươi không khen ngợi ta? Còn phê bình ta, được, đây chính là đạo nghĩa mà Hạ Huyền ngươi giáo dục con cái sao?

Hạ Huyền thật sự sắp bị nàng làm cho tức giận nổ phổi, chỉ đành phải đè nén lửa giận nói với nàng: “Ngươi đứng lên đi. Sau này nếu có gặp việc này, về bẩm báo cho ta một tiếng trước,bất cứ chuyện gì cũng không được phép tự tiện can thiệp vào, biết không?”

Hạ Huyền có chút hối hận, nữ nhi này không phải lớn lên ở trong phủ, rốt cuộc vẫn là không được học quy củ, xem ra sau này phải nghiêm khắc trông coi.

“Còn nữa, kể từ hôm nay nếu không có lệnh của ta, ngươi cũng không được phép bước ra khỏi cửa phủ này.” Hạ Huyền liên tiếp ra lệnh.

Hạ Vân Nhiễm không khỏi mím môi, cảm thấy uất ức muốn khóc, nàng cắn môi không còn hơi sức hồi đáp, “Nữ nhi biết.”

Trái lại mấy người Hạ Nguyệt Nhu còn lại đều sững sờ, đối mặt với sự phẫn nộ lôi đình của phụ thân như vậy, Hạ Vân Nhiễm liền vài ba lời đã giải quyết xong? Các nàng nhìn ra được phụ thân vẫn còn tức giận, nhưng vẫn không trút giận lên đầu nàng, thật làm cho bốn người tỷ muội các nàng không cam lòng.

Hạ Vân Nhiễm ra khỏi sương phòng phía đông, thần sắc cả người đều thoải mái, xem ra lần này Hạ Huyền phải tự mình nuốt khổ rồi.

Long Hầu phủ, bóng dáng của Như Mộng xuất hiện ở thư phòng của Long Diệu, Long Diệu đang vẽ, thấy nàng đi vào, để bút mực xuống, ngẩng đầu sang nhìn.

Hôm nay Như Mộng tới đây, chính là để bẩm báo chuyện lần này của Hạ Vân Nhiễm, Long Diệu lẳng lặng nghe nàng bẩm báo xong, khóe mắt ánh lên ý cười, tao nhã khiến người ta mê say, cười xong, hắn như một trưởng bối oán trách nói, “Nha đầu này hành sự đúng là không để ý tới hậu quả.”

“Thế tử, Như Mộng cảm thấy lần này Thế tử phi làm việc rất sạch sẽ, lưu loát.”

“Nhưng Hạ Huyền lại là phụ thân của nàng, nàng và Tướng phủ vinh nhục cùng chịu, chỉ là, nàng làm như vậy, có lẽ đang đáp trả mối hận khi Hạ Huyền lợi dụng nàng, nàng là một người có thù nhất định sẽ trả.” Long Diệu lẩm bẩm nói xong, đôi mắt không khỏi lóe lên sự tán thưởng.

“Thế tử, lần này Nhị hoàng tử tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Thế tử phi thoáng cái đã bẻ gãy vây cánh của ông ta ở Binh bộ, chỉ sợ sau này ông ta còn phải xây dựng lại thế lực ở Binh bộ, lại cần thêm một khoảng thời gian nữa.”

Long Diệu mím môi cười một tiếng, sự gan dạ sáng suốt của Hạ Vân Nhiễm hắn đã sớm nhận ra, nhưng hắn còn biết, bản lãnh của nàng không chỉ là những thứ này, chỉ sợ sau này nàng còn có thể làm ra chuyện khiến Nhị hoàng tử càng đau đầu hơn, nghĩ tới Hạ Vân Nhiễm đối phó Hiên Viên Trạm như vậy, không hiểu sao tâm tình của hắn liền vui vẻ.

“Như Mộng, chờ ta một lát, ta muốn vẽ xong luôn, ngươi mang cho Vân Nhiễm giúp ta.” Nói xong, hắn nhấc lên bút tiếp tục hoàn thành bức họa.

Như Mộng không khỏi tò mò đi tới bên cạnh hắn, nhìn cô gái xinh đẹp bên trong bức họa, nàng vô cùng ngạc nhiên, trong bức họa chắc hẳn là Thế tử phi, nàng lay động như thiên tiên, mà quần áo của nàng được vô số thải điệp* bốn phía vây quanh, giống như Hồ Điệp tiên tử, tay của nàng khẽ nâng lên, ở trong lòng bàn tay còn có mấy con bướm trắng đang đậu lại, thật quá kinh diễm.

(thải điệp: bươm bướm)

“Thật là đẹp!” Như Mộng kêu lên một tiếng, không biết là tán thưởng người trong bức tranh hay là tán thưởng bức tranh mà Long Diệu vẽ.

Long Diệu cong môi cười một tiếng, ngừng vẽ nhìn thiếu nữ bên trong bức họa đang mỉm cười, dường như muốn khắc vào trong tim.

