-Trong văn phòng Hội học sinh- “Năm nay mọi người thấy tân sinh như thế nào?”

Mở miệng là một thanh niên với đôi mắt xanh trong suốt băng lạnh, mái tóc vàng ấm áp trái ngược hẳn giọng nói bình tĩnh không chút phập phồng. Hắn lại hỏi một câu quen thuộc sau mỗi đợt tuyển chọn – Hội trưởng hội học sinh – Will Franks

Bí thư – Đoan Mộc Kinh – tay chân lanh lẹ chạy nhanh phát từng tập hồ sơ đến các thành viên trong phòng họp, sau đó quy củ đứng nghiêm sau lưng Bí thư trưởng – Đoan Mộc Ngân. Việc trả lời không phải của hắn.

Nhìn nhìn trong tay tư liệu, Đoan Mộc Ngân nhàn nhã trả lời:

“Xem ra năm nay chất lượng tân sinh tốt hơn trước. Tuy số lượng lần này ít hơn lần trước, nhưng trình độ khảo hạch từng vòng lại khó hơn hẳn, ta không nghĩ rằng lại còn lại nhiều người như thế”

“Vậy chúng ta có thể đặt hy vọng giải quán quân cho đợt thi đấu năm sau hay không đây? Dù sao tuy tân sinh lần này không tệ, nhưng dù sao họ cũng chỉ mới năm 1 mà thôi” – Trưởng phòng kế hoạch – Bố Ngột Tô Khắc Đan lo lắng

Đúng lúc này, hội trưởng Will Franks lại đột ngột lên tiếng:

“Mỗi trưởng ban đã có người tuyển chọn?”

Tiếng nghị luận chợt tắt, các ban trưởng nhìn nhau đầy nghi vấn, không hiểu tại sao hội trưởng lại đột ngột hỏi điều này, nhưng vẫn là quy củ thông báo:

Trưởng ban Phong – Bruce Simpton là người đầu tiên lên tiếng, thể hiện rõ tác phong nhanh nhẹn của ban Phong:

“Hội trưởng, ban Phong dự tuyển 3 học sinh năm 5, 1 học sinh năm 4″

“Ban Hỏa dự tuyển 6 thí sinh, 4 học sinh năm 5, 1 học sinh năm 4, 1 học sinh năm 3″

…….

Chờ các trưởng ban đã báo gần xong, lúc này, một thanh niên mặc trường bào màu lục thẫm, dáng người gầy gò, luôn luôn im lặng trong suốt cả buổi họp lắp bắp lên tiếng:

“Hội trưởng….ứng viên dự …dự tuyển của chúng ta…lại..lại bị lão sư bác bỏ”

Will Franks nghe thế không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn lại về phía hắn chờ câu giải thích.

“Năm…năm nay dự tuyển vừa…vừa cho lão sư Skeleton Norm kiểm tra…..toàn bộ….bị …bị loại”

Nghe xong câu giải thích của hắn, phòng họp lại im lặng, không khí tràn ngập bất đắc dĩ. Đoan Mộc Ngân có chút vô lực vuốt vuốt đầu mày đang thắt chặt:

“Cả 1 ban Mộc hơn 3000 học sinh không ai đạt đến yêu cầu? Không phải mấy lần trước vẫn bình thường sao?”

Thanh niên mặc lục bào – trưởng ban Mộc – An Amadan – có chút co quắp trả lời:

“Mấy lần…lần trước là phó lão sư Kimny tuyển chọn. Năm nay vừa…vừa lúc lão sư Skeleton Norm bế quan xong. Bài thi trình độ khắc khe hơn…hơn hẳn lần trước. các ứng viên của…của chúng ta trở…trở tay không kịp, kiến thức…quá bao quát”

Trầm ngâm một hồi, Will Franks chậm rãi lên tiếng:

“An trưởng ban, ngươi lại cầu lão sư cho một lần khảo sát vào đầu năm sau, có lẽ ứng viên chưa thích ứng với trình độ lão sư yêu cầu. Lần này cũng có thể khảo sát một chút tiềm lực của tân sinh năm nay”

Trưởng ban Hỏa kinh ngạc ngẩng đầu:

“Cái gì!? Hội trưởng định khảo sát cả bọn năm 1? Không phải là lãng phí thời gian sao?”

