Một vạn năm sau, Vân Vũ Thần Châu, vương thành Bắc La Quận quốc.

Bạch Vũ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy, một thân đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lót.

Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tóc đen như thác nước có chút tán loạn ở phía sau, một đôi mắt trong suốt như kim cương, như sóng nước dao động, hiện ra ánh sáng màu tím, lộ ra vẻ thần bí động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.

Cả người nàng như bước ra từ trong tranh, lúc này sắc mặt hơi hơi trắng bệch, càng hiện ra một phần mềm mại chọc người thương tiếc.

Nàng lại gặp ác mộng.

Gần đây cũng không biết bị trúng tà gì, nàng luôn gặp cùng một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng bị người hãm hại vô cùng thê thảm, tứ chi bị phế, cuối cùng moi tim mà chết.

Nàng không rõ người hại nàng trong mộng có bộ dáng như thế nào, nhớ không rõ bọn họ tên gọi là gì. Nhưng loại cừu hận khắc cốt ghi tâm cùng tê tâm liệt phế trong mộng khiến nàng cảm thấy rất chân thực, giống như một khối đá to đập thật mạnh vào trong ngực nàng, cảm giác khó chịu đến mức không thở nổi.

Một đống trí nhớ loạn thất bát tao mơ hồ tiến vào trong đầu của nàng, giống hệt như chuyện tình phát sinh trong mộng, chân thật làm cho người ta sởn gai óc.

Bạch Vũ sợ run cả người, dùng sức lắc lắc đầu, ác mộng có chân thật thì cũng chỉ là mộng mà thôi, nàng vẫn là một tú hoa, bình tĩnh một chút.

Nàng thêu xong một nửa khăn tay lại tiếp tục thêu tiếp, mới thêu mấy châm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, một lão bà bà đầu bạc trắng vẻ mặt lại như trẻ con đi đến, đúng là sư phụ của nàng Bạch Tử Quỳnh, Quốc sư đại nhân của Bắc La Quận quốc, y sư đứng đầu của Quận quốc.

Bạch Tử Quỳnh nhìn về phía Bạch Vũ, đáy mắt toát ra ý cười hiền lành: “Tiểu Vũ, con tỉnh rồi, đang thêu hoa sao?”

”Đúng vậy, sư phụ. Người xem con thêu như thế nào?” Bạch Vũ cười tủm tỉm cầm khăn tay đưa qua.

”Đây là đồ đệ của ta thêu, đường nhiên là đẹp rồi, đây là...... gà con màu đỏ?”

Bạch Vũ lệ rơi đầy mặt, cái này rõ ràng là phượng hoàng có được không? Lão bà ngài nếu không nhìn ra cũng không cần cứng rắn khen ngợi, ta biết tú công của ta không được tốt lắm.

Bạch Tử Quỳnh cũng phát hiện không đúng, ho khan hai tiếng: “Thêu khăn tay lúc rảnh hãy làm, con bây giờ nên chuẩn bị một chút, thử nghiệm thức tỉnh linh mạch, qua vài ngày nữa con đã 16 tuổi rồi.”

Bạch Vũ tim đập kịch liệt nảy lên: “Sư phụ cảm thấy con thật sự có thể thức tỉnh linh mạch sao?”

Vân Vũ Thần Châu là một đại lục tôn sùng Triệu hoán sư, ở đây có thực lực mới có thể được coi trọng, có được địa vị, có được thừa nhận. Ngay cả hoàng tộc Bắc La Quận quốc cũng phải có thực lực cường đại mới có thể trở thành người thống trị.

Ở Bắc La Quận quốc, đứa nhỏ có thiên phú ở thời điểm 6,7 tuổi đã có thể thức tỉnh linh mạch, triệu hoán ra Triệu hoán thú của chính mình, trở thành Triệu hoán sư cường đại là mục tiêu của mỗi người.

Nhưng Bạch Vũ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ, thân thể gầy yếu, lúc Bạch Tử Quỳnh nhặt được nàng, nàng ở trong tã lót đã suy yếu sắp chết. Bởi vì dưới vai trái bên xương quai xanh của nàng có một vết bớt hình lông vũ màu trắng, cho nên Bạch Tử Quỳnh đơn giản đặt cho nàng cái tên Bạch Vũ, bình thường kêu nàng là Tiểu Vũ.

Bạch Tử Quỳnh nghĩ hết tất cả biện pháp mới bảo vệ được mạng của nàng, lại giúp nàng điều trị mười mấy năm, mới làm cho thân thể của nàng cùng người thường không khác nhau lắm, thức tỉnh linh mạch không cẩn thận một cái sẽ làm cho thân thể của nàng không chịu nổi. Hơn nữa, linh mạch phải thức tỉnh càng sớm càng tốt, nếu qua 10 tuổi còn không có thức tỉnh linh mạch, trên cơ bản cả đời này sẽ không thể thức tỉnh linh mạch.

Bạch Vũ cho đến nay cũng chưa thể thức tỉnh linh mạch, đã sớm bị người khác đối đãi như phế vật.