Chỉ chốc lát sau, Như Mộng trở lại mang theo bức họa, Hạ Vân Nhiễm vừa mở bức họa ra, không khỏi vừa mừng vừa sợ, tâm tư này của Long Diệu…. Vẽ tranh cho nàng, còn vẽ hình ảnh lần trước nàng khiêu vũ, cũng không ngờ là vẽ lên lại xinh đẹp như vậy.

“Treo bức họa ở phòng của ta.” Hạ Vân Nhiễm cười nói với Như Mộng, nàng muốn mỗi ngày đều nhìn bức họa xinh đẹp đó đi ngủ, đây sẽ là chuyện vui đến mức nào chứ?

Thư phòng ở phủ của Nhị hoàng tử.

Vì Hiên Viên Trạm có thân phận tôn quý, vào năm mười tám tuổi, liền bị Hoàng đế ban cho một tòa phủ trì hết sức hùng vĩ ở bên ngoài hoàng cung, ngoại trừ ở bên ngoài hoàng cung, ở nội cung hắn cũng có một tòa cung điện, lúc này, hắn đang ngồi trong thư phòng, thường ngày thư phòng vô cùng yên tĩnh giờ lại truyền đến âm thanh đập vỡ ly trà, dường như đang trút giận lên mấy người bên trong.

Xưa nay, trong suy nghĩ của triều thần, Hiên Viên Trạm luôn có khí thế trầm ổn, giải quyết công việc không hề sợ hãi, hành động lưu loát kiên định, chưa thấy hắn tức giận như vậy bao giờ? Hộ vệ và bọn nha hoàn ngoài viện cũng không nhịn được mà rùng mình.

Giờ phút này, dù là kẻ nào cũng không dám đến đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn, cũng không biết, rốt cuộc là người nào dám chọc Nhị hoàng tử tức giận như vậy.

Người phương nào ư? Đúng là một người khiến người ta không thể tưởng tượng được, chính là Hạ Vân Nhiễm của Tướng phủ.

Hiên Viên Trạm đau đớn khi mất trọng tướng ở Binh bộ, việc này chắc chắn đã bẻ gãy một vây cánh của hắn, người khác không rõ, nhưng hắn hiểu rõ vô cùng, Mạnh Vận Tài này hắn đã dùng rất nhiều sức người sức của mới lung lạc được, tốn ròng rã gần ba năm trời, cuối cùng tất cả công sức của hắn đều đổ sông đổ bể? Cứ thế bị mấy tên dân đen lật đổ?

Mà hắn lại tra được, Hạ Vân Nhiễm đã từng tiếp xúc với mấy tên dân đen này, còn từng giúp đỡ bọn họ, ngày hôm sau thái tử dâng tấu chương lên trước mặt hoàng thượng, trình lên nhân chứng vật chứng, hoàng thượng cứ thế nổi cơn thịnh nộ trước triều đình, lúc ấy lập tức cho người bắt giam Mạnh Vận Tài, làm theo ý chỉ của hoàng thượng, không đến năm năm sẽ hoàn toàn diệt trừ tận gốc họ hàng có liên quan của Mạnh Vận Tài.

Hơn nữa hắn còn thám thính được, có người mật báo chuyện này cho Thái tử, cũng trình lên cả vật chứng, rõ ràng đều chĩa về phía Mạnh Vận Tài, âm thầm đều là nhằm về hắn, hắn trái lo phải nghĩ, cảm giác được chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, nhất định có người phía sau tiêu diệt thế lực của hắn.

Mà hai ngày nay, rốt cuộc cũng nghĩ tới một nhân vật nhỏ bé, Hạ Vân Nhiễm, nàng trợ giúp lũ dân đen kia, liệu có phải các nàng đã thu thập chứng cứ? Sau đó đưa cho Thái tử?

Hiên Viên Trạm thấy cả người dâng trào một cỗ tức giận, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, thì dường như nhìn thấy nét mặt không hề sợ hãi của Hạ Vân Nhiễm, người đã từng khinh thường và khiêu khích hắn, lần trước thì cự tuyệt hôn sự khiến hắn nhục nhã, giờ lại đến lần này, hắn thật sự căm giận đến phát điên.

Nữ nhân này, nàng lại dám làm như thế.

Tại sao, Hạ Vân Nhiễm lại ghét hắn như vậy? Hắn đã làm gì sai? Ngay từ khi bắt đầu đã đối đãi nàng vô cùng tốt, nhưng nàng lại tìm cách trốn tránh, rồi để cự hôn liền truyền ra rằng nàng và Long Diệu có tư tình, tại sao? Tại sao nữ nhân này không hiểu rằng hắn đối với nàng là thật lòng? Tại sao nàng cam tâm tình nguyện thích một Thế tử, mà lại không thích hắn?

Tại sao còn giúp đỡ Long Diệu mưu hại hắn? Trong lòng có ngàn vạn lời nói, hóa thành mối hận ngập trời, mặt của hắn vì tức giận quá mức nên có chút dữ tợn.

“Hạ Vân Nhiễm, nếu như  lần này thực sự là ngươi làm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Dưới cơn thịnh nộ, đột nhiên hắn lật đổ bàn đọc sách, giấy và bút mực rơi xuống đầy đất.