Trưởng ban Thủy giận xích một tiếng:

“Sei! (trưởng ban Hỏa) Hội trưởng chỉ là nói khảo sát mà thôi, chưa nói sẽ tuyển chọn cơ mà”

“Hừ”

————————–

Lúc này, trên đường phố, một lão giả râu tóc bạc phơ, da dẻ lại hồng hào tươi sáng, miệng luôn cười hề hề chào hỏi các chủ quán hàng xung quanh, trường bào màu lục với các viền kim ngân sắc tinh xảo cao quý, bước chân nhàn nhã đi tới. Theo thói quen, lão giả hướng bên phải vừa quẹo, chuẩn bị vươn tay lại đột ngột đứng lại, bước lùi vài bước, dáo dác nhìn xung quanh như để xác định, gương mặt tràn đầy dấu chấm hỏi quay sang chủ quán bên cạnh:

“Chủ quán, tên nhóc A Ngưu chạy đâu mất rồi?”

Chủ quán nhìn lên lão giả, ánh mắt sáng ngời:

“A, Skeleton lão sư! Ngài bế quan xong rồi?”

“Ân, ta đang chuẩn bị tìm tên A Ngưu đòi đợt hàng hạt giống lần trước đây, ngươi biế hắn đi đâu không?”

“Ài, tuổi trẻ thanh xuân chứ gì nữa” – Lão chủ quán cảm khái

Lão giả càng thêm nghi vấn:

“Ta hỏi tên A Ngưu, liên quan gì đến thanh với chả xuân? Nói mau là chuyện gì? Ngươi chuyên gia nói chuyện mập mờ như thế không sửa được à?”

“Ài, ngài biết cái gì nha, đây là cách làm ăn, nói vậy mới gợi lên hiếu kì cho khách hàng …”

“Được, được rồi. Mau nói tên A Ngưu đâu rồi? Ta có phải đi mở quán đâu mà cần mấy thứ đó”

“Ài ài, gấp cái gì nha. Chẳng qua là tên A Ngưu hắn nhất kiến chung tình, theo tiểu mỹ nhân nào đó đi mất rồi. Ài ài, tức cái gì nha, hắn cũng đến tuổi kết hôn rồi sao”

Lão giả thổi râu trừng mắt, có thể thấy khói bốc hừng hực trên đỉnh đầu lão:

“Không tức!? Ngươi nói ta làm sao không tức? Hạt giống của ta còn chưa tới tay đâu hắn đã bỏ đi tìm nương tử. Ta còn định cử hắn đi thi đây. Tiền đồ không cần, lại cần mỹ nhân làm gì!!!”

“Ài ài, ta nói giỡn, nói giỡn ấy mà. Hắn chỉ là muốn bái một cái tiểu mỹ nhân làm sư phụ thôi. Nghe đâu hình như là muốn học điều chế thực vật hay gì ấy”

Lão giả nghe càng không phục:

“Hắn không bái ta, bái một con nhóc có ích lợi gì?”

“Ài, nghe đâu hình như tiểu sư phụ của tên A Ngưu đã chạy đi tham tuyển cuộc thi trường ngài đấy. Ngài thử tìm trong đám tân sinh xem có tên sư phụ hắn không? Với tính cách của hắn thì thế nào cũng chạy theo sư phụ….Này này, đi đâu vậy?”

Lão giả đang vội vàng quay đầu chuẩn bị chạy, lại nghe tiếng gọi của quán, quay đầu không kiên nhẫn hỏi:

“Gì nữa?”

“Ngài biết tên tiểu sư phụ của A Ngưu?”