Hai mươi người tiến vào đầu tiên là top mười tổ trưởng lão, top mười tổ thiên tài. Đan Kiền Cung chiếm hai danh nghạch, trừ hai người của tổ trưởng lão ra, bốn người của tổ thiên tài cũng được liệt vào danh sách này.

Mộc Cao Kỳ lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội như thế này, hiển nhiên vẫn còn có chút khẩn trương. Khi đi tới truyền tống trận giống như cây cầu kia, Mộc Cao Kỳ bình thường nói khá nhiều lúc này cũng im lặng một cách thần kỳ.

- Cao Kỳ, đừng khẩn trương.

Giang Trần khích lệ nói.

Mộc Cao Kỳ cố gắng nở nụ cười, nói:

- Trần ca, huynh phải cẩn thận. Truyền tống trận này sẽ đem chúng ta ném vào những nơi khác nhau. Nghe nói Huyễn Ba sơn lớn như biển. Căn bản không có giới hạn, không biết sau khi đi vào có thể gặp được Trần ca hay không.

Nếu như có thể gặp được Mộc Cao Kỳ đương nhiên tình nguyện đi cùng Giang Trần.

Giang Trần cười nói:

- Nếu như có thể gặp được tự nhiên là tốt. Cao Kỳ, nếu như có nguy hiểm, không nên cậy mạnh, nhanh chóng tìm truyền tống trận, chạy là thượng sách.

Đối với Mộc Cao Kỳ mà nói, tu vi của hắn trong đám người dự thi không thể nghi ngờ là tương đối thấp. Trong mười thiên tài sắp tiến vào, tu vi võ đạo của Mộc Cao Kỳ không thể nghi ngờ là xếp kế cuối.

Nếu như gặp phải người dễ nói chuyện thì tốt, nếu như gặp phải loại người giống như Vệ Khánh, Mộc Cao Kỳ có lẽ sẽ không may.

Nhưng mà cao tầng Đan Kiền Cung hiển nhiên cũng có ý bảo hộ Mộc Cao Kỳ và Giang Trần, trước khi xuất phát phân cho hai người mỗi người một lá Độn Không phù.

Độn Không phù này có thể lập tức độn ra ngoài hơn trăm dặm. Tuy rằng không tính là chạy được quá xa. Thế nhưng ít nhất có thể nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm trước.

Có khoảng cách một trăm dặm này thì có cơ hội lớn tìm được truyền tống trận, khi đó chỉ cần bóp nát ngọc giản là có thể rời khỏi.

- Chú ý, một khi trận pháp truyền tống trận khởi động, không thể vận dụng chân nguyên chống cự. Nếu không coi chừng bị trận pháp thôn phệ.

Một đạo thanh âm uy nghiêm mang theo ý tứ nhắc nhở vang lên bên tai mọi người.

Sau đó một tiếng ầm vang vang vọng.

Một đạo hào quang bảy màu tràn ngập hư không, đem hai mươi đạo thân ảnh này chụp lấy, hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ biến mất trong hư không.

Giang Trần chỉ cảm thấy ngũ quan, thất khiếu có cảm giác hỗn độn, mông lung, giống như cả thân thể bỗng nhiên trở về trạng thái nguyên thủy. Nhìn không thấy, nghe không thấy, ngửi cũng không thấy...

Tất cả giống như trở về hỗn độn.

Cho dù là nhúc nhích tay chân dường như cũng có áp lực ngàn cân, giống như có vô số ngọn núi lớn đang đè nặng lên thân thể hắn, rất khó mà nhúc nhích được.

Loại cảm giác này kéo dài khoảng chừng một phút đồng hồ.

Trong lúc đó lại có một tiếng ầm ầm vang vọng.

Tiếp đó Giang Trần cảm thấy quang mang bảy màu trước mắt chậm rãi nhạt đi. Ngay sau đó thị giác của hắn khôi phục, thính giác khôi phục, thất khiếu khôi phục trạng thái thông linh.

- Ồ? Đã tiến vào Huyễn Ba sơn sao?

Giang Trần nhìn bốn phía một chút, nơi hắn đang đứng là giữa lưng chừng một sườn núi. Dốc núi này xanh tươi, bên cạnh sườn núi còn có một mảnh trúc màu tím.

Từ xa nhìn lại mảnh rừng trúc màu tím có một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác giống như tiên cảnh.

Giang Trần cảm nhận thảm cỏ mềm mại dưới chân, hít thở bầu không khí tươi mát vô cùng này. Hắn cảm thấy hơi này linh lực tràn đầy vô cùng, thậm chí vượt quá khu chí tôn của Đan Hà cốc.

Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, nhìn bốn phía một chút, tạm thời không có cảm giác nguy cơ gì.

Ánh mắt đảo qua một vòng, vẫn đứng ở bên cạnh rừng trúc màu tím này.

- Thân trúc thon dài, cao ngất, linh lực đầy đủ, tiên vận mười phần. Nếu như mang về trồng ở khu Chí Tôn nhất định Hoàng Nhi cô nương sẽ thích.

Những cây trúc màu tím này tuy rằng linh lực đầy đủ, thế ở trong thế giới võ đạo nó chỉ là vật phong nhã. Ví dụ như có người dùng nó làm ống tiêu. Có người làm ống sáo, làm các loại nhạc khí.

Trúc cũng có thể dùng để chế tác binh khí, nhưng mà với tư cách là binh khí, sức chiến đấu của trúc cũng không có bao nhiêu.

Có thể nói, nó thực sự không phải là thứ sinh ra để chiến đấ, thậm chí còn không tính là linh dược.

Một phút đồng hồ sau, một gốc trúc tím trong rừng đã bị Giang Trần mang đi cả gốc.

Nếu như những người khác nhìn thấy hành động của Giang Trần như vậy chắc chắn sẽ cười nhạo Giang Trần. Cảm thấy đầu óc của hắn không bình thường. Rõ ràng là thứ đồ vật vô dụng, không ngờ lại phí thời gian vào những thứ này.

Sau khi đào lên gốc trúc tím này, Giang Trần cũng không ở lại nữa.

Thời gian quý giá, tổng cộng chỉ có thời gian hai mươi ngày, Giang Trần cũng không muốn tay không mà về.

Dùng thiên phú đan dược của Giang Trần, ở trong Huyễn Ba sơn hái linh dược quả thực là như cá gặp nước. Một ngày trôi qua, những khu vực hắn đi qua, phàm là linh dược ngoài Thánh cấp hoàn toàn không có cá lọt lưới.

Về phần dưới Thánh cấp, Giang Trần căn bản không để vào trong mắt.

Mặc dù linh dược Thánh cấp đối với Giang Trần hiện tại mà nói kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Dù sao linh dược Thánh cấp chỉ tương đương với võ giả Nguyên Cảnh.

Linh dược Chân thánh cấp mới tương đương với Thánh Cảnh.

Hiện tại tuy rằng Giang Trần mới là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thế nhưng hắn tới cảnh giới này, những thứ hắn muốn sử dụng tự nhiên phải là đồ vật có đẳng cấp rất cao.

Linh dược Thánh cấp, nếu như không phải đặc biệt trân quý, quả thực không có bao nhiêu lực hấp dẫn với hắn.

Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc những thứ này không có tác dụng.

Dù sao những người dưới tay hắn đều cần những tài nguyên như đám linh dược này. Dựa vào những linh dược, tài nguyên do Đan Kiền Cung cung cấp cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Ba ngày sau, khu vực trăm dặm chung quanh Giang Trần, phàm là nơi từng xuất hiện qua linh dược Thánh cấp đều bị Giang Trần càn quét không còn.

Giang Trần căn bản không cần tự mình động thủ, trực tiếp triệu hồi ra Phệ Kim thử nhất tộc. Lấy ra mấy ngàn đầu Phệ kim thử nhanh nhẹ, có lao công miễn phí, hắn ngu sao mà không dùng

Phệ Kim thử nhất tộc nhận được chỗ tốt của Giang Trần, đã sớm tôn Giang Trần làm chủ, lúc này tự nhiên sẽ không lười biếng.

Hơn nữa Giang Trần cũng từng nói qua, linh dược Thánh cấp tìm được một phần ba sẽ phân cho Phệ Kim thử nhất tộc. Về phần linh dược dưới Thánh cấp, chúng muốn hưởng dụng thế nào cũng được.

Bởi vì như thế sau ba ngày, số linh dược trong túi Giang Trần tuyệt đối vượt qua số lượng mà ba tới năm trăm người có thể hái được.

Nói là hắn ta càn quét cũng không có chút nào là quá phận.

Về phần Long Tiểu Huyền, loại linh dược cấp bậc này ngay cả mắt nó cũng lười mở ra lấy một lần. Hiển nhiên đối với Long Tiểu Huyền mà nói, nó và Giang Trần cùng đi tới đây chủ yếu là lịch lãm, tìm hiểu thế giới này. Về phần linh dược Thánh cấp, nó nào có đặt vào trong mắt.

Nhưng mà tuy rằng Long Tiểu Huyền là hậu duệ long tộc, nhưng mà lại vừa ra đời ở Mộc Linh Chi tuyền, làm cho nó đối với thế giới bên ngoài cũng có chút sợ hãi.