Thấy phía trước là một bãi hỗn độn, khóe miệng Hiên Viên Trạm lại lộ ra vẻ khổ sở, một nữ nhân lại có thể làm hắn tức đến nổi điên như vậy?

Đúng lúc này, một mưu sĩ dưới trướng của hắn đi vào, vừa thấy bộ dạng này của hắn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lên tiếng khuyên nhủ, “Nhị hoàng tử điện hạ, xin ngài bớt giận.”

“Bớt giận? Sao ngươi lại không tính đến Mạnh Vận Tài sẽ có kết cục này?” Hiên Viên Trạm giận chó đánh mèo nói.

“Mạnh Vận Tài vốn tham tiền, Nhị Điện hạ cũng đã biết, lúc trước vì lôi kéo hắn, tốn một vạn hoàng kim, chỉ là, chúng ta lại không biết rằng hắn không hề biết đủ, còn để cho hạ nhân và người nhà cướp đoạt tài sản của dân chúng, chuyện này... đúng là trở tay không kịp.”

“Đáng đời.” Hiên Viên Trạm hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải Mạnh Vận Tài có giá trị lợi dụng, hắn sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng hắn, chỉ có điều hắn đã lãng phí mất ba năm khổ tâm bố trí.

“Nhị hoàng tử, quan trọng là phải bình tĩnh, lúc này Nhị hoàng tử tức giận, sẽ gặp phải những chuyện không hay, mà Mạnh Vận Tài chết đi, đối với chúng ta mà nói, hoàng thượng thần tốc  xử lí Mạnh Vận Tài như thế, cũng không phải là chuyện không tốt, chí ít chưa cho hắn cơ hội thú nhận là hắn làm việc cho Nhị Điện hạ ngài.”

Mày kiếm của Hiên Viên Trạm nhướng lên, “Chẳng lẽ phụ hoàng có dụng ý gì?”

“Tất nhiên là có dụng ý, hoàng thượng đang bảo vệ điện hạ, nếu như để cho Thái tử nghiêm hình tra hỏi, chỉ sợ Mạnh Vận Tài sẽ nói ra một ít chuyện vạn lượng hoàng kim, nhưng hoàng thượng giải quyết dứt khoát, xế chiều hôm đó hành hình Vận Tài, đây không phải là nói rõ với điện hạ rằng ngài có địa vị ở trong lòng hoàng thượng sao? Ít nhất hoàng thượng cũng không gây trở ngại cho tình hình lúc này của ngài.”

Hiên Viên Trạm khẽ nheo mắt lại, thủ đoạn xử lí Mạnh Vận Tài, chưa hẳn không phải là phụ hoàng đang thử dò xét, điều này làm hắn thoáng vui vẻ, “Đáng tiếc, Binh bộ cũng chưa có tâm phúc của bản điện hạ rồi.”

“Bồi dưỡng tâm phúc chỉ là vấn đề về thời gian và tiền bạc, thời gian chúng ta vẫn còn, tiền tài thì phía sau Nhị hoàng tử không phải đang gây khó dễ cho Hàn gia sao?”

Nói đến Hàn gia này, khóe miệng Hiên Viên Trạm khẽ cong lên, Hàn gia cũng không phải gia đình quan lại, mà là thương nhân buôn bán bậc nhất Kinh Thành, tiền tài có thể nói là giàu nhất Kinh Thành, hiện giờ, không ai biết Hàn phủ này sắp nằm trong tay hắn, về làm việc cho hắn.

“Nhị hoàng tử điện hạ, có phải ngài nên chuẩn bị một chút để ba ngày sau cử hành hôn lễ?”

Trên mặt Hiên Viên Trạm lộ ra cảm giác buồn bực, vụ hôn nhân này, hắn tuyệt đối không mong đợi, ngược lại, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ đến dung nhan của Hạ Vân Nhiễm, xua đi cũng không được.

Hạ Vân Nhiễm, ta thật sự đã xem thường nàng rồi, trên mặt Hiên Viên Trạm hiện lên lệ khí vô cùng âm u, chỉ thấy hắn có chút đau đầu mà cắn răng, rõ ràng hắn đã hận người nào đó thấu xương rồi.

Xế chiều hôm đó, Nhị hoàng tử tức giận song vẫn tìm tới Hạ Huyền hỏi chuyện, Hạ Huyền thật vô cùng sợ hãi, làm trò mắng Hạ Vân Nhiễm trước mặt hắn, nói nàng không hiểu chuyện, nhưng mặc kệ Hạ Huyền giải thích như thế nào, địa vị của hắn trong lòng Nhị hoàng tử đã có chút lung lay.

Hiên Viên Trạm vốn chính là một người hết sức nhạy cảm, trải qua chuyện này, hắn đã không còn toàn tâm toàn ý tin tưởng Hạ Huyền, mà Hạ Huyền cũng cảm thán, lần này là hắn tính sai, cho rằng mình gả nữ nhi đi sẽ được Nhị hoàng tử coi trọng, nhưng đều bị Hạ Vân Nhiễm làm hỏng.

Có thể khiến Nhị hoàng tử tức giận thành như vậy, nếu Hạ Vân Nhiễm biết, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.